An Nhiên không hiểu sao đột nhiên hắn lại kéo cô sang phòng bệnh của Diệp Phong, lại còn ở trước mặt anh ta mà hôn cô đắm đuối. An Nhiên không quen việc ân ái trước mặt người khác, vội kéo tay áo hắn: “Ông xã.”
“Ừ?“ Tống Thành chậm rãi buông cô ra, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn người con gái trước mặt mình.
An Nhiên bị hắn nhìn đến là ngượng, ánh mắt khẽ rung động, gò má đỏ như có một tầng mây chầm chậm kéo qua khiến Tống Thành nhìn mà say.
Trên đời này chẳng còn người thứ hai nào khiến hắn rung động như thế, nhiệt tình như thế, chỉ hận không thể thiêu đốt chính mình mà đem ấm áp sưởi ấm cho cô cả đời.
Diệp Phong thấy hai người đứng nhìn nhau suốt một lúc lâu, đành hắng giọng chen vào: “Sếp, nói việc chính đi.”
An Nhiên đột nhiên thấy khẩn trương, đầu ngón tay cũng hơi run. Việc chính là việc gì? Bọn họ đều là nhân vật quan trọng, là dân làm ăn lớn, việc chính hẳn là công tác quan trọng đi?
“Vậy… em ra ngoài trước.”
Chưa kịp xoay người, trước mắt cô đã hiện ra một cái hộp thủ công tỉnh xảo. An Nhiên lập tức ngưng bặt, gắt gao nhìn chằm chằm cái hộp, trong lòng hoang mang đoán già đoán non thứ bên trong.
Cô chưa bao giờ là người tham vật chất. Trước kia còn ở biệt thự, có lần Hà Văn Nhĩ đưa cho cô một khay trang sức làm từ đủ loại trân châu, đá quý, vàng bạc khác nhau nhưng cô không quá hứng thú.
Nhưng lần này nhìn đến cái hộp nhỏ giản dị trước mặt, tự nhiên trong lòng An Nhiên xúc động.
Thấy An Nhiên không nói gì, cũng không biểu lộ dáng vẻ hớn hở vui sướng, Tống Thành có chút gấp gáp. Hắn vội mở nắp hộp, trình ra một cặp nhẫn được tạo hình đơn giản.
Là một cặp nhẫn tình nhân, kiểu dáng nhẹ nhàng, thiết kế tinh tế. Điểm nhấn của cặp nhẫn chính là viên đá hồng trong veo lấp lánh được cắt xẻ tỉ mỉ gắn trên chiếc nhẫn của nữ. An Nhiên rất thích món trang sức đơn giản này mà cô không hề biết rằng “viên đá” kia thực chất chính là kim cương, thậm chí còn là kim cương hồng tỉnh khiết loại cực kì hiếm trên thế giới, được chế tác kì công ròng rã suốt một tháng trời.
Trong quá trình chế tác, toàn bộ vụn kim cương rơi ra đều được gom lại, đính thành một dải lấp lánh quanh chiếc nhẫn của nam, hàm ý hạnh phúc vĩnh cửu và trọn vẹn.
An Nhiên nhìn đôi nhẫn, không hiểu lắm. Nếu đã có mặt Diệp Phong, hẳn là cặp nhẫn này là của anh?
“Đây là… nhẫn cầu hôn?” Diệp Phong muốn cầu hôn người nào? Chẳng lẽ lại là Ngô Minh Châu hiên ngang đĩnh đạc nhà mình?
“Không phải.” Tống Thành nhìn thẳng đôi mắt của cô, sắc mặt nghiêm nghị, cẩn trọng đầy quyết đoán.
Thân hình cao lớn của hắn đột nhiên động một cái, An Nhiên sững sờ.
Hắn thế mà… Một người đàn ông lúc nào cũng kiêu ngạo lại đột ngột quỳ một chân xuống trước mặt co.
Đầu gối hắn hạ xuống đất, chân kia đặt vuông góc 90 độ, sống lưng thẳng tắp như tùng như bách.
“Anh… làm gì thế?” An Nhiên giật cả mình, nhăn nhăn nhó nhó. “Sao lại quỳ trước mặt em? Em sẽ tổn thọ đấy…
Tổn thọ… a ha ha, Diệp Phong cười ầm lên đến nỗi vết thương bị đụng đến phát đau.
Được tổng tài nhà bọn họ quỳ xuống bày tỏ chính là bị tổn thọ.
An Nhiên nhìn Diệp Phong cười muốn nội thương, không hiểu lắm, lại rũ mắt nhìn về phía Tống Thành.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Nhẫn này… hóa ra đúng là đưa cho cô thật!
“Vợ, chúng ta đã kết hôn rồi nên không còn việc cầu hôn nữa. Nhưng nhẫn cưới thì anh vẫn muốn đưa cho em chính thức.”
Lúc trước vốn nghĩ là hôn nhân hình thức, làm cái khái cái lễ là được, hắn cũng không muốn vì Vũ Như mà lãng phí thời gian. Cái gì cho cô ta được để bù đắp lỗi lầm năm xưa thì hắn cứ thế nói Ân Lãm tự giải quyết. Truyện Điền Văn
Đến khi gặp được An Nhiên, hắn mới hiểu trong một cuộc hôn nhân, vật chất chỉ là một nửa của mảnh ghép. Phần lãng mạn hiếm hoi đến mức tưởng như không tồn tại trong con người Tống Thành được khơi dậy. Hắn bắt đầu để ý đến những thứ thuộc về giá trị tỉnh thần, những thứ xưa nay hắn vẫn nghĩ là lãng phí thời gian, không cần thiết.
