Những ngày sau trò 'Gà trống bái đường' khôi hài ấy, Lung Nguyệt mơ hồ cảm thấy dường như mọi chuyện phát triển không đúng như thế, thành quả của 'Gà trống bái đường' hẳn phải là chuyện tốt.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng lại không biết vì sao nó lại đến.
Nàng cũng đã từng có rất nhiều loại hành vi theo bản năng như thế này, sau khi làm qua lại có cảm giác trong khoảng thời gian nào đó đã từng xảy ra cảnh tượng giống như thế.
Cảm giác này làm Lung Nguyệt vô cùng không khỏe, nàng cân nhắc đợi một ngày nào đó nhất định phải đến Hoàng Giác tự tìm Đại hòa thượng giải thích cho bản thân một lần.
Từ mùa đông năm năm tuổi Lung Nguyệt gặp Tuệ Viễn đại sư ấy, nàng vẫn cảm thấy vị Đại hòa thượng này biết nàng đến từ đâu, muốn tìm kết quả, vì thế hàng tháng đều lấy cớ thay mặt Hoàng tổ mẫu dâng hương, đến trước một ngày tìm ông ấy trò chuyện tán gẫu. Thời gian dài lại trở thành bạn vong niên của ông ấy.
Còn về phần tại sao lại thành bạn vong niên thì đương nhiên là vì 'ăn'.
Mặc dù Tuệ Viễn đại sư là người cõi bồng lai, nhưng không giống các cao tăng thích phẩm trà, nói chuyện đức hạnh, nói chuyện các loại cờ khác, ông ấy còn thích ăn hơn.
Sau khi Lý Long Tá biết được, bỗng nhiên thấy một đời đại sư liên tiếp bị muội muội bảo bối nhà mình kéo từ trên thần đàn xuống.
***
Vào một ngày, Lung Nguyệt mang theo hai phần điểm tâm đơn giản mà mình vừa mới nghĩ ra đến Hoàng Giác tự nói chuyện phiếm nửa ngày với Đại hòa thượng, lúc về lại đổi được phần thức ăn chay do Tuệ Viễn đại sư tự mình xuống bếp nấu, vui mừng mang biếu Thái hậu.
Lúc trở về điện Kinh Chập, chưa kịp thay y phục đã nghe cung nhân bẩm báo: "Thất công chúa đến!"
Lung Nguyệt nhíu mày, gần đây vị Thất tỷ tỷ này rất kỳ quái, vốn không muốn gặp nàng, nhưng không hiểu tại sao mấy tháng nay lại biểu hiện thân thiết với nàng như vậy. Nhưng vẻ mặt không được tự nhiên của nàng ta thực sự làm Lung Nguyệt khó chịu.
Đã ghét nhau vì việc gì phải kiên trì đến gần nhau làm gì.
Phân phó cung nhân mời Thất công chúa vào tiểu sảnh ở phía Tây, còn nàng vào Đông Noãn các thay y phục.
Chính sảnh điện Kinh Chập tất nhiên là để phụ thân, mẫu thân, tổ mẫu dùng khi đến đây, vì lẽ đó mà chính sảnh quá mức đoan trang, phòng rất lớn, cho nên Lung Nguyệt không cảm giác được ở đây có sự ấm áp của 'gia đình'. Ngày thường nàng chỉ thích đi lại giữa Noãn các và thư phòng, vì vậy hai nơi này được nàng sắp xếp cực kỳ ấm áp.
Những người nàng vô cùng thân thiết như ca ca, tẩu tẩu, Lý Long Triệt và Bát công chúa Hóa Diên đến đây thì tất nhiên là sẽ vào Noãn các. Còn vị Thất công chúa này thật sự không mang lại cho Lung Nguyệt cảm giác tốt nào, cảm thấy nàng ta không có việc gì mà ân cần thì không phải lừa lọc cũng là trộm cắp.
Thay đổi y phục ở nhà rộng rãi, Lung Nguyệt đi vào tiểu sảnh ở phía Tây.
"Muội muội vừa mới trở về từ chỗ Hoàng tổ mẫu, để Thất tỷ tỷ đợi lâu, mong Thất tỷ tỷ không trách muội."
Lung Nguyệt vào cửa đã phúc thân trước.
Đương nhiên là Thất công chúa Cẩm Loan không để nàng bái hạ, liền đứng dậy kéo tay nàng, hai người đi tới chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, chia hai người ngồi hai bên.
Cẩm Loan cố tình thân thiết nói: "Muội muội đa lễ, là do ta tới không phải lúc, còn nhờ muội muội không trách ta mới đúng."
"Muội muội sao dám!" Mặc dù Lung Nguyệt cười, nhưng cũng không nói tiếp, nàng chỉ muốn biết tại sao Thất tỷ tỷ lại làm như vậy thôi.
Thất công chúa Cẩm Loan khẽ nhấp một ngụm trà: "Trà ở chỗ muội muội có mùi hương rất lạ, sao lại có mùi thơm của quýt vậy?"
"Mấy ngày nay cổ họng của muội muội có chút đau, nên lúc pha trà mấy người Hoán Ngọc có cho thêm một chút quýt, nếu tỷ tỷ uống không quen thì để các nàng đổi là được rồi."
"Vậy sao? Ta mới chỉ nếm lần đầu, cảm thấy rất tươi mới. Ta rất thích mùi vị này. Mấy đại nha hoàn bên cạnh muội rất có lòng.”
"Biện pháp pha trà này muội muôi đọc được trong một quyển 'tạp ký', có nói cho các nàng nghe, nhưng các nàng nhớ trong lòng. Nếu tỷ tỷ thích thì ta có thể sai các nàng chép một bản đưa qua cho tỷ tỷ."
"Vậy làm phiền muội muội rồi, tỷ tỷ ở đây cảm ơn muội muội trước."
"Tỷ tỷ khách sáo rồi."
Lung nguyệt vừa nói chuyện với Thất công chúa Cẩm Loan vừa suy nghĩ, khách sáo đã nửa ngày rồi, tại sao chưa nói vào vấn đề chính, chắc chắn không phải chỉ là đến uống trà nói chuyện suông rồi.
Cẩm Loan lại nâng cốc trà lên uống một ngụm, vụng trộm đánh giá Lung Nguyệt, trong lòng đang cân nhắc xem nên mở miệng với nàng như thế nào. Mấy tháng gần đây nàng ta không có chuyện gì nhưng vẫn lôi kéo làm quen với Lung Nguyệt là có ý đồ riêng.
Hiện tại nàng ta đã cập kê được một năm rồi, nếu là nữ nhi trong gia đình bình thường thì nên có hôn ước rồi chỉ đợi xuất giá thôi. Mấy vị công chúa tỷ tỷ trước nàng ta cũng là như thế.
Mà cho tới bây giờ nàng ta vẫn chưa định thân. Cũng không phải là không có người quan tâm, mẫu thân nhà nàng ta, Nghiên phi từ lúc nàng ta mười ba tuổi đã bắt đầu xem xét rồi. Nhưng nàng ta lại không muốn giống như các vị tỷ tỷ tìm một người có nhan sắc bình thường, phẩm chất bình thường rồi hứa hẹn cả đời. Nhưng trong các triều đại làm gì có đích tử của nhà đứng đắn có tương lai nào muốn lấy Công chúa?
Lấy công chúa chính là cắt đứt tương lai, chỉ an tâm làm hầu gia nhàn tản nào đó. Nam nhi có chí tất nhiên là sẽ không tự hủy tiền đồ của mình.
Mặc dù trong lòng nàng ta cũng hiểu, nhưng cũng không cam lòng. Vì thế một kéo, hai kéo, liền kéo dài tới tận bây giờ.
Có thể là ông trời đồng tình với sự chân thành của nàng ta.
Mấy tháng trước, trong tết Nguyên tiêu, nàng ta gặp được một vị công tử. Mặc dù lúc đó không biết thân phận như thế nào, nhưng liếc mắt một cái là vạn năm. Sau khi hỏi thăm một hồi mới biết, người nàng ta nhìn trúng là cháu ruột của Cẩn Hoàng hậu, chính thứ tử của Thái sư, Minh Triệt.
Minh gia luôn có những thiếu niên tốt.
Minh Triệt mười tám tuổi đã là cử nhân, kỳ thi mùa xuân năm sau có thể sẽ được đề tên bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố.
Cẩm Loan càng nhìn càng thích, nhưng cũng hiểu được mặc dù bản thân có địa vị công chúa cao quý nhưng không phải muốn gả cho ai thì có thể gả cho người đó. Có lẽ chỉ có Cửu muội muội Lung Nguyệt của nàng ta, được Phụ Hoàng ngậm trong miệng sợ tan mới có thể muốn gả cho ai thì gả cho người đó!
Lúc này Cẩm Loan cảm thấy ảo não, nếu như biết có thời điểm như bây giờ thì lúc trước đã cố gắng tạo quan hệ tốt với nha đầu kia. Dựa vào phân lượng của Lung Nguyệt ở trong lòng phụ hoàng và Minh gia thì e là chỉ cần vài câu nói là bản thân nàng ta đã có thể như ý nguyện.
Bây giờ thì...ai....
Liệu trên đời này còn có thuốc hối hận không?