Triệu Nhan cũng có cùng ý nghĩ giống với Tào Dĩnh, dù sao bình thường hắn cũng không dùng đến kính hiển vi, hiện tại để cho hai người Tào Dật và Trực Lỗ Cổ dùng, coi như là dùng vào đúng vị trí, hơn nữa còn có thể giữ được miễn phí hai vị thần y, điều này quả thật đúng như lời Tào Dĩnh nói, là chỗ tốt mà người khác cầu còn không được.
Mặt khác điều đáng nhắc tới chính là, Liễu Không cũng đi cùng Trực Lỗ Cổ, tuy nhiên y cũng không biết chuyện kính hiển vi, bởi vì Tào Dật cố ý dặn dò Trực Lỗ Cổ phải giữ bí mật, đặc biệt không thể nói cho Liễu Không, thậm chí còn lấy giao tình mấy chục năm ra để uy hiếp, dù sao cũng là người đứng đầu đạo môn, chuyện kính hiển vi Tào Dật cực kỳ coi trọng, thậm chí còn nảy ra một ý tưởng chấn hưng đạo môn, bây giờ tất nhiên không hy vọng người của Phật môn biết chuyện, hơn nữa y cũng dặn dò Triệu Nhan giữ bí mật chuyện này với Liễu Không, điều này Triệu Nhan cũng không thể cự tuyệt, ai bảo y lại chính là tổ phụ của Tào Dĩnh chứ?
Mắt thấy ngay lập tức đã sắp bước sang năm mới rồi, ảnh hưởng của đợt tuyết rơi lần trước cũng dần dần giảm bớt, giao thông đi lại các nơi cũng đã khôi phục lại. Thành Đông Kinh không những khôi phục lại phồn hoa tấp nập như xưa, thậm chí bởi vì sắp đến năm mới khiến cho trong thành càng thêm náo nhiệt, đồng thời cải trắng của Thượng Thủy trang cũng bán được vô cùng thuận lợi. Trung tuần tháng chạp, toàn bộ Thượng Thủy trang đã không thể tìm thấy được một cây cải trắng rồi, không có một gia đình làm nông nào giữ lại cho mình một cây cải trắng để đón mừng năm mới, bởi vì bọn họ cảm thấy việc tự mình ăn hết không bằng bán đi lấy ít tiền, chỉ có khi cầm đồng tiền trong tay mới có thể khiến cho bọn họ cảm giác chân thật.
Đối với việc những tá điền tự keo kiệt với chính bản thân mình, người đứng đầu sơn trang Vương Thất có một số lời giải thích rất thuyết phục, đó chính là “sợ nghèo đói”, dù cho bây giờ trong tay có không ít tiền, nhưng cũng không có người dám tiêu tiền như nước. Chỉ là mua cho nữ nhân và hài tử trong nhà vài tấm vải bố may quần áo mới. Sau đó mua chút thịt heo và cải củ làm sủi cảo chuẩn bị đón mừng năm mới, xa xỉ hơn một chút thì mua thêm một ít thịt dê hoặc mỡ dê, điều này đối với đại bộ phận tá điền mà nói, cả năm qua đã không dám nghĩ tới rồi.
Mắt thấy mấy ngày nữa đã đến ngày cúng ông táo rồi, tuy nhiên trước đây, Triệu Nhan làm địa chủ ở đây, phải dẫn dắt các tá điền Thượng Thủy trang làm một vài hoạt động truyền thống mà năm nào cũng làm, hoạt động này làm tại con sông Thanh Thủy duy nhất chảy ở hai bên thôn trang, đó chính là phá băng bắt cá.
Hôm nay thời gian đã về chiều, trước tiên Triệu Nhan liền ngủ một giấc, đợi đến giờ lên đèn, Tào Dĩnh mới tự mình đánh thức hắn dậy, sau đó hai người cùng với Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa, lại có thêm Triệu Anh Ninh và Tiết Ninh Nhi, sáu người vừa cười nói vừa ăn cơm tối, chỉ có một cái khác với bình thường chính là, mỗi người đều mặc trên mình một cái áo lông thật dày, bởi vì các nàng nghe nói sự kiện phá băng bắt cá hàng năm của vài thôn trang xung quanh đây rất long trọng, vì vậy ai cũng tính toán đi tham gia náo nhiệt một chút.
Đợi sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Nhan nhìn sang chỗ Bảo An công chúa, các nàng đều vô cùng háo hức để thị nữ giúp mình mặc áo lông vào, sau đó thảo luận hoạt động của tối nay, tuy nhiên Triệu Nhan lại có chút lo lắng, lén lút kéo Tào Dĩnh qua hỏi:
- Nương tử, bệnh của Nhị tỷ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hôm nay lại đi theo chúng ta thức đêm, bệnh tình có thể sẽ tái phát hay không?
Nghe được lời Triệu Nhan nói, Tào Dĩnh chỉ khẽ mỉm cười mà nói:
- Phu quân không cần phải lo lắng, bệnh tình của Nhị tỷ đã không còn đáng ngại, hiện tại chỉ cần tẩm bổ thật tốt tổn thương lần trước, hơn nữa tổ phụ và đại sư Trực Lỗ Cổ cũng xem bệnh qua giúp Nhị tỷ rồi, đều cho rằng thuốc và thức ăn của Liễu Không đại sư là thứ tốt nhất đối với bệnh của Nhị tỷ, xế chiều hôm qua Nhị tỷ cũng đã hỏi qua ý kiến của Liễu Không đại sư, đối phương cũng cho rằng Nhị tỷ không nên ngây ngốc ở trong nhà một thời gian dài, vì vậy cũng muốn để Nhị tỷ đi ra ngoài, nhưng cũng không thể quá muộn.
Nghe đến đây Triệu Nhan rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bây giờ Liễu Không là thầy thuốc riêng của Bảo An công chúa, tất nhiên nếu y đã đồng ý rồi, nói rằng thân thể của Bảo An công chúa cũng có thể tham gia hoạt động như vậy, hơn nữa hai vị thầy thuốc giỏi nhất Tào Dật và Trực Lỗ Cổ đều đang ở đây, cho dù chẳng may Bảo An công chúa có bị phát bệnh, cũng sẽ không phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tiếp theo Triệu Nhan cũng giống như họ để Tiểu Đậu Nha hầu hạ mặc vào một thân áo lông, lông mềm như nhung thoạt nhìn qua trông như gấu trúc, Tào Dĩnh các nàng không khác biệt lắm. Kỳ thật Triệu Nhan rất muốn mặc áo bông, nhưng đáng tiếc chính là, dù ở Đại Tống có bông nhưng chủ yếu cũng chỉ tập trung ở đảo Hải Nam và một số ít khu vực phía nam, căn bản phương bắc Đại Tống không có, vì vậy chỉ cần trời trở lạnh, người có tiền liền mặc áo da hồ ly, da gấu, người nghèo hơn thì mặc áo da dê, da cẩu, nếu là dùng da cẩu cũng không có, thì trong quần áo chỉ có thể nhét thêm một ít rơm rạ, hoặc là cố gắng ở trong nhà giảm bớt không ra ngoài.
Triệu Nhan mang theo bọn Tào Dĩnh các nàng đi ra khỏi nội trạch, đi qua tiền viện đến trước cửa biệt viện, không xa trước cửa nhìn thấy sông Thanh Thủy đang êm đềm chảy qua, tuy nhiên hôm nay bên cạnh bờ sông Thanh Thủy lại vô cùng náo nhiệt, chỉ thấy cạnh bờ sông Thanh Thủy có mười mấy đống lửa được đốt lên, nam nữ già trẻ ở Thượng Thủy trang đều vây quanh những đống lửa này, những người lớn thì ngồi xung quanh đống lửa tán chuyện, trẻ con thì cùng nhau nô đùa. Mặt khác nếu trèo lên cao nhìn về nơi xa, liền nhìn thấy bên hai bờ sông Thanh Thủy xa xa cũng thấy rất nhiều đống lửa, xem ra các thôn trang ở hai bên bờ sông đều bắt đầu tổ chức vào đêm nay.
- Quận vương, bây giờ tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, khi đợi giờ Tuất đến, mọi người sẽ cùng nhau hành động, sau đó xem người trong thôn trang nào bắt được nhiều cá lớn nhất, như vậy năm sau thôn trang đó cũng sẽ có thể sản xuất thêm được càng nhiều lương thực!
Nhìn thấy đám người Triệu Nhan đi đến, người đứng đầu thôn trang Vương Thất lập tức chạy tới cười nói, nhìn thấy Vương Thất bây giờ thay đổi vô cùng, chẳng những mặc trên người áo da dê mới, hơn nữa trên đầu còn đội lên một chiếc mũ da gấu, trên mặt cũng mang theo một lượng dầu mỡ, vừa thấy là biết là người không để ý đến chuyện ăn uống.