“Vốn dĩ nhẫn cưới là thứ quá đẹp, quá hoàn mỹ, có thể nhắc nhở em hàng ngày rằng vẫn luôn có anh ở đây. Cho nên anh muốn em mang nó để biết rằng đây chính là cam kết của anh. Dù thế nào, anh vẫn luôn ở đây. Cùng em.”
Tống Thành ngước lên, ánh mắt thâm thúy tựa như bên trong là một biển cả dạt dào.
“Không cầu kỳ hoa lệ nhưng thích hợp để em đeo hàng ngày. Màu hồng giống mắt em, rất xinh đẹp.”
Mắt em lúc bị anh làm cho phải khóc lóc van xin, rưng rưng khiến người ta muốn cưng nựng.
Diệp Phong nghe xong dù đang cảm động cũng muốn mắng một tiếng.
Nguyên viên kim cương hồng cả thế giới không có được mấy viên, thế mà kêu không cầu kì hoa lệ. Tổng tài nhà bọn họ cũng thật biết cách lừa người!
Cũng may là phu nhân của bọn họ lại ngốc, cứ thế thành thật rơi nước mắt cảm động.
“Vì sao Diệp Phong lại ở đây? Đó là bởi anh muốn cậu ta làm nhân chứng. Nếu không có cậu ấy, em sẽ không theo anh.” Tống Thành chậm rãi nói chuyện.
“Trải qua một trận nguy khốn như vậy, Diệp Phong phải mất cả chân mà vẫn cố sức bảo hộ Cá Chép, giữ được đứa con này cho chúng ta. Cho nên cậu ấy chính là người có tư cách nhất.”
Giống như Ngô Minh Châu từng liều mình bảo vệ Cá Chép lúc trước. Gia đình nhỏ của hắn được hai người này tận tụy bảo vệ hết mực, khiến hắn vô cùng cảm kích.
An Nhiên nghẹn lời, nhắm mắt cố gắng trấn an lại cảm xúc, bàn tay nhỏ vươn ra phía trước.
Nắm lấy bàn tay xinh xắn kia, Tống Thành kiên định nói: “An Nhiên, trước khi đeo nhẫn, anh còn có một câu hỏi cho em. Trước kia, em có một đoạn tình cảm với Hoàng Kiên nhưng lại bị anh chen ngang cướp đoạt. Lúc anh chưa xuất hiện, em có thể thương nhớ người đàn ông khác. Nhưng một khi đã đeo chiếc nhẫn này, cuộc đời của chúng ta đã chính thức buộc chặt lại với nhau. Em trung thành với anh và anh cũng vậy. Sau này bất kể khó khăn, gian khổ đến đâu cũng không thể lùi bước, không thể lìa bỏ đối phương. Em có muốn đeo chiếc nhẫn này không?”
An Nhiên rơm rớm nước mắt, gật đầu: “Em muốn.”
Cô sẽ trung thành cả đời với hắn, chẳng sợ người nào đứng ra chia cắt. Dẫu sau này hắn có chuyện gì, cô cô cũng sẽ không tái giá. Cả đời chỉ làm vợ của duy nhất một mình Tống Thành.
“Được.” Tống Thành nâng tay cô lên, cẩn thận xỏ chiếc nhẫn lấp lánh thứ ánh sáng tỉnh khiết kia lên ngón áp út của cô. Sau đó lại tỉ mỉ đặt thêm một cái phong ấn nữa bên trên: Một nụ hôn thật sâu.
Tay An Nhiên run lên, cảm giác có vô số tia điện li tỉ từ môi hắn xuyên qua da thịt, chạy thẳng vào tim mình, vừa ngứa ngáy vừa ngọt ngào.
Cô cũng bắt chước hắn, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, chậm rãi xỏ vào ngón tay hắn. Tay hắn lớn quá, cô cầm cũng thấy ấm áp. Xong xuôi cũng dịu dàng đặt lên một nụ hôn.
Truyền thuyết nói rằng ngón áp út là mạch yêu trên cơ thể con người, có một mạch máu nối trực tiếp đến tim. Cho nên đeo nhẫn ở ngón này, vợ chồng sẽ tâm đầu ý hợp, huyết mạch tương thông.
Tống Thành duỗi tay ôm lấy An Nhiên vào lòng, hôn lên trán cô rất lâu. Giờ phút này, từng tế bào trên người hắn đều dần dần được khắc lên hai chữ “An Nhiên”.
Hắn thuộc về cô.
Hắn là của cô.
Chứng kiến hai người chính thức gắn kết với nhau, Diệp Phong có cảm giác xúc động giống như một ông bố đã tìm được nơi chốn yên tâm mà gả con trai mình đi, nụ cười cứ thế treo trên môi không dứt.
Cốc, cốc. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Mẹ ơi, bố ơi, chú Phong! Ông ngoại nè!”
“Đi mở cửa đi.“ Tống Thành buông vợ ra, nhìn cô đi về hướng cửa. Giây tiếp theo, hắn ngồi trở lại trên sofa, khuôn mặt điển trai lại điểm tĩnh như cũ, vừa lạnh lùng, vừa cao ngao, dáng vẻ đep đẽ khác thường.