Mục lục
Siêu Cấp Shipper
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ấy lấy điện thoại ra mở hình ảnh chụp số dư ra, trên màn hình ATM quả nhiên là con số này.


Phương Dạ lặng lẽ nói: “Ba, có phải mẹ đã rút tiền ra không?”


Phương Vân lắc đầu: “Không có khả năng, bà ấy chỉ biết dùng sổ tiết kiệm, chưa chạm qua thẻ ATM lần nào!”



vietwriter.vn



“Chúng ta tra thì sẽ biết thôi, ba đưa thẻ cho con đi.”


Phương Dạ tải ứng dụng của ngân hàng, sau đó đăng nhập vào tài khoản của ba, kết quả giao dịch lập tức hiển thị rõ ràng.


Khoảng mười một giờ tối hôm trước, có người rút mất mười bốn vạn qua chiếc thẻ ATM này...


“Tối hôm trước? Cậu con đến nhà tặng vịt quay, không phải là khi đó...” Hai cha con bỗng chốc hiểu rõ mọi chuyện, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phạm Ngọc Lan.


Phạm Ngọc Lan ngượng ngùng cười: “Chuyện đó, em trai tôi nói cần tiền gấp để trả tiền hàng, cho nên tôi đã rút một ít tiền... cho nó mượn trước.”


“Bà xã ơi là bà xã, đây là tiền chúng ta để dành mua xe, tại sao bà cho hắn mượn mà lại không nói trước với tôi?” Phương Vân tức đến đấm ngực dừng chân, nói.



vietwriter.vn



Phạm Ngọc Lan yếu ớt trả lời: “Em trai tôi nói hôm nay sẽ trả tiền lại, cho nên tôi không định nói với ông.”


Phương Dạ nghi hoặc nói: “Mẹ, không phải mẹ nói cậu kinh doanh rất đắt đỏ sao, hơn nữa ngày mai cậu sẽ kết hôn, sao lại đến tìm mẹ vay tiền?”


“Con trai à, cậu con chính vì làm ăn lớn nên vốn lưu động tạm thời bị thiếu hụt, em ấy là em trai ruột của mẹ, mẹ không giúp cậu con thì giúp ai đây?”


“Bà là đồ đàn bà phá của, bà khiến tôi tức chết rồi!”


“Ha ha ha ha, tôi đoán không sai mà, số tiền đó quả nhiên là toàn bộ gia sản của các người?” Tế Kiến Quốc cười đến chảy nước mắt, Hoàng Bội Di cũng cực kỳ mừng rỡ, hai người bọn họ hận không thể lấy hạt dưa ra, ngồi xuống hóng chuyện.


Phương Dạ nói: “Mẹ, không phải cậu nói hôm nay sẽ trả tiền sao, bây giờ cũng đã giữa trưa rồi, hay là mẹ gọi điện hỏi cậu thử xem?”


“Đúng vậy, mẹ gọi ngay!” Phạm Ngọc Lan như bừng tỉnh từ trong mộng, bà ấy nhanh chóng móc di động ra.


Nữ nhân viên kinh doanh bất đắc dĩ đành phải cầm POS cơ tiếp tục đứng chờ.


Điện thoại vang lên gần một phút mới có người nhận, một âm thanh lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.


“Alo? Ai vậy, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi phá giấc ngủ của người ta?”


Hai cha con Phương Vân nhìn nhau, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa rồi mà còn có thể kêu là sáng sớm tinh mơ?


Phạm Ngọc Lan lớn tiếng nói: “Tao là chị hai của mày!”


Phạm Nam trong phút chốc đã không còn buồn ngủ nữa.


“Chị, tìm em có chuyện gì sao?”


“Nam à, tiền mà hôm trước em mượn chị, không phải em nói hôm nay sẽ trả sao?”


Phạm Nam không chút để tâm, nói: “Chị, không phải chỉ có mười mấy vạn thôi sao, chị gấp gáp như vậy làm gì?”


“Nam à, hôm em mượn tiền chị đã nói rồi, tiền này là tiền mua xe của anh rể em, hai ngày nữa em nhất định phải trả lại cho chị, bây giờ nhà tụi chị đã ký hợp đồng với cửa hàng 4S


rồi...”


“Chị, điện thoại của em sắp hết pin rồi, em cúp máy trước đây, khi nào sạc pin xong sẽ gọi lại cho chị, tút tút tút..”


“Alo alo alo, alo alo?”


Nghe thấy em trai ở bên kia đã cúp máy, Phạm Ngọc Lan suýt nữa đã tức đến nổ tung.


Phương Vân oán hận nói: “Tôi còn tưởng thằng này sau khi làm chủ thì sẽ biết suy nghĩ hơn, không ngờ vẫn không đáng tin như vậy, tiền mà đã đến tay nó thì sẽ không thể trở lại nữa!”


Phạm Ngọc Lan nói: “Ông xã, dù sao bây giờ tiền cũng không đủ, hay là chúng ta khoan hãy


mua xe nhé?”


Cô gái bán hàng nghe thấy câu này thì lập tức xụ mặt xuống: “Ông à, tôi đã ký tên lên hợp đồng này rồi, nếu ông nuốt lời, chúng tôi sẽ rất khó làm việc!”


Lần này đến lượt Phương Vân lúng túng: “Cô à, nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, trong một lúc cũng không thể mua nổi xe”


Tế Kiến Quốc cười ha ha một tiếng: “Ông Phương, ông không có tiền đúng không, cầu xin tôi đi, ông cầu xin tôi tôi sẽ cho ông mượn, muốn bao nhiêu cứ mở miệng là được!”


Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Anh yêu à, anh phải cẩn thận đấy, bọn họ mượn tiền rồi chưa chắc đã trả lại nổi đâu.”


“Sợ gì chứ, chỉ cần có giấy mượn nợ là được rồi, không trả nổi không phải là còn căn nhà


sao?”


“Vậy không phải là đến chỗ ở cũng không còn sao, vì mua chiếc xe mà bán cả căn nhà, người nhà này có phải có bệnh không?”


“Anh thấy chắc là vậy rồi, ha ha ha ha ha..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK