Hai ngày sau, Thái tử Lý Long Hựu muốn xuất kinh đến đại quân trước một ngày để tiện hòa nhập vào trong quân.
Trong khoảng thời gian này Lung Nguyệt vội vàng thêu xong một cái hà bao không được đẹp mắt cho lắm, cẩn thận cho bùa bình an vào, sau đó kiễng chân nhỏ lên, đeo lên cổ Thái tử Lý Long Hựu.
"Ca ca chớ có ghét bỏ, muội muội cũng biết xấu, nhưng đây là tâm ý của muội muội, dù sao cũng không thể nhờ người khác làm được." Lung Nguyệt xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt. "Nhưng mà, nếu như ca ca thật sự không thể mang được thì cho hà bao và bùa bình an này vào một cái hà bao hoặc túi hương khác cũng được."
Lý Long Hựu nhìn hà bao nhỏ màu xanh lá cây đậm thêu mặc trúc trên cổ, đường may xiêu vẹo, quả thật là không đẹp mắt cho lắm, nhưng dù sao cũng là tâm ý của muội muội. Ngồi xổm nửa người xuống, nhìn thẳng vào mắt Lung Nguyệt, cười ấm áp: "Làm sao ca ca có thể ghét bỏ được, muội muội đã thêu rất đẹp rồi, đặc biệt là mặc trúc này, ca ca rất thích." Dứt lời, hắn nhét hà bao vào bên trong áo. "Ca ca sẽ mang bên người, ăn cơm, đi ngủ cũng không bỏ xuống được không?"
Lung Nguyệt xấu hổ cười, biết đây là do ca ca thương mình, vươn hai bàn tay nhỏ ra ôm cổ Lý Long Hựu, nói: "Ca ca phải bình an trở về, muội ở nhà nhất định sẽ luyện nữ công thật tốt, đến lúc đó sẽ thêu cho ca ca một cái có thể khoe ra ngoài."
"Được! Một lời đã định!"
Lý Long Hựu xoa xoa tóc trên trán Lung Nguyệt, xoay người về phía trước mặt Thuận Khải Đế, Thái hậu, Cẩn Hoàng hậu, vén vạt áo lên, quỳ xuống đất, vô cùng cẩn thận bái đại lễ.
"Lần này nhi thần vào trong quân, hi vong phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu đừng nên lo lắng! Nhi thần chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân, cũng mong phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu bảo trọng, đợi nhi thần chiến thắng trở về." Lý Long Hựu không nói bất cứ điều gì liên quan đến kiến công lập nghiệp, hoặc chí lớn trong lòng. Lúc này, hắn không phải là Thái tử, chỉ là đứa con bình thường trước khi xuất chinh chào từ biệt phụ thân mẫu thân.
"Được! Tốt lắm! Lần này Hựu Ca Nhi đi phải cẩn thận, Hoàng tổ mẫu chờ con chiến thắng trở về!" Giọng nói của Thái hậu có chút run run.
Hai tay Cẩn Hoàng hậu đỡ Thái hậu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, những điều nên dặn dò đã dặn hết từ tối hôm qua, còn nhắc đi nhắc lại vài lần.
"Đi đi!" Thuận Khải Để chỉ nói hai chữ. Lo lắng, yêu thương của ông đã sớm thể hiện trong lúc bố trí đoàn người đi theo Thái tử rồi.
Lý Long Hựu đứng dậy.
Đợi vài vị Hoàng tử, Công chúa khác bước lên, nói vài câu đơn giản, đưa tiễn Lý Long Hựu như: "Nhớ bảo trọng", "Chiến thắng trở về". Không thể nào phân biệt được trong đó có bao nhiêu thật tình, bao nhiêu giả ý.
Lý Long Hựu trả lời từng người.
Rồi sau đó xoay người lại, khẽ đấm vào ngực Lý Long Tá một cái, dặn hắn, đừng quá hấp tấp, nên hiếu kính trưởng bối, thành thật nghe lời, ban sai cẩn thận. Rồi lại ôm Lung Nguyệt vào lòng.
Tạm biệt mọi người, xoay người đi, đi nhanh, đi thẳng ra khỏi cửa cung, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia nữa, Cẩn Hoàng hậu mới dùng khăn chấm khóe mắt.
Buổi tối, lúc dùng cơm với Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu ở Khôn Thái cung, Lung Nguyệt biết được, ngày mai Thuận Khải Đế phải đến đình nghỉ chân cách kinh thành mười dặm đưa tiễn chúng tướng sĩ, thì lập tức năn nỉ Thuận Khải Đế, đồng ý giấu nàng ở trong xa liễn, cùng đến đó. Vừa làm nũng, vừa trêu chọc. Thuận Khải Đế bị nàng vô cớ gây rồi, đành phải cười đáp ứng.
***
Hôm sau, trời chưa sáng.
Đình nghỉ chân cách kinh thành mười dặm.
Tam quân tướng sĩ đứng thẳng trong tuyết, chí khí dâng trào.
Thuận Khải Đế hạ Long tiễn, tế rượu, chúc chiến thắng trở về, đưa tiễn tam quân.
Nói lời tạm biệt với Bình Vương, Thống soái tam quân.
Vì hai nhi tử của Thuận Khải Đế đã xuất cung lập phủ phong Vương, cho nên hai huynh đệ nhất mẫu của Thuận Khải Đế là Bình Vương và An Vương đã sớm vào chức vị Thân Vương.
Tình cảm giữa Bình Vương, An Vương và Thuận Khải Đế vô cùng cùng thân thiết.
Lúc này, Bình Vương nắm tay Thuận Khải Đế, nói: "Lần này Thần đệ đi nhất định sẽ đánh tan man di ở Tây Cương, chiến thắng trở về. Chỉ là thần đệ đi lần này..." Bình Vương dừng lại một chút, rồi lại nói: "Chỉ là tiểu ma tinh trong nhà Thần đệ, mong Hoàng huynh giúp đỡ quản giáo nó..."
Bình Vương còn chưa nói xong thì một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên, mặc dù phát âm còn chưa rõ ràng, nhưng cũng đủ hiểu: "Phụ vương cứ yên tâm đi đánh người xấu, nhi tử ở nhà sẽ nhìm chằm chằm mẫu phi, không để cho mẫu phi nhảy lên đầu lật ngói(1)!"
Mọi người cố nén cười, tìm chủ nhân của giọng nói đó, chỉ thấy phía sau rèm cửa trong liễn của Thuận Khải Đế có một cái đầu của nam đồng thò ra. Không phải người ngoài, chính là tiểu ma tinh trong miệng Bình Vương.
Bình Vương vẫn không có con, người ta đồn rằng: Năm Khanh Vương làm loạn, Bình Vương giết ba vị huynh đệ, phạm phải luân lí làm người, cho nên không có con.
Bình Vương là tướng quân trên lưng ngựa, giết vô số kẻ địch, đương nhiên là không tin chuyện này. Nhưng lại không chịu nổi tính đa nghi của Bình Vương phi, vẫn cầu thần xem bói, rồi lại cầu thầy trị bệnh dùng thuốc, lăn qua lăn lại khiến mỗi lần nghe thấy con nối dòng thì Bình Vương lại cảm thấy sợ hãi. Đến lúc qua tuổi hai mươi, thẳng đến bốn mươi tuổi, Bình Vương phi lại hoài thai, sinh hạ một đứa bé mập mạp.
Mà được một đứa con này, nghe nói lại là dính ánh sáng của Lung Nguyệt.
****
(1) Thành ngữ: Ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói.
Tương truyền Bảo thị có hai người con trai, bởi vì không việc quá mức bận rộn, không có thời gian quản lý hài tử, kết quả ba ngày sau hài từ nhảy lên mái nhà lật ngói.
Ý chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm.