Bởi vì chuyện cưới thê tử, Bùi Tiểu có nhắc tới Bùi Đại.
Trong Bích Thương viện, Lung Nguyệt gọi bốn nha hoàn đến cùng một lúc, nói: “Các ngươi và ta có cảm tình từ khi còn nhỏ, bây giờ Hoán Ngọc đã được định chung thân, ba người các ngươi thì sao? Có gặp được người tâm đầu ý hợp hay chưa?”
Hoán Ngọc nghe xong liền đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Ba người Địch Thúy cũng không hé răng, chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt.
"Ôi trời ạ! Ta nói này, các ngươi đừng có giống như hồ lô bị cưa miệng như vậy chứ!” Lung Nguyệt nhìn mấy người bọn họ, nàng chợt nổi hứng trêu đùa, nói: “Ta thấy các ngươi đã trưởng thành rồi, thậm chí còn lớn hơn ta vài tuổi, không thể cứ ở lại bên cạnh ta cả đời nhỉ? Bằng không thì người ta sẽ bảo chủ tử ta đây không chăm sóc tốt cho hạ nhân mất.”
Nàng nói xong một tràng, thấy bọn họ vẫn cứ cúi đầu như trước, đành phải nói tiếp: “Các ngươi đã không hé răng thì ta sẽ sắp xếp các cặp uyên ương nhé! Tẩy Bích này, ta thấy Lưu Hải khá được, ý của ngươi thế nào? Tuy rằng hắn từng lấy thê tử, nhưng nàng ta lại bỏ chạy cùng người khác, ngươi gả cho hắn, hắn sẽ biết quý trọng.” Dứt lời, nàng còn gật đầu, giống như hài lòng lắm vậy.
Tẩy Bích vừa nghe chủ tử nói, một khuôn mặt la sát đầy máu chợt hiện ra trong đầu nàng ta, nàng ta lập tức xua tay, đáp: “Đừng mà, đừng mà! Nô tỳ sẽ tự mình chọn, sẽ tự mình chọn!”
"Ừ!" Lung Nguyệt cũng coi như vui mừng, nàng gật đầu, liếc mắt về phía Địch Thúy và Đào Châu: “Hai người các ngươi thì sao?”
"Chúng nô tỳ... nô tỳ chỉ muốn ở bên cạnh để bảo vệ chủ tử...”
Hai người còn chưa dứt, tấm mành che cửa đã bị xốc lên. Bùi Nguyên Tu cất bước tiến vào, ngắt lời bọn họ: “Chủ tử của các ngươi đã có ta bảo vệ, mau mau gả cho người khác, đừng làm ta chướng mắt!”
"Á! Hả?" Bốn người kêu lên cùng một lúc.
Lung Nguyệt chợt cảm thấy vô cùng khó xử, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, vĩnh viễn không bước ra nữa, thật sự là xấu hổ đến chết mất!
Nàng không trêu chọc mấy nha đầu này nữa, vội vàng đuổi họ ra ngoài, sau đó trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Tu, âm thầm nghiến răng, rất muốn hung hăng mà cắn cho hắn một phát.
Dường như Bùi Nguyên Tu cũng thấy không ổn, hắn sờ mũi mình, cười gượng gạo, nhưng Lung Nguyệt cũng hiểu, hắn ở trong quân lâu rồi, cả người đã hơn nửa phần thô kệch, lúc nói chuyện thường chẳng câu nệ tiểu tiết, không có quy tắc gì cả.
"À há! Cửu Nhi!" Bùi Nguyên Tu cười làm lành, sau đó mới nói: “Thủ lĩnh Ba Sơn truyền tin tới, hắn muốn sửa hôn sự của trưởng tử thành sang năm, ngày 26 tháng Giêng ấy.”
Lung Nguyệt chớp mắt: “Thành thân là việc lớn, đã chọn ngày rồi sao còn sửa? Bộ tộc ở thảo nguyên quả là không giống chúng ta!”
Bùi Nguyên Tu nở nụ cười: “Bọn họ vốn không câu nệ tiểu tiết, ngay cả hôn sự cũng chẳng làm, chỉ cần đưa họ vào cùng một cái lều là đã thành phu thê của nhau rồi. Đến bây giờ, trưởng tử của thủ lĩnh Ba Sơn đã cưới ba vị phu nhân, sở dĩ họ làm lớn như vậy, chỉ sợ là đang đổi cách đòi hỏi lương thực mà thôi!”
"Vậy Vương gia có cấp cho họ hay không?” Hầu hết dân chúng ở Bắc Cương đều là dân du mục (chăn thả tự do) chuyển đến, không biết canh tác, làm nông, rất thiếu lương thực, phần lớn phải dựa vào trợ cấp từ triều đình và bạc được dành ra từ đất phong của Bùi Nguyên Tu để mua hàng.
"Cấp chứ! Sao lại không? Nuôi chó săn mà không cho ăn, chẳng lẽ lại để bọn họ tìm chủ khác ư? Gia còn cần bọn họ kìm chế lẫn nhau, giúp gia nữa đấy!” Bùi Nguyên Tu véo nhẹ chóp mũi của Lung Nguyệt: “Đừng lo lắng cho phu quân, chúng ta không hề thiếu lương thực và bạc!”
Kiếp trước, Bùi Nguyên Tu phải chịu thua kém ở mặt ấy. Kiếp này, sau khi sống lại, ngoại trừ việc bày mưu tính kế để cưới Lung Nguyệt, hắn còn trù tính lương thảo, bạc tiền, nhất định không để bản thân chịu sự khống chế của người khác.
Ngày thành thân của Bùi Tiểu và Hoán Ngọc được định vào đầu xuân năm sau.
Dù sao cũng là người lớn lên bên mình từ khi còn nhỏ, cảm tình còn đó, Lung Nguyệt lựa chọn vài món đồ trong số trang sức hồi môn của mình một hồi. Không thể tặng Đông Châu (ngọc trai phía đông), bởi vì đó là đồ mà chỉ có người trong hoàng tộc được đeo, nếu Hoán Ngọc đeo vào sẽ vượt quá quy củ, do đó, Lung Nguyệt chọn ra phỉ thúy tốt nhất, đá quý để làm vài bộ trang sức bằng vàng. Vì sao phải dùng bạc phủ lên vàng ở bên trong? Đương nhiên vì đó là trang sức cài đầu. Tuy rằng Hoán Ngọc cũng coi như là một nữ quan ngũ phẩm, nhưng có nô tỳ nào lại đội trang sức bằng vàng lộng lẫy đầy đầu chứ? Cho dù ở trong hoàng thành, ma ma có thể diện nhất ở bên cạnh Thái hậu cũng không dám.
Nhưng nếu như tặng đồ bằng bạc, Lung Nguyệt lại sợ Hoán Ngọc thiệt thòi. Do đó, nàng mới dùng bạc phủ lấy lớp vàng bên trong, như vậy thì không phải vạn sự đều đại cát cả sao?
Đồ trang sức của Lung Nguyệt đã được tiệm vàng nhận lấy để làm, nàng tự mình phân ra bốn cái hộp, sau đó gọi bốn nha hoàn đến trước mặt, nói: "Hoán Ngọc sắp thành thân rồi. Một hộp trang sức này và hai rương đồ kia xem như là đồ cưới ta tặng cho ngươi!" Dứt lời, nàng lại chỉ vào ba chiếc hộp còn lại, nói với ba người Địch Thúy: "Các ngươi cũng sớm muộn được gả đi, ta đã chuẩn bị cả rồi. Để công bằng, ba người cũng nhận lấy hộp của mình đi."
"Chủ tử..." Bốn nha đầu đỏ hoe cả mắt.
"Khóc gì chứ? Lại không khá hơn nữa kìa! Không phải thành thân rồi vẫn có thể ở bên cạnh ta sao?" Lung Nguyệt cười mắng.
Ở bên này, Lung Nguyệt chuẩn bị đồ cưới cho Hoán Ngọc; còn bên kia, Bùi Nguyên Tu cũng không để Bùi Tiểu chịu thua kém.
Hắn gọi hắn ta tới, đưa cho hai tờ ngân phiếu.
Bùi Tiểu nhìn kỹ tờ ngân phiếu mà trợn to cả mắt. Quái lạ, gia nhà mình ra tay thật là hào phóng!
Bùi Nguyên Tu chợt cất tiếng nói: "Bây giờ ngươi sắp thành thân, dĩ nhiên cũng không thể ở chung viện với Bùi Đại nữa. Ngươi cầm mấy tờ ngân phiếu này đi mua một căn nhà, sắm sửa đồ đạc, tự xem mà làm đi! Đừng có keo kiệt quá đấy!"
"Ôi! Tiểu nhân tạ ơn gia!" Bùi Tiểu vô cùng cảm động.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới mùa đông.
"Địch Thúy, ngươi phát y phục mùa đông cho mọi người trong phủ cả chưa? Đã chuẩn bị than đủ hết rồi chứ? Trong phủ chúng ta, cho dù là chủ tử hay hạ nhân cũng không được để một người phải chịu lạnh." Lung Nguyệt đang may bao tay bằng lông cho Bùi Nguyên Tu, nàng hỏi.
"Đã đủ cả rồi ạ! Nô tì làm việc, chủ tử còn lo lắng sao?" Địch Thúy cười, đáp lại.
"Ừ, yên tâm đi, ta biết ngươi là người có tâm tư tinh tế, nhưng sao lại chưa bện được cái lưới nào tốt vậy hả?" Lung Nguyệt không quên chế nhạo. (ý nàng ấy là bện lưới tốt để bắt cá, bắt cá là bắt lấy nam nhân nào làm phu quân ấy, hehe)
"Nô tì biết người chỉ chờ nói ra câu này thôi mà!" Địch Thúy sẵng giọng.
Chủ tớ đang vui đùa với nhau, bỗng nhiên có hạ nhân đến bẩm báo: "Có một lão phụ nhân nói mình là nhũ nương của Vương gia, muốn gặp Vương gia ạ."
"Vậy Vương gia về chưa?" Lung Nguyệt hỏi.
"Ngày hôm nay, sáng sớm Vương gia đã rời phủ, hiện giờ còn chưa về ạ!"
"Ừ, ta hiểu rồi, trước tiên cứ dẫn bà ta đến phòng khách phía Tây đi!" Lung Nguyệt nghĩ ngợi, lại nói: "Quản sự Bùi Đại và Bùi Tiểu có ở phủ không?"
"Thưa Vương phi, quản sự Bùi Đại đang ở trong phủ."
"Được, bảo hắn đến phòng khách phía Tây gặp bà ta đi!"
Trong lòng Lung Nguyệt rất đắn đo, nhất là khi nàng chưa từng gặp nhũ nương của Bùi Nguyên Tu, không biết bà ta có phẩm tính ra sao (nhân phẩm và tính cách). Có rất nhiều nhũ nương ở các phủ đã dựa vào bầu sữa mà vượt quyền chủ tử, tự cho mình là tôn quý. Hơn nữa, Bùi Nguyên Tu là người niệm tình cũ, nàng từng nghe hắn đề cập đến nhũ nương, giọng điệu của hắn rất tôn kính, xem ra nàng phải tìm cách đối đãi, ứng xử thận trọng để tránh gây thương tổn hòa khí giữa phu thê với nhau.
Xem ra, nên tìm một người biết rõ nguồn căn gốc rễ theo bên cạnh mình mới được.
Nghĩ ngợi một hồi, Lung Nguyệt cũng ngấm được một chút. Nàng thay y phục, sau đó đi tới phòng khách phía Tây.
Vừa vào cửa, nàng chỉ thấy Bùi Đại bước tới chào mình.
Lung Nguyệt gật đầu, lướt qua hắn. Nàng nhìn vào trong, nhất thời nhíu mày: "Sao ở đây lại có ngoại nam?"
Ngoại nam: Nam nhân ở ngoài, xa lạ, không phải ở phủ
Bùi Đại vội chạy tới, bẩm: "Vương phi thứ lỗi, nam tử này là nãi huynh của Vương gia - Lưu Đức."
"Lão nô bái kiến Vương phi!"
"Tiểu nhân bái kiến Vương phi!"
Hai người này vốn cùng Bùi Đại đến chào Lung Nguyệt theo quy củ, chỉ là chủ tử chưa hỏi thì không được nói chuyện, bọn họ vẫn luôn thành thật mà đứng ở một bên, sau khi Lung Nguyệt hỏi tới mới vội vàng hành lễ, vấn an.
Người mà Vương gia lấy là Công chúa, mẫu tử bọn họ tất nhiên hiểu được, trong lòng chợt nghĩ thầm, Công chúa có nhiều quy củ, ngàn vạn lần không thể để nàng bắt tội.
"Miễn lễi!" Lung Nguyệt ngồi xuổng ở vị trí cao nhất, nàng nhìn lướt qua hai mẫu tử đang đứng khom người ở bên dưới. Bọn họ trông rất trung hậu, thật thà, chỉ là không biết tính người thế nào, khuôn mặt thế ấy hay là biết người biết mặt chẳng biết lòng.
Lung Nguyệt hỏi: "Đây hẳn là Lưu ma ma phải không?"
"Công chúa gọi như vậy, lão nô không dám!"
"Ừ, vậy thì gọi ta là Vương phi đi. Mặc dù ta là nữ nhi của hoàng gia, nhưng bây giờ đã gả đi, dĩ nhiên phải theo Vương gia." Lung Nguyệt ngừng một lát rồi nói: "Vương gia kể rằng đã trả khế ước bán thân cho Lưu ma ma rồi, trừ bỏ nô tịch ở nha môn, Lưu ma ma không cần phải tự xưng mình là "nô" nữa."
"Dạ! Dạ!" Lưu ma ma vội đáp.
"Bây giờ Vương gia không ở trong phủ, ma ma lại là nhũ nương của Vương gia, lại trừ bỏ nô tịch, tính ra chính là khách, nhưng ta lại không biết phải tiếp đón thế nào, do đó tạm thời sắp xếp trước vậy!" Dứt lời, Lung Nguyệt quay đầu nhìn về phía Bùi Đại, nói: "Sắp xếp cho họ ở cùng viện với Tú Nhi cô nương."
Giọng nói của nàng rất rõ ràng, bởi vì nàng nể mặt Vương gia nên mới tự mình ra mặt một lần như vậy.
Bùi Đại đáp "dạ", Lung Nguyệt mới cùng Địch Thúy và Đào Châu trở về Bích Thương viện.
Bây giờ Hoán Ngọc đã được định chung thân, tuy rằng nàng ấy không để ý thân phận nô tì của mình, Lung Nguyệt vẫn chỉ để nàng ấy ở lại Bích Thương viện, không tùy ý sai bảo nàng ấy ra ngoài làm việc nữa.
Về phần Tẩy Bích, sau lần nọ bị Lưu Hải làm cho sợ một hồi, nàng ta vừa gặp đã sợ hắn, lúc có thể không ra khỏi viện thì sẽ không ra, Lung Nguyệt sớm đã quen tự lập nên cũng để nàng ta tùy ý.
Dùng bữa trưa xong, Bùi Nguyên Tu mới từ bên ngoài trở về. Nghe Bùi Đại bẩm báo rằng nhũ nương và nhi tử của bà ta đã vào phủ, hắn lập tức chạy tới Bích Thương viện.
Vừa thấy Lung Nguyệt, hắn liền không nghĩ ngợi gì cả, đi thẳng vào vấn đề: "Ta nghe nói nhũ nương tới đây, phải không?"
Lời ra khỏi miệng, hắn chợt cảm thấy không ổn, nói trắng ra như thế, chẳng hỏi nguồn hỏi gốc gì cả, giống y như chất vấn vậy. Hắn lập tức sửa lại lời: "Cửu Nhi, chuyện đó... ta..."
Lung Nguyệt cười nhẹ: "Ta đã gặp rồi, cũng đã sắp xếp cho bà ta ở cùng một viện với Tú Nhi cô nương, Vương gia đến thăm họ một chút đi!"
Nàng thầm than, xem ra trong lòng Bùi Nguyên Tu, nhũ nương kia có vị trí không nhẹ!
"Nếu Vương gia cảm thấy viện bên đó không ổn, thiếp thân lại đổi."
Hai từ "thiếp thân" rơi vào tai Bùi Nguyên Tu khiến hắn cứng đờ. Làm sao hắn có thể quên được, Cửu Nhi tôn kính hắn, tâm tư nàng tinh tế, từ nhỏ đã được sủng ái, tuy rằng đương kim thánh thượng chưa từng nói nặng nàng nửa lời, nhưng hắn vừa vào cửa đã hoang mang rối loạn, hỏi nàng như vậy, khó tránh khỏi khiến nàng hiểu lầm, giống như hắn vừa nghe được cái gì rồi chạy về hỏi tội nàng vậy.
"Viện này rất tốt, không cần đổi đâu, trước mắt ta còn có việc phải xử trí, ta đi trước..." Bùi Nguyên Tu muốn trốn, hắn chợt nhớ lại kiếp trước, hắn cũng từng trốn nàng nhiều lần như vậy, khiến bản thân mình và Cửu Nhi ngày càng xa cách.
Vì thế, hắn hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào, cho dù thê tử có xem thường, hắn cũng mặt dày sửa lại lời nói: "Cửu Nhi, ta còn chưa ăn cơm trưa."
"Kẻ nào ra ngoài xử lý việc cùng Vương gia mà lại dám chậm trễ như vậy?!" Lung Nguyệt vừa nghe liền khẽ nhíu mày.
"Đừng trách hắn, ta muốn về để ăn món mì hải sản nàng làm." Bùi Nguyên Tu ôm lấy thê tử vào lòng, giọng nói khá nhỏ, có chút vô lại.
"Vậy thì xin Vương gia chờ một chút, thiếp thân đi ngay..."
Lung Nguyệt thoát ra khỏi người Bùi Nguyên Tu. Vẫn chưa nói xong, nàng đã bị hắn kéo trở về, kề sát vào tai, nói nhỏ: "Cửu Nhi giận ta rồi hả?"
"Chưa từng!" Lung Nguyệt gượng ép, nhưng ngay cả nàng cũng cảm thấy mình có hơi quái lạ. Vừa nãy, trong đầu nàng chợt hiện ra cảnh tượng Bùi Nguyên Tu phẩy tay áo bỏ đi, để nàng ở lại, khiến nàng khó có thể bình tĩnh được.
"Cửu Nhi, ta đường đột quá, nương tử đại nhân đại lượng đừng so đo với người thô kệch nha!" Nói xong, hắn mới buông nàng ra, chắp tay vái chào.
Thấy Bùi Nguyên Tu hạ thấp người xuống, Lung Nguyệt càng cảm thấy mình quái lạ. Nàng ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt, nói: "Miệng lưỡi trơn tru!" Kế đó, nàng đẩy nhẹ hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.
Bùi Nguyên Tu đuổi theo sau lưng nàng: "Nương tử định đi đâu vậy?"
"Nấu mì cho Vương gia ăn!" Lung Nguyệt quay đầu, giận dữ với hắn.
Ai mà ngờ được Bùi Nguyên Tu cứ liên tục bám theo sau nàng, ung dung đi tới nhà bếp nhỏ của Bích Thương viện.
"Quân tử ở xa nhà bếp mà! Vương gia!" Lung Nguyệt muốn gầm lên, đuổi hắn ra ngoài.
Hắn cười, đáp lại: "Ta là kẻ thô kệch, chẳng phải quân tử gì!" Ngay sau đó, hắn liếc mắt hờn dỗi với nàng.
Thấy nàng nhìn mình bằng nửa con mắt, tâm tình của Bùi Nguyên Tu cũng buông lỏng, hắn thầm nghĩ: Hóa ra thê tử của mình dễ dụ quá đi mất, vậy mà kiếp trước, hắn lại ngu dốt đến mức hối hận như thế, nhưng không sao, hắn còn nhiều may mắn, may là hắn có thể sống lại ở kiếp này.
Thấy Bùi Nguyên Tu vừa ăn mì, vừa nhìn mình rồi cười khẽ, Lung Nguyệt đột nhiên không hiểu vì sao trong lòng mình có một niềm chua xót đang dâng trào, dường như hắn quá để ý đến mình, để ý đến mức cúi thấp đầu, ẩn thân vào chốn trần ai.
Chỉ cần nàng có một chút "gió thổi cỏ lay", hắn đều sẽ "thảo mộc giai binh."
*Thảo mộc giai binh - Cỏ cây đều là binh lính. Trích từ điển tích: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc.
Đối với chuyện của Trầm Mạt Nương, hắn cũng thế.
Ngày ấy ở yến tiệc Đoan Ngọ cũng vậy.
Lưu Tú Nhi tìm tới vương phủ, hắn càng vội vàng thanh minh với nàng.
Thấy Bùi Nguyên Tu ăn xong, đặt bát đũa xuống, Lung Nguyệt mới đứng dậy, cầm khăn lau miệng cho hắn, nói nhỏ: "Ta theo Vương gia đến gặp nhũ nương nha."
"Nghỉ trưa trước đi, nghỉ trưa trước đi!" Bùi Nguyên Tu để Hoán Ngọc dọn bát đũa trên bàn, hắn súc miệng bằng hai ngụm nước trà, sau đó ôm lấy Lung Nguyệt, đi qua cửa ngăn, nghiêng nghiêng ngả ngả, ngồi xuống sập quý phi.
Lại nói đến Lưu ma ma, bà ta và nhi tử Lưu Đức cùng nhau đi đến sân viện mà Lưu Tú Nhi đang ở.
Vừa gặp khuê nữ, bà ta không nói hai lời, lập tức bước tới phía trước, tát cho nàng ta hai cái liên tiếp. Bà ta vừa mắng vừa khóc, mắt đỏ hoe cả lên: "Đồ nha đầu không khiến ta bớt lo! Sao con dám tự ý như vậy hả? Vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, lỡ như dọc đường xảy ra chuyện, ta còn mặt mũi nào để gặp phụ thân đã mất của con?!"
"Nương, nương đừng tức giận, muội muội vẫn bình an mà!" Lưu Đức khuyên nhủ.
"Con bảo ta làm sao mà không giận cho được!" Lưu ma ma nói xong với bước vào phòng cùng Lưu Đức và Lưu Tú Nhi.
Bùi Đại sai một nha đầu thô sử đến hầu hạ bọn họ, cộng thêm mấy hạ nhân đã hầu hạ Lưu Tú Nhi trong thời gian qua cũng đủ dùng. Sắp xếp xong, Bùi Đại mới đi lo chuyện của mình.
Lưu ma ma lau nước mắt, nói: "Nha đầu kia, tại sao con không nghe lời ta mà chạy tới gây phiền toái cho Vương gia, hả?"
"Nương!" Lưu Tú Nhi cắn môi, hạ quyết tâm, nói: "Nữ nhi một lòng với Vương gia, từ nhỏ đã vậy rồi."
"Con! Con đúng là... oan gia!" Lưu ma ma vỗ nhẹ lên chiếc bàn trà: "Con có thân phận gì? Vương gia là người thế nào? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa!"
"Nữ nhi không dám vọng tưởng vị trí trắc phi, phu nhân, chỉ cầu có thể hầu hạ bên cạnh Vương gia mỗi ngày là tốt rồi!" Lưu Tú Nhi đáp.
"Ta phải đánh con nha đầu không biết xấu hổ, muốn nghiệp chướng này! Chuyện mất mặt như vậy, con đường đường là nữ nhi chưa xuất giá mà cũng dám nói ra ngoài miệng! Con... con!!! Con không cần mạng nữa hả? Vương phi có thân phận gì? Người ta là công chúa đó!" Lưu ma ma bị khuê nữ làm cho tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, bà ta vừa mắng vừa vỗ ngực.
"Nương, người uống một ngụm trà cho thông cổ." Lưu Đức vội đỡ lưng cho lão nương, sau đó oán giận mà nói: "Muội muội hồ đồ rồi!"
Lưu Tú Nhi không cho là đúng: "Nương, nàng ta là công chúa thì đã sao? "Giá kê tùy kê, giá cẩu tùy cẩu"*, nàng ta gả cho Vương gia, Vương gia là ông trời của nàng ta. Vương gia niệm tình cũ, nữ nhi muốn theo, ngài ấy nhất định sẽ chu toàn!"
*Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó
"Con... con..." Lưu ma ma bị Lưu Tú Nhi chọc tức đến mức nói không ra hơi.
"Ôi trời! Nương ơi là nương, người đừng có lo, nữ nhi tự biết chừng mực." Lưu Tú Nhi đảo mắt một cái, nói nhỏ: "Thời gian qua, nữ nhi có hỏi thăm, Vương phi là người hiền lành, suốt ngày chỉ biết tìm cách lấy lòng Vương gia. Nàng ta đường đường là một công chúa, vậy mà bây giờ còn tự mình rửa tay cho Vương gia, nấu canh cho ngài ấy ăn." Ý của Lưu Tú Nhi là công chúa yếu đuối, chỉ biết tận tâm tận lực để lấy lòng Vương gia.
"Hơn nữa, nữ nhi còn hỏi thăm được, Vương gia vẫn chưa có nha hoàn thông phòng. Nếu một ngày nào đó, Vương phi có thai, nàng ta dĩ nhiên sẽ không thể hầu hạ Vương gia, đến lúc đó, nữ nhi sẽ..."
Nói đến đây, Lưu Tú Nhi im lặng, chỉ nhếch môi, khẽ cười.
Lúc này, Lưu ma ma quả thực tức giận nữ nhi tới mức không nói nổi nữa, bà ta hung hăng liếc Lưu Tú Nhi, sau đó ngả người vào sập quý phi, nhắm nghiền mắt, không thấy nàng ta thì lòng sẽ không phiền.
"Muội muội, nếu muội nói vậy..." Lưu Đức thấy nàng ta nói cả buổi, hắn cũng có hơi động lòng: "Nhưng mà hôn sự ở thôn trang phải làm sao?" Hắn đã nhận sính lễ, định ra ngày cả rồi.
"Có Vương gia ở đây, sợ gì chứ? Đến lúc đó, ca ca cũng coi như là huynh của Vương gia, ai còn dám nói?" Lưu Tú Nhi nghĩ mà thấy tốt đẹp.
Lưu Đức nghe xong cũng gật gù.
Lưu ma ma nghe không vô, bà ta cầm gối đầu trong tay, ném vào mặt nhi tử và nữ nhi xấu xa.
Lại nói đến Bích Thương viện ở bên này. Bùi Nguyên Tu ôm thê tử, nghỉ ngơi cả trưa. Hắn đứng dậy sửa soạn để đi cùng Lung Nguyệt: "Vương gia có muốn đi gặp nhũ nương một lần không?"
Bùi Nguyên Tu nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn Lung Nguyệt.
"Cửu Nhi đi cùng với Vương gia nha, xem họ còn thiếu gì để bổ sung kịp thời. Dù sao bà ấy cũng là nhũ nương của Vương gia, không thể khinh thường." Nàng nhìn sắc mặt, xem tư thế của hắn, quả thật có hơi đáng thương, đau lòng. Bản thân nàng hơi quá, khiến dáng vẻ hắn thành như vậy. Nàng mở miệng nói, ý cười tràn đầy đôi mắt: "Ý của Vương gia thế nào?"
"Vậy thì đành phải làm phiền Cửu Nhi." Bùi Nguyên Tu cười.
Đôi phu thê sửa soạn một hồi, sau đó đi tới sân viện mà Lưu ma ma đang ở.