Mục lục
Siêu Cấp Shipper
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Vân vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, trả góp sẽ tăng thêm mấy vạn nữa, chúng tôi mua một lần là được rồi."


Phương Dạ cũng khuyên: "Mẹ, cha nói đúng đó, tránh đẻ thêm lãi."



vietwriter.vn



Phạm Ngọc Lan còn hơi do dự muốn mở miệng, phía sau lại truyền tới giọng nói của Tề Kiến Quốc.


“Uầy, bạn học cũ, hóa ra bà cũng tới đây mua xe à?"


Ba người phía này cùng quay đầu nhìn lại, Phạm Ngọc Lan lập tức ngây ngẩn cả người.


"Ông là... Tế Kiến Quốc?"


Sau khi nghe được cái tên này, vẻ mặt của Phương Vân lại trở nên khó chịu mấy phần.


Phương Dạ lặng lẽ hỏi: "Cha, cha sao vậy, không vui hả?"



vietwriter.vn



Phương Vân đáp: "Ông ta là bại tướng dưới tay cha đó."


"Cái gì mà bại tướng?"


"Theo đuổi mẹ con."


Hóa ra là vậy.


Phương Dạ hiểu ra, hóa ra đây là tình địch cũ của cha mình.


Cũng may là cha thằng, không thì mình cũng sẽ không tới được với thế giới tươi đẹp này rồi, may mắn thật.


"Anh yêu, mấy người này là ai vậy? Anh không giới thiệu với em sao?" Hoàng Bội Di cười duyên nói.


Phương Dạ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn tuổi tác của cô gái này hẳn cũng cỡ anh, trên mặt lại trang điểm rất đậm. Môi đỏ đến mức chói mắt, mà lớp phấn trên mặt kia lại dày đến độ có thể mang ra bôi lên tường được rồi.


Tế Kiến Quốc khẽ mỉm cười: "Đây chính là bạn học cũ của anh, bà Phạm. Còn đây là chồng của bà ấy, ông Phương. Cậu thanh niên này là...


Phạm Ngọc Lan nói: "Đây là con trai tôi, Phương Dạ."


“Chậc chậc chậc, không ngờ con trai của bà đã lớn vậy rồi à!" Tề Kiến Quốc ôm lấy Hoàng Bội Di, cười nói: "Đây chính là bạn gái của tôi, Hoàng Bội Di. Mới tốt nghiệp đại học được hai năm, đang đi làm ở thành phố Thạch Môn."


Phương Vân và Phạm Ngọc Lan cùng trừng mắt nhìn nhau, tốt nghiệp đại học được hai năm, như vậy không phải là nhỏ tuổi hơn Tế Kiến Quốc rất nhiều sao?


Tề Kiến Quốc ưỡn bụng phệ lên, cười nói: "Ngọc Lan, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?"


"cũng được, không có gì phiền lòng." Phạm Ngọc Lan nói: "Đúng rồi, lúc trước không phải ông đã đảm nhận chức vụ của cha ông vào trong cục điện lực sao? Nhìn cách ăn mặc của ông bây giờ, hẳn là cuộc sống cũng ổn lắm nhỉ?"


Đối với người bình thường mà nói, có thể vào được cơ quan nhà nước là một nghề nghiệp đáng mơ ước, chí ít đời này cũng không lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa.


"Ba năm nước đã không làm nữa, chút tiền lương đó làm sao đủ cho tôi tiêu chứ?" Tề Kiển Quốc hòi hợt nói: "Tôi có mở một cửa tiệm vật liệu xây dựng trong huyện, một tháng cũng tùy tiện kiếm được mười mấy vạn, không nhiều hơn lúc đi làm sao?"


Phạm Ngọc Lan trợn tròn mắt: "Một tháng mười mấy vạn? Chẳng phải tiền lời một năm sẽ là một trăm mấy vạn sao, lợi hại vậy à?"


Sắc mặt của Phương Vân càng lúc càng u ám, chính là kiểu bạn còng lưng ra làm hơn người ta gấp mấy lần mới kiếm được bốn, năm vạn. Vậy mà tiền của cả hai vợ chồng cộng lại cả một năm còn không bằng nửa tháng tiền lời của người ta nữa.


Tề Kiến Quốc vô cùng hài lòng với phản ứng của hai người trước mặt, ông ta giả vờ thở dài: "Ngọc Lan à, đáng tiếc năm đó bà từ chối tôi, nếu không thì.."


Ông ta cố ý nói tới đó lại ngưng, nhưng mà cũng đã đủ khiến cả đám người ở đây hiểu được cả ý.


Dựa theo suy nghĩ của Tề Kiến Quốc, Phạm Ngọc Lan bây giờ nhất định là rất hối hận vì đã từ chối ông ta, hận không thể quay ngược lại thời gian, nếu vậy đã lập tức trở thành bà chủ cửa tiệm vật liệu xây dựng.


Nhưng mà đáng tiếc, thời gian không thể quay lại được nữa, Phạm Ngọc Lan đã là đóa hoa tàn rồi. Mặc dù bản thân mình cũng đang phát tướng, nhưng mà chỉ cần có tiền thì có thiếu gì mấy cô em xinh đẹp tới vây quanh ông ta chứ. Có kết hôn hay không là một chuyện, trước mắt cứ tận hưởng lạc thú là được rồi!


Tề Kiến Quốc nhìn tình địch năm đó của mình, trong lòng mừng thầm không dứt.


Phương Vân à Phương Vân, ông không ngờ tới đúng không. Mặc dù trước đây tôi thua ông, nhưng mà bây giờ tôi mới thật sự là người thắng trong đường đời, ngưỡng mộ không? Đố kị không? Ghen ghét không?


Nữ nhân viên kinh doanh đứng bên cạnh nghe hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói: "Quý khách, ông có ưng xe này không ạ?"


Phương Vân nhanh chóng gật đầu: "Ưng, dĩ nhiên là ưng rồi."


Tề Kiến Quốc cười ha hả: "Ông Phương à, xem ra ông cũng biết tự lượng sức lắm nha, tiền lương của mình không cao cho nên mới mua xe nội địa."


U


Phương Vân tối sầm mặt: "Tôi muốn mua xe gì thì mua xe đó, chuyện này có liên gì tới ông chứ?"


"Dĩ nhiên là không có liên quan gì tôi cả, chỉ là tôi thấy tiếc cho Ngọc Lan thôi." Tế Kiến Quốc giả mù sa mưa mà nói: "Dù sao Ngọc Lan năm đó cũng là hoa khôi của trường, đáng tiếc không có mắt nhìn, nếu không thì bây giờ đã là một quý bà sang trọng rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK