Chờ đến khi cả hai đã đi một đoạn, Tống Thành mới lên tiếng, trong lời nói ẩn ẩn ý cười.
An Nhiên cũng không cần sợ mất mặt, cô lẩm bẩm: “Không muốn có một Nguyễn Vũ Như thứ hai.
Khuôn mặt cô ửng đỏ nhưng vẫn cố gắng nhìn hắn, quyết không cúi đầu nữa. Tống Thành đưa bàn tay ấm áp kéo cô áp sát vào ngực mình. Giọng hắn trầm ấm từ trên đỉnh đầu cô dội xuống: “Việc chia tay anh đã cùng hai mẹ con cô ta trao đổi nhưng vẫn chưa thống nhất được. Nhưng em có thể yên tâm, về lý, vợ anh chính là em, cô ta không có liên quan gì; về tình, anh lại càng không dính dáng gì đến cô ta. Từ khi gặp em, ở nơi đây… Hắn cầm tay cô, áp lên ngực trái của mình. “… chỉ duy nhất có một cô gái tên là Nguyễn An Nhiên.”
Lời hắn nói tuy rất chân thành nhưng lại khiến cô hoang mang: “Nếu vậy, tại sao lại…?”
Tống Thành xoa lưng cô, vỗ về: “Cô ta cứu anh một lần. Lúc trước vốn định cho cô ta cái danh giám đốc phu nhân coi như báo đáp. Không ngờ…”
“Không ngờ gì?”
Ánh mắt đẹp của cô chạm phải đôi con ngươi đen thẫm sắc bén nhưng tràn đầy mật ngọt của hắn, làm cho tim hắn muốn nhữn ra: “Không ngờ… lại gặp được một nửa của mình. Cho nên cái gì cũng muốn đem cho cô ấy. Sống mũi cao cao của hắn dụi vào hõm tai cô thật nhột. truyện tiên hiệp hay
An Nhiên ngượng chín người, muốn đẩy hắn ra, vội nói lảng sang chuyện khác: “Vũ Như cứu anh thế nào?”
Trong lòng cô biết rõ Nguyễn Vũ Như là loại phụ nữ ích kỉ đến tận xương, lại hèn nhát lúc nào cũng núp sau lưng mẹ, làm sao lại dám cứu người?
Tống Thành chán nản thở dài: “Anh bị người khác tính bỏ thuốc hãm hại đến suýt mất mạng. Đúng lúc đó gặp được cô ta.”
An Nhiên không nghe ra ý của Tống Thành, lại đơn thuần nghĩ có lẽ ngày đó Vũ Như xuất hiện chỉ như cái cảnh báo khiến kẻ muốn hại hắn bỏ chạy. Cho nên cô gật đầu, nói khẽ: “Cái gì cần báo đáp thì báo đáp đi”
Thấy cô nhu thuận như vậy, Tống Thành nhẹ nhõm không ít. Quả nhiên vợ nhỏ của hắn vẫn là số một! Không khóc, không náo loạn, chỉ bình bình đạm đạm lắng nghe, lại rất hiểu chuyện, không bắt hắn phải làm ra này nọ, không muốn để hắn khó xử.
Lấy được cô đúng là may mắn của hắn!
Tống Thành cảm động không ngớt, khắp mặt đều là hạnh phúc, chầm chậm hạ xuống một nụ hôn ngọt ngào. Cánh môi hắn trằn trọc không yên: “Còn nốt việc nhận bố mẹ chồng nữa thôi. Làm xong việc này anh mới yên lòng. Tuy rằng em không cần phải làm dâu, nhưng lại cần được bố mẹ chồng yêu thương.”
Những lời này khiến An Nhiên đỏ hoe cả mắt, ý tứ rõ ràng là hắn muốn bù đắp cho cô phần tình mẹ thiếu thốn mà Hoàng Phương không thể cho cô. Hơn nữa, còn muốn khẳng định chắc chắn hoàn toàn rằng cô là vợ của hắn, là con dâu của nhà họ Tống, không ai có thể bác bỏ.
“Em… Nhất thời lúng túng, An Nhiên không biết nói sao cho hết những xúc động trong lòng mình. “Em sẽ hiếu thuận với bố mẹ chồng. Nhưng… nếu nhà anh không đồng ý, không muốn nhận em làm dâu thì phải làm sao?”
Hoàn cảnh của cô, xét mặt nào cũng thua kém Tống Thành quá xa.
“Không nhận em làm dâu thì bọn họ thiệt! Dù sao cũng nhà chúng ta cũng đã có, chỉ cần ba người nhà ta ở cùng nhau là được rồi.” Tống Thành chính là một kẻ kiêu ngạo như thế.
Hai người còn muốn rù rì thêm một lúc nữa, không ngờ tiếng con trẻ non nớt lại vang lên bên cạnh: “Bố ơi, con không muốn đi nhà bà nội.” Từ lúc nào Cá Chép đã đứng một bên nghe bố mẹ nói chuyện.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nó cũng có chủ kiến của mình.
“Mẹ là con dâu của bà nên phải đi, nhưng con không phải… Con không đi…”
Rõ là đã chịu thiệt thòi gì rồi! Tống Thành ôm nó lên, tay còn lại ôm chặt An Nhiên vào ngực, nói rõ ràng: “Được, con không thích thì không cần đi. Chỉ cần hai mẹ con nhớ rõ, bố rất yêu cả hai. Nếu được cả ông bà nội cùng yêu thì tốt, không thì chúng ta cứ sống vui vẻ ở nhà chúng ta.”
Ánh mắt xinh đẹp của cả hai mẹ con đều to tròn như nhau, đồng loạt nhìn hắn vừa tín nhiệm lại vừa chờ mong khiến Tống Thành sinh ra cảm giác rất thành tựu.
Chơi một ngày dài, Tống Thành đưa Cá Chép trở lại bệnh viện. Tranh thủ lúc hai bố con rủ nhau đi tắm, An Nhiên đi sang phòng bệnh của Diệp Phong để nói lời cảm tạ anh đã bảo vệ con trai trong lúc nguy nan.
“Cô chủ, đây là bổn phận của tôi. Diệp Phong cười đáp. “Xin đừng khách sáo.”
Anh lặng lẽ thu hết hình ảnh An Nhiên đứng đó vào đáy mắt. Đúng là cô gái mà Tống Thành chọn, quả nhiên có phẩm cách. Thoạt nhìn không quá xuất sắc nhưng lại có phong thái điềm đạm làm cho người bên cạnh cảm thấy thật yên tâm. Ở bên cô, chắc chắn Tống Thành sẽ hạnh phúc.
Lại nói… người nho nhã, hiểu chuyện thế này, làm thế nào mà chơi chung với Ngô Minh Châu mồm mép sắc sảo lại ham sắc mê trai, thỉnh thoảng lại còn lên cơn cuồng cổ, xưng hô kẻ dở hơi xuyên không từ mấy trăm năm trước đến đây? Càng nghĩ càng không thể hiểu!
Tại hộp đêm vẫn một đám hỗn loạn tiếp tục gào hét, đánh đấm. Tiếng người kêu ầm ï làm náo động cả tòa nhà.
“Con mẹ nhà nó!“ Cố Trần Ninh vừa chạy vừa hét.
“Ngăn nó lại, tất cả chúng mày ngăn nó lại, đánh chết cho tao”
Hoàng Kiên bị quây kín hai vòng, biết mình không thể cứ né tránh mãi, anh đột phá vòng vây, lao thẳng vào tên đầu sỏ Cố Trần Ninh, túm lấy hắn mà nện từng cú đấm. Về nguyên tắc đánh nhau, bất kể đối thủ đông như thế nào, nếu nhắm không chạy được, chỉ cần nhè đúng thủ lĩnh đám người mà đánh.
Cố Trần Ninh tuy cũng là tay anh chị, lăn lộn trên giang hồ không phải một hai năm, nhưng đối phó với thân thủ của Hoàng Kiên cũng chẳng dễ dàng gì.
Cả hai vừa đánh vừa lùi đến sát mép cầu thang, Cố Trần Ninh liếc thấy cây gậy đánh bóng chày được treo trang trí gần đó liền nhào tới, nhanh tay giật xuống. Hắn huơ gậy một vòng, đẩy lùi Hoàng Kiên ra xa vài bước chân.
“Đến đây!” Hắn khiêu khích vung gậy, thẳng tay quật nát một bức tượng thạch cao gắn trên tường. Âm thanh chát chúa vang lên càng làm cho không khí căng thẳng.
“Mày có ngon thì chơi tay không đi.” Hoàng Kiên nâng mu bàn tay quẹt một dòng máu đang rỉ xuống từ khóe môi, cười khẩy. “À, tao quên. Loại hèn hạ như mày làm sao mà dám cơ chứ!”
Cố Trần Ninh bị khích bác, điên tiết ném gậy đi, hai tay vươn ra, toàn thân lao về phía Hoàng Kiên.
Con cáo già chết tiêt!