“Giản Nhất.” Giọng nói Từ Triết Vĩnh có vẻ rất vui mừng.
Ngữ điệu Giản nhất vẫn bình thường: “Từ học trưởng, có việc gì sao?”
“Chuyện, chuyện, chuyện là, tối nay em có đến CLB không?” Từ Triết Vĩnh lắp bắp hỏi.
“Đến chứ.” Cô hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”
“À, à, chuyện là tối nay nhóm trưởng muốn nói kỹ hơn về cuộc thi toàn quốc.”
“Được, cảm ơn Từ học trưởng đã thông báo, còn chuyện gì không ạ?”
“Không có, vậy, vậy tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Giản Nhất cúp máy, ném điện thoại xuống ghế rồi chạy vào bếp.
Lạc Nham: “Bận lắm sao.”
“Không bận, chỉ là tối nay phải đến CLB cờ vây, tháng này em phải tham gia cuộc thi toàn quốc.”
Nghe vậy anh nghiêng đầu nhìn cô, Giản Nhất ngước mắt hỏi anh: “Nhìn em làm gì?”
Lạc Nham duỗi tay kéo cô vào lòng, lồng ngực rắn chắc dán vào lưng cô, chống cằm lên vai cô tiếp tục thái rau.
Giản Nhất được lồng ngực dày rộng bao trọn, cười hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Cùng nhau nấu cơm.”
“Anh thế này đến lúc nào mới nấu xong?”
“Chừng nào nấu xong thì ăn.” Lạc Nham cúi đầu áp sát vào mặt Giản Nhất, khiến tim cô khẽ lạc nhịp, dần dần mới bình ổn lại. Cô bất giác phát hiện ra nội tâm lãnh đạm của mình đang nổi lên từng đợt sóng ngầm, Giản Nhất vui vẻ duỗi tay lấy rau trong rổ cùng nấu ăn với anh.
Ánh mắt Lạc Nham khẽ đảo, thoáng nhìn thấy nụ cười trong mắt Giản Nhất, lòng anh như cũng đang nhảy nhót.
“Giản Nhất.” Anh gọi một tiếng.
Giản Nhất nhẹ giọng đáp lại.
“Giản Nhất?”
“Vâng?”
“Giản Nhất.”
“Vâng.”
“Giản Nhất.”
Giản Nhất bật cười khúc khích: “Anh làm gì vậy?”
“Gọi em đó.”
“Vậy đừng gọi nữa.”
“Gọi bảy tám chục lần nữa cũng không đủ thì phải làm sao?”
“Thật nhàm chán.” Giản Nhất cười rạng rõ, thật sự rất nhàm chán. Nếu là trước kia, cô sẽ cho rằng những chuyện cô và Lạc Nham đang làm bây giờ rất nhàm chán. Nhưng hiện tại không như vậy, đột nhiên cô nhớ đến một câu kia “ở bên người người mình thích, dù làm điều ngốc nghếch cũng trở nên thú vị."”
Hai người ở bên nhau hết một buổi chiều, anh làm việc còn cô đọc sách, rõ ràng không hề làm phiền đối phương nhưng bọn họ đều cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, bất tri bất giác hoàng hôn đã chiếu vào phòng, Giản Nhất nhìn thời gian: “Em phải về rồi.”
“Sớm như vậy?”
Cô đứng dậy: “Tối nay em còn phải chơi cờ.”
Lạc Nham ngồi yên lặng trên sô pha nắm chặt tay cô.
“Ngày mai em lại đến.”
Anh hỏi: “Tại sao không phải là buổi tối đến đây?”
“Buổi tối còn phải ngủ mà.” Giản Nhất buột miệng thốt ra, vừa dứt lời đại não vì chữ “ngủ” này mà đình trệ. Lạc Nham dường như cũng chú ý đế từ này, anh nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực khiến cô phải vội vàng quay đầu đi: “Em đi đây.”
“Giản Nhất.” Lạc Nham ôm chầm lấy cô, không hề báo trước mà hôn lên môi. Giản Nhất cũng không hề che giấu tình cảm dành cho anh, cho nên có thể đáp lại cô sẽ không keo kiệt mà giao ra. Chỉ là từ trước đến nay anh vẫn luôn quy củ, lúc này lại luồn tay vào vạt áo cô, dần dần đẩy áo ngực của cô lên là thế nào? Bỗng nhiên bị bàn tay anh gắt gao bao lấy khiến cô giật mình theo bản năng né tránh, phản ứng của cô tựa hồ càng kích thích anh, không những không buông ra, ngược lại còn đè cô xuống ghế sô pha tận tình hôn môi. Cho đến khi đầu tóc Giản Nhất tán loạn, quần áo rơi xuống lộ ra bờ vai trắng nõn mượt mà, cô hung hăng cắn lên đầu vai anh, lúc này anh mới chịu dừng lại. Lạc Nham nhìn vẻ lười biếng, gợi cảm của người dưới thân, suýt chút nữa lại không nhịn được.
“Giản Nhất.” Anh thấp giọng gọi cô, đặc biệt từ tính.
“Ừm.” Đôi mắt long lanh mơ hồ nhìn anh.
“Khi nào mới được.”
“Chờ một chút.”
“Chờ tới bao giờ?”
“Chờ bà dì đi đã.”
Lạc Nham gần như bật cười, một lần nữa ghé lên người cô dịu dàng hôn lên môi, vành tai, má và cằm cô, Giản Nhất có chút động tình, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng hôn nữa.”
“Anh hôn cái nữa.”
“Hôn nữa em sẽ đến muộn mất.”
Lúc này anh mới chịu ngồi dậy, gương mặt phiếm hồng giúp Giản Nhất chỉnh lại quần áo, cài lại áo sơ mi cho cô, nhấc mắt nhìn tóc cô nói: “Anh buộc giúp em nhé.”
“Anh buộc được không?”
“Thử rồi biết.”
Hoàng hôn dần tan, xuyên qua cánh cửa sổ chống trộm, phóng ra từng chùm tia sáng, rơi nhẹ xuống chỗ hai người. Lạc Nham ngồi phía sau Giản Nhất, những ngón tay thon dài sạch sẽ lần đầu tiên làm việc này, có chút vụng về đáng yêu, lúng túng giúp cô buộc tóc. Buộc vào tháo ra buộc lại mấy lần khiến Giản Nhất cười không ngừng, mãi cho đến khi cô đến CLB cờ vây, vẫn còn vì chuyện này mà cười tủm tỉm, nhưng mọi người dường như không phát hiện ra điều gì bất thường, thật ra Lạc Nham buộc tóc cũng không tệ.
“Giản Nhất, cậu đến rồi.” Nguyên Lị đang học hỏi kiến thức cờ vây của một số thành viên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Giản Nhất, lập tức tươi cười vẫy gọi.
Giản Nhất bước đến hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, cậu mua đồ ăn về cho mình hả?”
“Ừ.” Giản Nhất lấy đồ ngọt mình mua ra cho Nguyên Lị.
Nguyên Lị ghé vào tai cô nhỏ giọng hỏi: “Bánh ngọt này có phải bạn trai mua cho cậu không đó?”
“Không phải, tự mình mua.”
“Cố ý mua cho mình ăn sao?”
“Ừ.”
“Giản Nhất, cậu tốt với mình quá đi.”
“Còn khách khí nữa.”
Nguyên Lị chia bánh ngọt cho mấy người bên cạnh, thừa dịp chưa bắt đầu luyện cờ, cô ấy nói cho Giản Nhất nghe tên năm người đại diện đi thi. Ngoài Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh ra còn có một sinh viên người Nhật Bản, hai bạn học sinh cấp hai, cuộc thi diễn ra vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật, hai ngày cuối tuần tiếp theo sẽ là chung kết. Sau đó lại nói đến chuyện sau khi Giản Nhất đánh bại Từ Triết Vĩnh, cô không chỉ có danh tiếng trong câu lạc bộ mà dường như đã bắt đầu nổi tiếng trong trường. Chỉ trong hôm nay, Nguyên Lị vừa ra khỏi ký túc xá ăn hai bữa cơm, đi bộ trong trường, vào nhà ăn đều có thể nghe được tên Giản Nhất trong tiếng bàn luận của mọi người, nói cô kỳ nghệ kinh người, nói Giản Nhất có ngoại hình xinh đẹp, bla bla bla.
Giản Nhất cười hỏi: “Có cần khoa trương vậy không?”
“Khoa trương chỗ nào chứ? Chỉ riêng CLB của chúng ta đã gần hai ba trăm người, hai ba trăm người này lan truyền khắp các phòng học, tất nhiên đại danh của cậu sẽ được truyền bá ra bên ngoài, khoa trương chỗ nào? Nói cho cậu biết, hôm nay còn có người tới tìm mình xin số Wechat của cậu đó, sinh viên khoa truyền thông bên kia còn muốn tìm cậu phỏng vấn nữa kìa. Oa, Giản Nhất, mình sẽ làm người đại diện miễn phí cho cậu nhé, miễn phí.” Nguyên Lị ríu rít liên hồi, Giản Nhất chỉ cười nhẹ lắng nghe, nghiêng đầu đã thấy nhóm trưởng và Từ Triết Vĩnh đi vào.
Từ Triết Vĩnh trông thấy Giản Nhất, bước chân chợt ngừng lại, Giản Nhất chỉ đảo qua một chút rồi dừng trên bàn cờ, Từ Triết Vĩnh khẽ cúi đầu.
Nhóm trưởng tiến lên bục giảng, gõ bàn thuật lại thông tin của bên trên, các thành viên trong CLB đều nghiêm túc lắng nghe. Nhóm trưởng nói tương đối nhiều, bao gồm thời gian chính thức thi đấu giải toàn quốc là cuối tuần sau, không thể vì bọn họ là sinh viên đại học số một số hai của Trung Quốc mà cho rằng trình độ cờ vây cũng có một không hai, cần phải thận trọng nghiêm túc thi đấu. Đồng thời chúc mừng Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh là hai trong năm cái tên đại diện đại học đế đô dự thi.
Nhóm trưởng phát biểu xong, để các thành viên tự do luyện cờ.
Từ Triết Vĩnh chuẩn bị tìm Giản Nhất luyện cờ, kết quả cô đã được người khác mời, lưu học sinh Nhật Bản cũng đang chơi cùng với các thành viên khác, năm người dự thi đều có đối thủ của mình, anh ta chỉ đành đi tìm nhóm trưởng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Giản Nhất chơi xong một ván chuẩn bị đi về cùng Nguyên Lị thì bị Từ Triết Vĩnh gọi lại.
Hai người đồng thời quay người.
Nguyên Lị nhỏ giọng thì thầm: “Người này thật phiền.”
Giản Nhất nhìn về phía Từ Triết Vĩnh, trông thấy anh ta đến trước mặt cô, đột nhiên khom lưng chín mươi độ, dọa hai người bọn họ sợ hãi lùi lại mấy bước.
Từ Triết Vĩnh này lại muốn làm gì?
“Thật xin lỗi.” Từ Triết Vĩnh nói.
Giản Nhất và Nguyên Lị sửng sốt.
Từ Triết Vĩnh tiếp tục: “Giản Nhất, nhưng điều trước kia tôi nói ra không đúng mực, tại chỗ này thành khẩn nói một tiếng xin lỗi em và tổ quốc em, thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi? Nguyên Lị cực kỳ kinh ngạc, Từ Triết Vĩnh sao lại đột nhiên hết keo kiệt nói ra ba từ này.
Giản Nhất vội vàng nâng Từ Triết Vĩnh dậy: “Trung Quốc có câu, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.”
Từ Triết Vĩnh đứng thẳng người: “Cái này tôi hiểu, cho nên mới xin lỗi em, hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ.”
“Tôi tha thứ.” Giản Nhất cười nói.
“Vậy chúng ta có thể làm bạn không?” Từ Triết Vĩnh thấp thỏm nhìn cô.
Giản Nhất gật đâu: “Có thể.”
“Thật tốt quá.” Từ Triết Vĩnh hưng phấn lẫn lộn tiếng Trung tiếng Hàn, sau đó kích động hỏi: “Sau này chúng ta có thể cùng nhau chơi cờ và thảo luận cờ vây không?”
“Đương nhiên có thể.” Giản Nhất vươn tay phải ra.
Từ Triết Vĩnh lập tức nắm lấy, vạn phần kích động.
Tối ngày hôm sau, Từ Triết Vĩnh đến từ sớm chiếm một bàn cờ, chờ Giản Nhất.
Buổi tối ba bốn ngày sau đều như vậy, cho đến thi bọn họ đại diện cho đại học đế đô tham gia thi đấu. Địa điểm thi đấu được lựa chọn là Học viện Ngoại ngữ, ngoài Đại học đế đô còn có các học sinh sinh viên nơi khác đến tham dự. Giản Nhất và Từ Triết Vĩnh một đường vượt qua năm ải chém sáu tướng, tiến thẳng vào trận chung kết. Tiếc nuối ở chỗ, trong trận đấu cuối cùng Từ Triết Vĩnh bại bởi một sinh viên người Nhật Bản, còn Giản Nhất đã dành được suất vào trận chung kết.
