Hàn Triều ôm Thích Thất trở lại giường, sau đó tiếp tục giải thích cho cô nghe.
Hàn Tiến và Bạch Thi Thi nháo một trận lớn, làm Bạch Hạo bị thương, Bạch Thi Thi đau lòng em trai mình, làm quan hệ với Hàn Tiến vẫn mãi không tốt. Khi trở lại thành phố B, cha mẹ Bạch Thi Thi đi tìm bác sĩ trị bịnh cho Bạch Hạo khắp nơi, vật tư Bạch Thi Thi mang về Bạch gia cũng bị tiêu xài đáng kể, người nhà họ Bạch thấy con gái leo lên nhà quyền quý thì nghĩ vật tư sẽ cuồn cuộn tới không ngừng cho nên chẳng tiết kiệm chút nào, cho đến khi không còn vật tư gì mấy, Bạch Thi Thi mới biết được cha mẹ mình đã làm cái gì, cô ta bạo nộ bỏ đi. Tuy nhiên ông bà Bạch sống dư dả đã quen, kêu họ quay trở về cuộc sống khổ cực trước đây là không chịu được, thấy vào Hàn gia không được, họ liền đi tìm người trước đây đưa vật tư cho họ là Tề Cảnh. Lúc trước Tề gia muốn dựa Bạch Thi Thi là để kéo gần quan hệ đến Hàn gia và Hàn Tiến, sau đó Hàn gia bị Hàn Triều ngầm chiếm đi thế lực, không có người để dùng cho nên nhờ cậy vào Tề gia càng nhiều, cùng lúc Tề Cảnh điên cuồng theo đuổi thành công Hàn Oánh Oánh, hiện giờ Tề gia không cần đi xum xoe Bạch gia nữa, huống hồ Bạch Thi Thi sau này trở thành bộ dáng gì khó mà nói được. Khi Bạch gia tìm tới cửa, Tề gia chỉ tiếp đón cho có lệ, nhưng người nhà họ Bạch đâu dễ dàng nhả ra, đại nháo ở sảnh Tề gia, bị Hàn Oánh Oánh nhìn thấy. Hàn Oánh Oánh chạy về nhà kể cho Hàn lão gia, muốn ông làm chủ cho Tề gia, Tề gia đã cấp vật tư cho Bạch gia, hiện giờ dùng hết vật tư còn muốn Tề gia cung cấp tiếp. Nhân tinh như Hàn lão gia vừa nghe liền biết sự tình có ẩn chứa gì đó, phái người điều tra mới biết được chuyện tốt mà Bạch Thi Thi và người nhà đã làm, ông bạo nộ gọi Hàn Tiến tới mắng một hồi, sau đó đuổi Bạch Thi Thi ra khỏi Hàn gia, mà Hàn Tiến cũng cam chịu cách làm của ông nội mình.
Hàn gia thiếu vật tư là thật sự thiếu rất nhiều, chưa biết làm thế nào lại nghe truyền đến tin Tiền Na mang thai, Hàn gia liền như nhìn thấy được hy vọng sáng ngời, để cha con Hàn Tiến đi đến Tiền gia nói chuyện, sau đó định ra hôn ước.
"Tiền Na mang thai?! Nhưng mà Hàn Tiến cứ như vậy mà nhận? Không phải nói Trần... khụ... Anh ta làm sao biết cái thai là con của mình?"
Không phải Thích Thất một hai phải tưởng như vậy, mà là trong sách có nói chuyện Tiền Na bị Trần Đúc thiết kế cũng xảy ra, khi đó Tiền Na đã là Hàn gia đại thiếu phu nhân, Hàn Tiến và Bạch Thi Thi ở bên ngoài ái muội, Tiền Na nhiều lần ra tay với Bạch Thi Thi, sau một lần ngoài ý muốn lại bị Trần Đúc thiết kế, trong đó có Bạch Thi Thi tham dự hay không thì không biết, nhưng sau sự kiện đó Tiền Na mang thai, sau lại là Bạch Thi Thi tố giác thai nhi không phải là của Hàn Tiến, mà Trần Đúc cũng chắc chắn hắn ta và Tiền Na là hai bên yêu thương lẫn nhau đã qua lại nhiều lần, cho nên Tiền Na cứ như vậy mà bị mất đi vị trí Hàn gia đại thiếu phu nhân.
Hàn Triều ôm Thích Thất vào trong lòng ngực, sủng nịch xoa đầu: "Vô luận thai trong bụng Tiền Na là họ Hàn hay họ Trần thì đều chỉ có thể họ Hàn, cũng chú định sẽ không được sinh ra." Hàn gia quá thiếu vật tư, huống chi chuyện này đối với Hàn gia chỉ là một danh hiệu không đau không ngứa Hàn gia đại thiếu phu nhân, mang đến lại là vô hạn thứ tốt, chọn lựa như thế nào, bọn họ căn bản không cần suy nghĩ.
"Vậy Tiền Na còn không phải là rõ ràng bị Hàn gia lợi dụng."
Hàn Triều nhẹ trào, ôm thật chặt người trong lòng ngực: "Lợi dụng sao? Không thấy được, Tiền Na cũng không phải đèn cạn dầu, em nghĩ xem Bạch Thi Thi là như thế nào bị đưa đến bước này, Hàn Oánh Oánh vì sao vừa vặn gặp được người Bạch gia đến quậy phá Tề gia, Hàn gia vì sao dễ dàng biết được tin tức Tiền Na mang thai, còn có ở rừng rậm kia làm sao Hàn Tiến vừa vặn lại có quan hệ với Tiền Na, bất quá chỉ là có kẻ muốn làm cho người biết thôi." Ngốc Thất Thất, em nghĩ tất cả mọi người đều giống em, đơn giản sạch sẽ.
Những người này, không một ai vô tội đơn thuần, Tiền Na làm Bạch Thi Thi thành hai bàn tay trắng, Bạch Thi Thi làm sao cứ để yên như vậy, còn có Hàn gia như thế nào cam tâm trơ mắt mất đi dị năng giả hệ chữa trị Bạch Thi Thi, nhưng mà hai bên nặng nhẹ thế nào, hiện tại xem ra Hàn gia không thể không từ bỏ Bạch Thi Thi. Nhưng sau này khi mọi chuyện đã qua, Hàn gia vượt qua giai đoạn khó khăn này thì mọi thứ sẽ như thế nào, chưa chắc họ sẽ không nhớ tới Bạch Thi Thi, đến lúc đó có khi Hàn gia lại một lần nữa nháo nhào lên, nhưng mà chuyện gì cũng không liên quan đến Hàn Triều, anh hiện giờ đã bố trí phủi sạch mọi quan hệ với Hàn gia, con của anh lại sẽ càng không có quan hệ gì với Hàn gia cả.
Vài ngày sau, ở căn cứ thành phố B Hàn gia chính thức tuyên bố tin tức liên hôn cùng Tiền gia, cùng lúc đó Triều gia cũng tuyên bố Hàn Triều và Hàn gia không còn liên hệ, sở hữu thế lực Triều gia và Hàn gia chính thức phân chia, từ đây không còn liên quan gì với nhau. Vệ gia Triệu gia, hai thế lực của Triều gia che dấu lúc trước cũng chính thức ra mặt thoát ly khỏi Hàn gia, Triều gia gom lại thế lực, đóng cửa không quan hệ gì với bên ngoài.
Thời điểm này, ở ngoài thành phố N cách thành phố B mấy ngàn km, tin tức thành phố N bị tang thi vây thành đã truyền đến, căn cứ thành phố N là một căn cứ cỡ trung lệ thuộc Trần gia, ở gần bờ biển, dựa vạo sinh vật biển phong phú mà đem lại rất nhiều tinh hạch cho Trần gia. Hiện giờ nơi đó bị hủy diệt, là đòn nghiêm trọng đánh vào Trần gia, cũng một lần nữa làm người sống sót ở thành phố B lại cảm thấy mạt thế đáng sợ, họ càng lo lắng cho sinh mệnh của mình, đối với thuốc giải độc thây ma, đối với dược vật, tinh hạch có thể làm tăng lên cấp bậc dị năng càng bị người khát cầu.
Cũng không biết tin tức truyền ra từ đâu, Triều gia có thuốc giải độc thây ma trong một đêm truyền đến mọi ngóc ngách ở căn cứ thành phố B, người sống sót đều chấn kinh, người các gia tộc cũng chấn kinh, nếu chuyện này là thật, đối với mọi người đây là một tin tức vô cùng phấn chấn nhân tâm, đồng thời trong lòng cũng không ngừng phỏng đoán Triều gia sẽ dự tính làm như thế nào, giao đồ vật ra chưa chắc Triều gia cam tâm, nhưng mà không giao ra, người sống sót nhiều như vậy như thế nào sẽ bỏ qua cho Triều gia.
Thả ra tin tức này, Hàn, Vũ Văn hai nhà hiện giờ đang ngồi ở phòng khách Hàn gia chờ đợi xem sự tình phát triển. Gia tộc Vũ Văn có Vũ Văn Thác, Vũ Văn Thành, Hàn gia có Hàn Nghiên Mặc, Hàn Thụy, Hàn Tiến, năm người ngồi ở sô pha: "Hàn lão gia nếm thử đại hồng bào tôi mang đến xem, giúp tôi giám định một chút hương vị như thế nào, có phải thượng phẩm hay không, ở thành phố B này, nói đến phẩm trà, tôi cũng chỉ tín nhiệm Hàn lão gia."
Hàn Nghiên Mặc đã sớm nhìn ra Vũ Văn Thác mang đến lá trà giá trị xa xỉ, ông bưng chung trà trước mặt lên, ngửi ngửi mùi vị, chậm rãi uống vào một ngụm, híp mắt hưởng thụ, gật gật đầu: "Không tồi, không tồi, là từ mấy cây cổ thụ mới có thể sản xuất ra lá trà cực phẩm như vậy, vẫn là Vũ Văn gia chủ năng lực siêu quần, lúc này cũng chỉ có gia tộc Vũ Văn mới có thể có được loại trà thượng phẩm như vậy."
