Mục lục
Siêu Cấp Shipper
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt con trai cũng thay đổi, ôm bụng nói: “Mẹ, bụng con không thoải mái lắm, con đi vệ sinh trước ạ.”


“Thằng nhóc thối ăn hỏng bụng rồi à? Mau đi nhanh về nhanh!”


Sau khi ăn uống no say, Phương Vân trả 54 tệ, rồi đưa vợ con trở về huyện Lê.



vietwriter.vn



Suốt cả đường chiếc Q8 đều đi với tốc độ ba mươi km, trán của Phương Vận đều là mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, vô cùng chăm chú quan sát đường đi.


Từ khi lấy được bằng lái xe từ mấy năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy lái xe, hơn nữa còn là lái một chiếc siêu xe hơn một trăm vạn, đương nhiên là phải chú ý cẩn thận rồi.


Phạm Ngọc Lan biết chiếc xe này quý giá, cũng không dám thúc giục, con săn sóc rút một tờ giấy giúp chồng lau mồ hôi,


Ai ngờ khăn giấy còn chưa chạm đến trán thì Phương Vân đã trách móc: “Đừng đụng vào tôi, không nhìn thấy tôi đang bận lái xe à, bà làm như thế là đang cản trở tầm nhìn lái xe của tôi đấy, bây giờ đang lái nhanh như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?”


Phạm Ngọc Lan bị dọa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mà ông xã, tôi không cố ý đâu!”


Phương Dạ ngồi ở phía sau nhìn thấy trực tiếp che mặt, với tốc độ của chiếc xe này thì ngay cả xe chạy bằng điện cũng có thể đuổi kịp một cách thoải mái, hơn nữa đường ở huyện này cũng không có xe gì, nếu có thể xảy ra tai nạn thì cũng coi như là kỳ tích.



vietwriter.vn



“Cha, với tốc độ này của cha thì chắc khi về đến nhà thì trời cũng tối rồi, có thể tăng ga lên, đây là đường huyện mà, ít nhất cũng phải lái với tốc độ năm mươi sau mươi chứ!”


Phương Vân cả giận nói: “Nhóc con con thì biết cái gì, xe này đang trong thời kỳ ma sát, thời kỳ ma sát đó có hiểu không? Giống như là trẻ con vừa mới chào đời, tất nhiên là phải chăm sóc vô vùng cẩn thận, lại càng chậm càng tốt, như thế mới không làm hỏng nó!”


Phương Dạ bó tay, chỉ đành dò hỏi: “Hay là để con lại nhé?”


“Ở một bên hóng mát đi, cái xe đắt như vậy đương nhiên là phải để tài xế già như cha lái rồi!”


Phương Dạ cười khổ nói: “Cha, tài xế già không phải là chỉ tuổi mà là chỉ kinh nghiệm, mấy năm rồi cha còn chẳng sờ vào vô lăng lần nào, sao có thể gọi là tài xế già được?”


“Ba con nói được là được!” Phạm Ngọc Lan gõ nhẹ đầu anh: “Thằng nhóc thối con còn muốn tạo phản à?”


“Không lái thì không lái, vậy có thể mở điều hòa lên không, thời tiết này nóng chết con rồi!”


Phương Vân lại bla bla nói: “Đã nói là thời kỳ ma sát rồi, mở điều hòa sẽ tăng thêm gánh nặng cho động cơ, sao con có thể bảo một đứa trẻ làm việc nặng cơ chứ? Vậy là không phải rồi.”


Haizz...


Phương Dạ cảm thấy mình thật muốn khóc.


“Nghe cha con nói không sai đâu, ông ấy vì mua xe đã làm công tác chuẩn bị được mấy ngày rồi, bao nhiều tài liệu cũng đều bị lật sắp rách rồi!”


Chắc đều là tài liệu của mấy năm trước chứ gì?


Phương Dạ cảm giác mình muốn nôn, không có sức lực gì, chỉ đành ngồi co quắp trên chiếc ghế da thật cam chịu số phận.


Mấy phút sau, một chiếc xe Land Cruiser xuất hiện phía sau chiếc Audi.


2


“Ôi, là một chiếc xe Q8 thời thượng này, nhưng sao tốc độ của chiếc xe này chậm như vậy, người lái xe là tuổi ốc sên à?”


Phương Đường vừa nhai kẹo cao su vừa cười nói.


Cha anh ta nhếch miệng cười nói: “Để cha xem, tảm phần tài xế là người mới rồi, vừa mới tập lái, đương nhiên là phải cẩn thận chú ý rồi.”


“Quả nhiên là đủ giàu, vậy mà lại lấy chiếc xe đắt như vậy ra để tập, không biết có phải là người của huyện Lê chúng ta không nữa.”


“Ông nội, tăng ga lên đâm vào đuôi xe nó đi.”


Một đứa bé đen nhẻm ngồi ở ghế sau khoa chân múa tay hét to.


“Tiểu Phàm, đừng làm phiền ông nội con lái xe!” Lý Dung Dung vỗ nhẹ cánh tay của con trai.


Sau khi nghe thấy hai từ ông nội, lông mày của bác cả lập tức nhíu lại.


“Tiểu Phàm, không phải đã nói là không được gọi như vậy ở bên ngoài rồi à? Lỡ như bị người khác nghe thấy thì sao?”


Tiểu Phàm tùy tiện nói: “Tôi muốn gọi thì gọi, ông già ông quản được tôi à?”


Lý Dung Dung lại tát đứa con trai một cái không đau không ngứa: “Thằng nhóc thối, muốn gọi thì về nhà hãy gọi!”


Sắc mặt của bác cả tối sầm, suýt chút nữa thì giận tới mức đâm vào đuôi chiếc Audi, nhưng cũng dọa cho Phương Vân ở phía trước toát cả mồ hôi.


“Cái người này lái xe kiểu gì vậy, suýt chút nữa là gây ra tai nạn giao thông rồi, may là tôi còn


phản ứng đúng lúc không phanh lại, nếu không thì chắc chắn bị đâm vào đuôi xe rồi!”


Phạm Ngọc Lan đột nhiên nói: “Ông xã, chiếc xe ở phía sau hình như là của anh trai ông đó!”


“Hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK