Cố Trần Ninh cũng tươi cười đáp lại. “Làm quan lâu năm như vậy, hẳn là cũng được biếu xén không ít đi. Nếu bình yên không ai nhìn đến, nhưng đã tra ra thì có khi đến chai rượu ngoại cũng vượt quá quy định về quà biếu.
Như vậy đúng là hay rồi. Chưa kể người bên ngoài xem kịch vui vỗ tay vào, đối thủ khắp nơi mỗi người ném một viên đá, mấy cái ghế cao nhà bà còn không sập?”
Trần Tuyết Hoa càng nghe, sắc mặt càng xấu, bàn tay bên dưới bàn vô thức nắm chặt, gồng lên run bần bật.
Gã chó chết này nói không sai, nếu làm căng, chẳng những cả nhà gánh họa mà có khi đến thân thế của Hoàng Kiên cũng bị đào ra. Lúc đó…
Trần Tuyết Hoa nén một trận rùng mình.
Cố Trần Ninh thu vào mắt đầy đủ biểu cảm biến hóa của đối phương, vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Nếu bà vẫn không tin, cứ việc gọi cho Hoàng Kiên mà hỏi. Hắn ta sẽ kể đầy đủ, chỉ tiết.
Không cần xác nhận. Hoàng Kiên gọi điện báo hôn sự, bà đã ý thức được vấn đề.
Đứa con trai này thật là… Sao lại hồ đồ đến mức này?
Trần Tuyết Hoa tính ngược tính xuôi đủ đường, cuối cùng quyết định lấy đại cục làm trọng. Chờ đến khi con dâu cặn bã kia vào cửa sẽ hành hạ cho thỏa nỗi hận này, làm cho cô ta sống không được, chết không xong, phải tự mình đòi ly hôn!
Cố Trần Ninh nhìn thấy kết quả đã có, liền cho bà ta một cái thang đi xuống: “Phu nhân cứ suy nghĩ một ngày, sau đó gọi cho tôi.”
“Không cần. Ta đồng ý“ Trần Tuyết Hoa dứt khoát nói. “Nhưng nhà ta sẽ không bỏ tiền. Tự các người phải lo đủ lễ. Hồi môn cũng không được thiếu”
Cố Trần Ninh cười lạnh, đúng là loại đàn bà tham lam cùng cực. Khối hồi môn mấy chục tỷ kia cần phải làm một chút giấy tờ, đưa vào danh mục tài sản trước hôn nhân. Sau này hai người ly hôn, em gái hắn vẫn giữ được tiền.
“Được. Em gái tôi ở nhà được nâng niu chiều chuộng, nếu bà động tay động chân với em nó, đừng trách tôi làm gì em rể!”
Đàm phán đã xong, Trần Tuyết Hoa tức tối gọi điện cho cục trưởng Bạch.
“Bảo ông phái Lâm Huyên tới, sao mà chậm trễ như vậy? Cấp dưới của ông thật vô dụng!”
Cục trưởng Bạch vội giải thích: “Con bé vừa đi hộp đêm trả tiền rượu cho Hoàng Kiên. Giờ bà cho nó vào nhà rồi nói.”
“Muộn rồi” Trần Tuyết Hoa tức mình giậm chân. “Tôi đồng ý với nhà kia rồi”
“Cái gì?” Cục trường Bạch suýt thì lần khỏi ghế, cực kì giận dữ. “Bà hồ đồ quá! Như vậy sẽ hại thằng bé!”
Trần Tuyết Hoa đang ức chế lại bị mắng liền trợn mắt mắng lại: “Hồ đồ? Ai hồ đồ? Chính là thằng nhóc ngu ngốc kia! Nó mà tự biết trước biết sau thì không ai hại được nó!”
Bà không dám nói việc Hoàng Kiên cưỡng bức Cố Khánh Ninh, mắng mấy câu xong vội đánh trống lảng: “Ông mau mau tìm cách bắt được Cố Trần Ninh, cho hắn cái án tử hình làm cho tôi xả hận!”
Dù sao hắn cũng là tội phạm, cộng lại các loại tội lỗi lớn nhỏ cũng đủ, coi như trừ hại cho dân.
“Không dễ vậy đâu” Cục trưởng Bạch thở dài. “Hiện tại đôi bên vẫn đang giữ nguyên tình trạng yên ổn.
Nhìn cách Cố Trần Ninh xử lý, chắc chắn muốn lợi dụng Hoàng Kiên để tẩy trắng, kéo địa vị của mình lên chứ không phải muốn dìm chết Hoàng Kiên. Cho nên chúng ta cũng không nên khơi mào đấu đá trước, dù có thắng cũng thiệt hại không nhỏ.”
Trần Tuyết Hoa cứng họng. Mối hận này bà nhớ rõ, sau này sẽ bắt Cố Khánh Ninh kia trả cho bằng sạch.
Tin tức của buổi đàm phán nhanh chóng được Cố Trần Ninh gửi tới cho Tống Thành. Lúc này, hắn vừa được An Nhiên cho ăn no, đang phởn phơ ôm vợ, đùa nghịch mấy sợi tóc ngắn ngủn trên đầu cô.
Hắn đọc tin nhắn xong liền quay sang An Nhiên nói: “Ngày mai em đi chọn một bộ lễ phục, cuối tuần này chúng ta đi dự hôn lễ một người bạn”
“Vâng” An Nhiên đang nằm trên ngực hắn lên ngẩng lên, vui vẻ cười.
“Ông xã, em đi dạo phố được không?”
Tống Thành hạ rèm mi, nhón tay lấy một quả nam việt quất nhét vào miệng cô, thì thầm: “Em đi dạo nhà thổ cũng được”
Cô đỏ mặt, lập tức cắn ngực hắn, hoàn toàn quên mất nơi này của đàn ông vô cùng nhạy cảm.
Tống Thành bị cắn đến ngứa, lập tức vùng dậy, đổi từ khách thành chủ, lại muốn một lần nữa.
“Không được đâu…” An Nhiên thở phì phì, nắm chặt cái gối áp bên dưới má. “Em mệt lắm rồi.”
Thân thể mềm mại nằm trên giường, giọng nói nũng nịu, ánh mắt quyến rũ như vậy, nhịn được thì Tống Thành đã mọc cánh thành thần tiên rOI.
Hắn áp trên người cô, liên tục hôn xuống không ngừng.
“Mệt sao?” Giọng nói của hắn trầm ấm, rất dễ làm cho phụ nữ run rầy. “Em cứ nằm nghỉ, anh không mệt”
Mấy tiếng đồng hồ miệt mài đủ loại tư thế mà mặt không biến sắc.
Anh là trâu bò tái thế sao?
An Nhiên thấy hắn không nói đùa, cô tức giận, nhặt lấy quả nam việt quất nhét vào miệng hắn. Hắn không ưa ăn trái cây nhưng cũng không phun ra, liền hôn lên miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt đem quả mọng trút sang khoang miệng âm áp của cô.
An Nhiên tránh không được, phải tự mình nhai nuốt. Đúng là trộm gà không được, còn mất cả nắm gạo.
Nhưng cô vốn không phải người dễ đầu hàng, lại tiếp tục nhét cho hắn thêm một quả nữa, sau đó vội vàng bưng miệng, không cho hắn hôn.
Nhìn bộ dạng sống chết che miệng của cô, Tống Thành không khỏi phì cười. Yết hầu hắn khẽ động, thân thể vừa cứng rắn vừa mềm dẻo lại trườn xuống, mang quả mọng rê khắp nơi trên làn da non mịn.
Đến khi An Nhiên ý thức được mình đã tiếp tay cho giặc thì muộn rồi.
Hắn không nhét được quả mọng vào miệng cô thì sẽ tìm chỗ khác mà nhét.
Nam việt quất màu xanh vừa bị đầu lưỡi hắn đẩy vào, An Nhiên đã cứng cả người. Cảm giác có dị vật đang tìm cách chui vào trong cơ thể mình thật kì lạ.
Cô bài xích cảm giác này, không muốn tiếp nhận. Nhưng Tống Thành cũng không phải người hay sốt ruột.
Hắn dùng đầu lưỡi chặn lại đường ra, hai cánh môi cứ thế vừa hôn và mút, dịu dàng dỗ dành làm cho cô yên tâm.
Những nếp gấp bị hắn tách ra cho quả mọng như viên trân châu xanh trôi vào.
“Thật xinh đẹp!”
An Nhiên ngượng đến nỗi toàn thân đỏ rực. Cô không rõ vì sao hắn lại say mê mình đến như vậy, giống như mỗi giờ mỗi phút đều muốn khám phá thân thể cô.
Trước kia cô còn nghĩ là vì mình cự tuyệt làm hắn sinh ra cảm giác thích chinh phục, nhưng hiện tại cô đã tiếp nhận hắn, cũng thỉnh thoảng sẽ chủ động một chút, hắn lại càng trầm mê hơn.
“Đừng khép chân” Tống Thành mỗi khi ở trên giường đều rất ít nói, chỉ miệt mài làm việc của mình.
Từng chút, từng chút một, hắn chiều chuộng cảm xúc của cô vô biên, môi lưỡi đều tỉ mỉ hôn liếm từng tấc da thịt ngọt ngào.
An Nhiên đã sinh con nhưng rất ít sinh hoạt nam nữ cho nên nơi này vẫn chật khít, ép cho nam việt quất nát ra, nước xanh lấp lánh trào ra ngoài.
An Nhiên bị hắn làm cho một phen xấu hổ không thôi, lần sau nhất định cô không dám cắn, cũng không dám đút trái cây cho hắn nữa. Loại người giàu sức sáng tạo Tống Thành nhất định sẽ nghĩ ra đủ trò để biến bại thành thắng, làm cho cô vừa khóc vừa rên rỉ mà cầu xin đầu hàng.