Chủ nhiệm Lương không tin.
Đôi mắt của chủ nhiệm lớp 12/1 cũng gắt gao nhìn chằm chằm.
Đường Tâm Ninh nín thở theo.
Bảng số liệu trên máy tính có một chút kì lại, hai chữ ‘Giản Nhất’ vững vàng xếp hạng đầu tiên, làm cho nội tâm của năm giáo viên chủ nhiệm bang bang nhảy không ngừng.
Đến cuối cùng, sau khi tính tổng điểm, điểm trung bình và điểm cao nhất, hai chữ ‘Giản Nhất’ vẫn yên vị trên đầu bảng.
Giản Nhất!
Thực sự là Giản Nhất!
Miệng chủ nhiệm Lương há hốc.
Đường Tâm Ninh cũng bị chấn động.
Chủ nhiệm lớp 12/1 dụi dụi rồi trừng lớn đôi mắt, nhìn vào máy tính một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Có lẽ sai chỗ nào đó rồi.”
Vừa dứt lời, các giáo viên bộ môn trong lớp 12/2 đồng loạt sút bài thi của Giản Nhất ra.
Chủ nhiệm lớp 12/1 lại hỏi: “Không có ghi sai điểm nào sao?”
“Không có.” Sáu người cùng đáp.
“Không cộng sai điểm nào?”
“Không có.”
“Vậy có lỗi chỗ nào không?”
“Không có.”
“Không thể nào.” Sắc mặt chủ nhiệm Lương rất khó coi: “Giản Nhất làm sao thi tốt như vậy được?”
Ông ta vươn tay đoạt lấy bài thi trên tay giáo viên dạy ngữ văn, đầu tiên là kiểm tra câu hỏi trắc nghiệm xem có sai sót khi chấm bài hay không, lại kiểm tra thêm có phải đã cộng sai điểm hay không, quét qua phần đọc hiểu bài thơ cổ, sau đó lướt đến phần viết văn với đề tài [đôi cánh trên xe đạp].
Cả người chủ nhiệm Lương cứng đờ.
Các bài kiểm tra hàng tháng của trường Nhất trung Nam Châu đều được niêm phong và ghi chú mã số từng lớp, bấm ghim cẩn thận, sau đó giao cho từng giáo viên chấm thi, cho nên các giáo viên đều không biết mình đang chấm bài thi của lớp nào, đặc biệt là các lớp cơ bản không thể phân biệt được lớp nào khác lớp nào.
Vì vậy thầy Lương cũng không biết ông ta đã chấm bài thi của lớp 12/2, chỉ khi đọc được tiêu đề bài viết [đôi cánh trên xe đạp] mới kinh ngạc phát hiện mình đã chấm qua bài giải này. [Đôi cánh trên xe đạp] là một bài văn có ý tưởng mới lạ, bám sát chủ đề nhưng giọng văn lại mượt mà ấm áp, cách sử dụng ngôi thứ hai mới mẻ làm người ta phải lau mắt mà đọc, lúc đó ông ta cũng đã âm thầm tán thưởng.
Nhưng, nhưng, đây lại là Giản Nhất viết?
Chủ nhiệm Lương khiếp sợ vô cùng, vừa thẹn vừa bực, trên mặt già nóng rát.
Những thầy cô khác cũng trong tình trạng chấn động.
“Thế nào, có điểm chưa?” Đúng lúc này, tổ trưởng ban tự nhiên khối 12 tiến vào.
“Có rồi.” Đường Tâm Ninh.
“Vẫn là Tần Hữu Bân đứng nhất à?”
“Không phải.” Chủ nhiệm lớp 12/1 hổ thẹn nói.
Tổ trưởng kinh ngạc: “Không phải Tần Hữu Bân? Vậy là ai?”
“Giản Nhất.” Đường Tâm Ninh nói nhỏ.
Tổ trưởng đứng hình một lúc mới hỏi: “Kém bao nhiêu điểm?”
“0.5 điểm.”
“0.5 điểm?”