"Ha ha ha......" Vũ Văn Thác ngửa mặt lên trời không rõ ý vị cười hai tiếng, xua xua tay, nói với Hàn lão gia: "Chúng tôi gia tộc Vũ Văn không có loại bản lĩnh thông thiên làm ra thứ này, trà đây là cháu ngài Hàn gia nhị thiếu tặng cho tôi, sẵn nói luôn, Hàn gia nhị thiếu thật đúng là người hào phóng, tôi kẻ hèn này chỉ giúp cậu ta chút chuyện nhỏ mà thôi mà cậu ấy đã tặng một bao đầy đại hồng bào, trà này trước mạt thế cũng khó mà có được, chỉ sợ ngoài Hàn Triều không có người thứ hai có bản lĩnh này."
Nghe được, Hàn Nghiên Mặc nắm chặt lấy gậy chống, trên mặt lại làm ra vẻ vân đạm phong khinh bất động thanh sắc, mục đích Vũ Văn Thác không phải thật rõ ràng hay sao, Hàn Triều nói như thế nào cũng là người Hàn gia, lợi dụng chèn ép là một chuyện, nhưng thật sự là khi Hàn Triều có chuyện, Hàn gia sẽ ngồi yên không nhìn đến.
Mười năm trước chuyện còn rõ ràng trước mắt, Triều lão gia qua đời, Hàn gia không ra mặt, nếu lần này Hàn gia lâm thời nổi loạn, gia tộc Vũ Văn là được cả bên trong và bên ngoài. Tính toán của gia tộc Vũ Văn không phải không có lý, nếu như Hàn Triều vẫn như trước kia vẫn là người để Hàn gia lợi dụng, ông cũng không phải ép Hàn Triều vào chỗ chết, Hàn Triều dù sao cũng còn huyết mạch Hàn gia, Hàn gia cũng không nghĩ chỉ lưu lại Hàn Tiến một cây độc đinh này, gia tộc lớn mạnh hay không cũng là trách nhiệm của ông. Nhưng cho dù Hàn Nghiên Mặc hiểu mọi đạo lý, đối với sự thật mà Vũ Văn Thác vừa nói ra, ông cũng không nhịn được tức giận, thằng nhóc Hàn Triều này thật không đem ông nội này xem ra gì, thà lấy trà quý đi đáp tạ người khác cũng không đến đây hiếu kính ông, như thế nào, Vũ Văn Thác thì giúp được, ông thì không phải không. Được, nếu con nghé con này không để ông vào mặt thì ông cũng sẽ không quản nó chết sống, tùy nó bị người khác bức bách đi, tùy người khác đi cướp đoạt Triều gia đi.
Lúc này bên ngoài trang viên Triều gia bị đầy người sống sót bao vây lại, bên ngoài cửa là người sống sót bị chặn lại, bên trong là tinh anh Triều gia đứng sẵn sàng, đàn sói tuyết đứng đằng sau, lông tóc dựng đứng, ánh mắt bất thiện nhìn đám người muốn xâm nhập địa bàn của chúng nó.
Bên trong đại trạch, mọi người ngồi vây thành một đoàn chờ đợi Hàn Triều và Lương Tử Hùng trở về. Chuyện này là có dự mưu, buổi sáng sau khi Hàn Triều và Lương Tử Hùng đi không lâu, bên ngoài trang viên Triều gia đột nhiên tụ tập không ít người, sau đó người sống sót càng tụ càng nhiều, cho đến khi cả trang viên bị vây quanh, bọn họ kêu gào muốn Triều gia giao ra thuốc giải độc thây ma, bọn họ phê phán Triều gia có thuốc giải độc mà không đem ra quảng bá cho mọi người.
Cổ bá và thím Nguyên thím Tân đem trà và điểm tâm cho mọi người, cho Thích Thất và Bối Thiến là ly sữa ấm. Trời đã sắp giữa trưa, trong đại trạch máy điều hòa chạy ầm ầm, người trong phòng đều thoải mái mát mẻ, người ngoài phòng đều phải chịu cơn cực nóng làm khó chịu, Thích Thất đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Lam Tiểu Điệp cũng đi theo nhìn thoáng qua, lại trở về nói: "Cũng không biết những người này nghĩ như thế nào, giữa trưa vây quanh ở đây, không chê nóng hay sao?"
Triều Hổ kéo cô ngồi xuống bên cạnh: "Những người này vừa thấy là biết bị người mê hoặc, không thấy được bên trong còn có người các gia tộc đang đục nước béo cò hay sao, những người này... Hừ, chờ xem Triều gia thu thập cục diện rối rắm này như thế nào, mặc kệ cho họ quấy rối đi, dù sao cuối cùng tiện nghi họ cũng không chiếm được."