Từ Triết Vĩnh cũng không về trước mà ở lại chờ Giản nhất ba tiếng, Giản Nhất dành chiến thắng trở thành quán quân giải cờ vây học sinh, sinh viên toàn quốc, lập tức nổi tiếng toàn trường, nơi nơi trong trường đại học đều thảo luận chủ đề này.
“Ái chà, nhiều năm rồi cũng chưa có nữ sinh nào chơi cờ giỏi như vậy.”
“Nghe bảo là sinh viên năm nhất, lúc thi vào đại học là thủ khoa ban tự nhiên cấp tỉnh đó.”
“Ừ, rất giỏi luôn. Nghe nói cô ấy nhận được ba vạn tiền thưởng.”
“Các cậu chắc từng nhìn thấy cô ấy đúng không?”
“Giỏi vậy chắc cũng không đẹp đâu.”
“Nói bậy, danh hiệu hoa khôi năm nay đã bình chọn chưa? Nếu được chọn, cô ấy chắc chắn là hoa khôi của trường.”
“Có đẹp đến vậy không?”
“Ha ha, mấy người thật thiển cận, đến khu ký túc xá khoa xây dựng mà nhìn xem, ở đó có bao nhiêu chàng trai đang cầm hoa hồng đợi cô ấy, cậu liền biết người ta đẹp thế nào.”
“Có khoa trương không vậy?”
Mỗi ngày đều có nam sinh đứng dưới lầu ký túc xác khu A, một chút cũng không nói láo. Chẳng qua sau trận đấu chung kết, đại não hoạt động quá nhiều nên khi trở lại phòng Giản Nhất đều vùi đầu ngủ, nếu không phải vì điện thoại reo liên tục, cô vẫn chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng bắt máy.
“Giản Nhất hả, con đang ở trong trường à?” Đầu bên kia là giọng nói của mẹ Giản.
Giản Nhất khàn khàn đáp lại: “Không có ạ, còn đang ở trong ký túc xá.”
“Vậy con ra đón bọn ta một chút đi.” Mẹ Giản nói.
Giản Nhất lập tức mở to hai mắt, bật dậy khỏi giường: “Đón mọi người? Mọi người đang ở đâu?”
“Ở cổng trường đại học của con nè, trời sắp lạnh rồi, mẹ mang ít quần áo đến cho con.”
“A!” Giản Nhất kinh ngạc lẫn khiếp sợ không biết nói gì, ngơ ngẩn lên tiếng: “Mẹ, mẹ chờ con một lát, đừng có gấp, bây giờ con ra đón mọi người.”
Mẹ Giản dịu dàng cười: “Được, con cùng đừng gấp nha, từ từ tới.”
Sao có thể không vội chứ? Ba mẹ đến đế đô cũng không nói trước một tiếng, em gái giao cho mẹ của Lạc Nham trông sao? Giản Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thả điện thoại ra nhảy xuống giường, vội vàng đi rửa mặt thay quần áo, tốc độ nhanh đến mức bạn cùng phòng phải tặc lưỡi, cô cầm điện thoại lao ra khỏi phòng như một cơn gió.
“Giản Nhất, cậu còn đeo dép lê đó.” Bạn cùng phải phải gào lên ở phía sau nhắc nhở.
Giản Nhất vội vàng quay lại đổi sang giày thể thao, tiếp tục lao ra khỏi phòng ngủ chạy đến cổng chính trường đại học. Chống tay xuống đầu gối thở đốc, ngước mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thanh nhã đứng đó, trước mặt mẹ Giản dựng một cái vali bằng da, một nhóc béo đang ngồi phía trên vali, là Cố Tiểu Đồng?!
Cố Tiểu Đồng mặc quần yếm màu đỏ, áo phông hoạt hình và mái tóc dưa hấu ngồi trên chếc vali, đôi chân lúc ẩn lúc hiện, tay nhỏ đầy thịt cầm một khối sô cô la, cúi đầu nhai nhóp nhép.
Đúng là mẹ và em gái cô rồi.
“Mẹ!” Giản Nhất hân hoan gọi lớn.
Mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng lập tức cùng ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
“Giản nhất.”
“Chị.”
“Chị ơi!” Cố Tiểu Đồng đột nhiên uốn éo cơ thể trượt xuống vali. Bởi vì nhất thời không đứng vững nên phải bám vào vali mới có thể đứng lên, vừa đứng vững đã lập tức như cánh bướm lao đến chỗ Giản Nhất, mừng rỡ reo lên: “Chị, chị ơi!”