‘0.5 điểm’ này tình cờ bị một cậu học sinh nghịch ngợm của lớp 12/2 nghe thấy, cậu ta giống hệt như binh tốt trong cổ đại đang thông báo chiến sự, một đường thẳng chạy như điên về lớp hét lên: “Gián Nhất lớp chúng ta đứng đầu bảng, vượt qua Tần Hữu Bân 0.5 điểm! Giản Nhất vượt qua Tần Hữu Bân 0.5 điểm!”
Giản Nhất trở thành người đứng đầu toàn khối?
0.5 điểm?
Tin tức này giống như một quả bom, nổ mạnh một tiếng từ lớp 12/2 lan sang lớp mũi nhọn 12/1 bên cạnh.
Lớp 12/1 là lớp sống bằng điểm số, bọn họ đều lấy trường đại học hàng đầu làm mục tiêu cho mỗi lần thi, sau khi biết được Giản Nhất đừng đầu đảng vô cùng sốc.
Thành tích trong kì thi trước của Giản Nhất đã đủ làm cho bọn họ giật mình, không nghĩ được lần này cô lại trực tiếp khiến bọn họ rớt cằm.
Tưởng Tiếu Tiếu ngây người.
Tần Hữu Bân mông lung, người đứng đầu bảng không phải cậu ta? Giản Nhất vượt qua cậu ta 0.5 điểm, ha, không thể nào? Giản Nhất kia là kẻ ngu ngốc, hiểu được định lý động năng sao? Nhất định là do chủ nhiệm lớp 12/2 lan truyền một cách mù quáng, chỉ là tin đồ thất thiệt.
Mặc dù Tần Hữu Bân tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng lại mơ hồ không yên, dù sao lần trước Giản Nhất từ một người luôn đứng chót bảng đã đoạt hạng 51 của lớp mũi nhọn. Tuy có bằng chứng chứng minh cô không sao chép, nhưng trong lần thi này chủ nhiệm lớp 12/10 đề xuất giám thị chéo, thậm chí còn dành riêng một chỗ ngồi ngăn cô gian lận, những điều này chẳng những không làm Giản Nhất tức giận, ngược lại đã chứng minh được thực lực của cô.
Giản Nhất thực sự đã giành được vị trí đầu bảng trong kỳ thi?
Thực sự là hạng nhất?
Ngoại trừ học sinh đang điên cuồng lan truyền ở bên ngoài, không có giáo viên nào đứng ra giải thích, thêm một lần nữa chủ nhiệm lớp 12/1 mang khuôn mặt âm trầm tiến vào lớp giảng lại bài thi.
Chủ nhiệm lớp 12/10, thầy Lương xanh mặt bước vào lớp, lại bởi vì một học sinh yếu kém đi học muộn vì tiêu chảy mà nổi trận lôi đình, từ miệng thầy Lương học sinh lớp 12/10 biết được bên lớp 12/2 có hai học sinh chen chân vào lớp mũi nhọn, quá làm người khác phải khiếp sợ.
Đường Tâm Ninh vẫn như các kỳ thi trước, mỉm cười khích lệ cả lớp thi không tệ. Ngoại trừ Giản Nhất ra, còn có một người có thể chen chân vào lớp mũi nhọn, tuy rằng chỉ đứng thứ hai từ dưới lên nhưng đó cũng là điều đáng chúc mừng. Đường Tâm Ninh hi vọng cả lớp có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, vốn dĩ khối tự nhiên yêu cầu giải nhiều đề, cô ấy khuyến khích mọi người nên thảo luận và đặt ra nhiều câu hỏi hơn.
Vì thế lúc tan học, bạn cùng bàn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giản Nhất.
Giản Nhất: “Làm sao?”
Ngồi cùng bàn: “Cậu thật sự thi được đầu bảng à?”
“Không biết, thầy cô chưa thông báo”
“Không nói gì luôn hả?”
“Thi tháng thôi mà, cũng không phải thi đại học, có gì để nói?”
Ngồi cùng bàn tiếp tục nhìn chằm chằm Giản Nhất.
Giản Nhất: “Lại làm sao?”
Ngồi cùng bàn: “Tôi phát hiện học tập tốt có rất nhiều lợi ích.”
Cổ họng Giản Nhất không nhúc nhích.
Ngồi cùng bàn: “Trước kia danh tiếng của cậu xấu như vậy, nhưng bây giờ trở nên xinh đẹp, học giỏi hơn lại còn dịu dàng, ai cũng thích. Tôi cũng thích cậu.”
“Cho nên?”
“Tôi cũng muốn được mọi người thích.”
Nội tâm ngồi cùng bàn run rẩy, vừa rồi còn nói chuyện nhẹ nhàng, lúc này Giản Nhất vừa quay sang nhìn hắn, hai chân lập tức nhũn ra, vội vàng giải thích: “Không không không, ý tôi là cậu trước kia không tốt như bây giờ, không phải, ý tôi là cậu bây giờ rất tốt, trước kia không có tốt…” Ngồi cùng bàn không biết nói thế nào mới đúng, mặt như đưa đám: “Giản Nhất, cậu đừng đánh tôi.”
Giản Nhất vẫn nhìn ngồi cùng bàn như cũ.
Ngồi cùng bàn không dám nói gì.
“Không không không phải, cái gì tôi cùng chưa nói.”
“Nói trọng tâm.” Giản Nhất bật ra một câu.
Ngồi cùng bàn lập tức ăn ngay nói thật: “Cậu học giỏi như vậy, tôi muốn nhờ cậu giảng bài, các môn lý, hóa, sinh.” Nói xong lại sợ hãi liếc Giản Nhất.
Giản Nhất đồng ý nhanh gọn: “Được.”
Ngồi cùng bàn sửng sốt: “Cậu đồng ý rồi?”
“Ừ, không biết gì thì hỏi.”
“Thật không?”
“Ừ, chỉ cần tôi ở trong lớp thì lúc nào hỏi cũng được, tan học rất bận.”
“Vậy bây giờ tôi có thể hỏi luôn được không?”
“Có thể.”
Ngồi cùng bàn lập tức lấy đề thi được người lớn trong nhà mua ra hỏi Giản Nhất, cô liếc hắn một cái sau đó nghiêm túc giảng cho hắn cách làm. Nhất trung Nam Châu là trường trung học có trình độ toàn diện cao nhất thành phố Nam Châu, học sinh đều thuộc loại khá giỏi và nhập học bằng thực lực của mình, sau này vì đủ loại nguyên nhân mà học sinh trở nên yếu kém hơn, thậm chí còn thua kém các học sinh của trường khác. Nói cách khác căn bản của họ đều không tệ.
Giản Nhất nghiêm túc giúp ngồi cùng bàn giảng đề, ban đầu ngồi cùng bàn còn lơ mơ không hiểu, nhưng dần dần lại nghe mê mẩn, sùng bái nhìn Giản Nhất. Trước đó thầy cô giảng bài hắn nghe không hiểu, bây giờ Giản Nhất vừa nói hắn đã hiểu rất nhanh, thậm chí các bạn bàn trước bàn sau đều chồm tới nghe Giản Nhất giảng bài.
Giản Nhất cũng rất hào phóng, kiên nhẫn hướng dẫn bọn họ.
Ngồi cùng bàn, bàn trước, bàn sau gật đầu liên tục nhìn cô ngưỡng mộ.
Vượt qua một buổi sáng yên bình, khi vào buổi học chiều, Giản Nhất gặp chủ nhiệm Lương đã chào từ xa: “Chào thầy Lương ạ.”
Chủ nhiệm Lương đỏ bừng mặt vì xấu hổ, không phải vì Giản Nhất mà tự làm mình xấu hổ. Ông ta sắp xếp Giản Nhất vào “chỗ ngồi riêng”, theo dõi từng nhất cử nhất động của cô, muốn cô hiện nguyên hình, nhưng không ngờ rằng lại là dùng tay tát vào mặt mình.
“Thầy Lương! Chào buổi chiều!” Giản Nhất lại lễ phép chào hỏi lần nữa.
Mặt chủ nhiệm Lương hết trắng lại đỏ, lao thẳng vào phòng học như chạy trốn.
Giản Nhất cười cười, cô rất muốn nói với ông ta, học tra kém cỏi ở lĩnh vực điểm số, không phải ở cách làm người, hãy học cách tôn trọng mỗi một học sinh. Nhưng những dự tính lúc này đều bị tiếng chuông vào học đánh gãy, cô chạy nhanh vào lớp học, vừa mới ngồi xuống lớp trưởng đã đi vào gọi: “Giản Nhất, cô Đường gọi cậu đến văn phòng một chuyến.”
“À được.” Giản Nhất đứng dậy.
Các bạn học khác trong lớp lập tức ríu rít: “Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu đến văn phòng có thấy tổng điểm không? Giản Nhất đứng đầu bảng không, đúng không?”
Lớp trưởng cố ý xị mặt: “Chờ đến lúc phát bài thi không phải cậu sẽ biết à.”
Lớp trưởng về chỗ ngồi, bạn cùng bàn của hắn đã bò qua hỏi: “Có đúng là Giản Nhất đã vượt qua Tần Hữu Bân 0.5 điểm không?”
“Đúng đấy.”
“Woaaa, giỏi quá đi.”
Lớp trưởng nói thêm: “Bây giờ Tần Hữu Bân cũng đang ở văn phòng giáo viên, chắc vì không được hạng nhất nên bị ăn giáo huấn rồi.”
“Vậy còn Giản Nhất?” Giản Nhất theo đuổi Tần Hữu Bân, chuyện này mọi người đến biết.
“Có lẽ lúc Giản Nhất đến, cậu ta đã ra rồi.”
“À à.”
Giản Nhất đi lên văn phòng giáo viên, đoán chừng là chuyện Đường Tâm Ninh đồng ý cho cô ngừng đến buổi tự học tối, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng vừa mới vào tới cửa văn phòng đã nhìn thấy Tần Hữu Bân đang đứng thẳng tắp, đầu cúi xuống trước mặt chủ nhiệm lớp 12/1.
Trong văn phòng ngoại trừ Tần Hữu Bân và chủ nhiệm 12/1, cũng chỉ có Đường Tâm Ninh đang cúi xuống bàn viết,
Giản Nhất hô một tiếng: “Báo cáo.”
Ba người trong văn phòng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Giản Nhất chỉ nhìn Đường Tâm Ninh: “Cô Đường, cô gọi em ạ?”
Đường Tâm Ninh cười nói: “Em mau vào đây.”
Giản Nhất lúc này mới bước vào.
Đường Tâm Ninh: “Tiết sau tự học, cô sẽ xin của em mười mấy phút, muốn bàn với em về những việc khác ngoài học tập. Được chứ?”
“Được ạ.” Đương nhiên là có thể. Đường Tâm Ninh một người tôn trọng học sinh như thế, bất kể là học tra hay học bá.
Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp 12/1 cầm sách đứng dậy nói với Tần Hữu Bân: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, em về tự mình suy nghĩ đi.”
“Dạ.” Tần Hữu Bân gật đầu.
Chủ nhiệm lớp 12/1 lại nói: “Vậy đi thôi, hôm nay tôi phải đi dạy thay ở lớp số 9.”
“Dạ.”
Chủ nhiệm lớp 12/1 đi ở phía trước, Tần Hữu Bân theo sau, lúc ngang qua Giản Nhất, cậu ta ngước mắt ngừng lại mấy chục giây nhìn cô.
Giản Nhất cảm giác được.
Đường Tâm Ninh cũng phát hiện ra, ánh mắt hơi lóe lên, không khỏi nhìn về phía Tần Hữu Bân.
Tần Hữu Bân đi theo chủ nhiệm lớp 12/1 ra tới cửa, trông thấy chủ nhiệm đã xuống lầu đi về phía lớp 12/9, cậu ta chợt nhớ lại Đường Tâm Ninh muốn nói chuyện với Giản Nhất về những thứ khác ngoài việc học, có thứ gì khác ngoài việc học nhỉ.
Bước chân đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn thấy con đường phía trước không một bóng người, các bạn học đều đã vào lớp, lồng ngực cậu ta nhất thời nảy lên, xoay người dựa vào góc văn phòng móc điện thoại ra, giả vờ gọi điện thoại.