Hôm qua Triệu Nhan đã nói dựa vào thuyết tiên nhân, cuối cùng đám người Triệu Thự cũng đã giải thích được sự biến đổi trên người mình. Mặc dù cuối cùng cũng đã khiến cho họ tin tưởng vào cách nói của mình, nhưng cũng đã phải trả một cái giá nhất định, đó chính là ngô và khoai lang đã bị Triệu Thự mang đi phần lớn. Trong tay Triệu Nhan chỉ còn lại mấy chục hạt ngô và một cây khoai lang. Hôm qua, hắn đã tạm thời trồng khoai lang vào trong bồn hoa, hôm nay có thời gian mới trồng chúng vào trong thùng gỗ lớn, tránh kìm hãm sự phát triển của khoai lang.
- Quận Vương, tứ tỷ bệnh rồi, từ đêm qua cho tới tận bây giờ không ăn uống gì cả. Người thực sự không đi thăm tứ tỷ sao? Tiểu Đậu Nha hai tay chống cằm, cặp mắt tròn to tội nghiệp nhìn Triệu Nhan hỏi.
- Không đi, để nàng ta khỏi bệnh, đỡ phải thấy phiền lòng! Triệu Nhan vừa nghe thấy Tiểu Đậu Nha nhắc tới Tào Dĩnh, liền vô cùng bực tức nói. Hôm trước và hôm qua vì Triệu Húc và Triệu Thự tới, khiến cho Tào Dĩnh thân là vương phi cũng phải sắp đặt rất nhiều việc, lại cộng thêm thời tiết gần đây lại xấu như vậy, kết quả là Tào Dĩnh đã mệt mỏi hai ngày cuối cùng đêm qua cũng đã đổ bệnh rồi. Tuy nhiên cũng không phải là bệnh gì lớn lắm, như Triệu Nhan thấy chỉ là một trận cảm cúm không nghiêm trọng lắm, nhưng có chút cảm nhiễm và viêm phổi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Từ hôm qua Triệu Nhan sau khi nói ra thuyết thần tiên mà mình thấy, hắn cảm thấy thái độ của Tào Dĩnh đối với mình dường như đã có sự chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, khi nói chuyện cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa, lại cộng thêm Triệu Nhan hiện giờ đã bị Triệu Dĩnh giám sát, bởi thế cho nên gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào. Cho nên, Triệu Nhan cảm thấy cần phải điều chỉnh lại mối quan hệ giữa mình với Tào Dĩnh. Do đó tối qua hắn đã đi tìm đối phương, đưa ra ý kiến tiêm cho cô ấy một mũi, dù sao những thuốc tiêm này chính là dùng để điều trị viêm khí quản.
Nhưng khiến cho Triệu Nhan bất luận thế nào cũng không ngờ là Tào Dĩnh cũng không biết nên nghĩ thế nào đó, rất lạnh lùng từ chối ý tốt của hắn, hơn nữa còn nói chuyện của cô ấy không cần Triệu Nhan quan tâm. Điều này khiến Triệu Nhan tức giận đóng sập cửa đi mất, hơn nữa còn thề cho dù là Tào Dĩnh có bệnh chết, hắn cũng không thèm hỏi han lấy một câu.
- Nhưng tứ tỷ sáng hôm nay vẫn luôn ho, nghe mà khiến cho người ta đau lòng, Quận Vương ngài có thể trị được bệnh cho Cục Thịt Nhỏ và Dĩnh Vương, chắc chắn cũng có thể điều trị được bệnh cho tứ tỷ đúng không? Tiểu Đậu Nha vẻ mặt cầu xin nói, cô ngốc nghếch không ý thức tới mình đã đánh đồng Dĩnh vương Triệu Húc và một con chó với nhau đã là phạm phải tội bất kính rồi.
- Ý tốt của ta hôm qua đi tiêm cho Tào Dĩnh một mũi, Tiểu Đậu Nha ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, nhưng người ta lại khiến lòng tốt biến thành lòng lang dạ thú, cố tình không muốn nhận ân tình này của ta. Ngươi có lẽ không thể để ta đi cầu xin Tào Dĩnh để ta trị bệnh cho nàng ấy đấy chứ? Triệu Nhan lại một lần nữa nói ra đầy một bụng tức, trong cả vương phủ cũng chỉ có Tiểu Đậu Nha mới có thể nghe được lời oán hận của hắn.
Tiểu Đậu Nha đã không phải là lần đầu tiên nghe Triệu Nhan oán hận như vậy, cho nên nàng căn bản không có phản ứng gì, ngược lại còn ôm lấy cánh tay Triệu Nhan nói: - Quận Vương, tính khí của tứ tỷ ta rất hiểu, đừng tưởng tỷ ấy bình thường lạnh nhạt với người, nhưng những ngày này tỷ ấy kỳ thực cũng đã phát hiện ra bộ dạng của người không giống như trong truyền thuyết. Cho nên, trong lòng tứ tỷ kỳ thực cũng không biết nên làm thế nào để bài xích Quận Vương. Nếu lần này Quận Vương lại chủ động trị khỏi bệnh của tứ tỷ, chắc chắn có thể khiến cho tứ tỷ thay đổi thái độ với Quận Vương.
- Linh tinh! Tiểu nha đầu còn đùa giỡn gì chứ, Tào Dĩnh là người thế nào ta còn không hiểu sao? Nàng ấy là một cô gái cố chấp, chỉ cần nhìn nhận đúng sự việc, chín đầu trâu cũng không thể kéo lại được, muốn để cho nàng ấy thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của ta, tuyệt đối không phải là một chút ân huệ là có thể làm được!
Độ tuổi tâm lý của Triệu Nhan đã sắp 30 rồi, đối với việc nhìn người cũng có chút tâm đắc. Mặc dù Tào Dĩnh nhìn thì yếu đuối, nhưng kỳ thực lại là người cố chấp quật cường, muốn để cho loại người này thay đổi suy nghĩ, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Trong lời nói của Tiểu Đậu Nha cũng chẳng qua là suy đoán của cá nhân cô, không ngờ Triệu Nhan nhìn một cái là đã thấu tâm can rồi. Điều này khiến cho tiểu nha đầu nhất thời cũng không biết nên nói gì, đành phải bĩu môi bất mãn nhìn Triệu Nhan. Nhưng tiếc là Triệu Nhan lại quyết tâm không buồn chú ý gì tới Tào Dĩnh nữa, không buồn chú ý tới sự bất mãn của Tiểu Đậu Nha.
Đúng lúc Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha không có gì để nói với nhau, bỗng bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo đó là thị nữ bên cạnh Tào Dĩnh Mịch Tuyết xông vào, thở không ra hơi nói:
- Quận Quận Vương, người người mau đi khuyên nhủ vương phi đi, bệnh tình của người nặng như vậy không nên xuống giường chỉ huy người hầu trong phủ, ngộ nhỡ ngấm mưa thì có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó!
- Sao lại thế? Bây giờ đang mưa lớn như vậy, chuyện gì cũng không thể làm được, Tào Dĩnh nàng ấy không nằm trên giường nghỉ ngơi, còn xuống giường chỉ huy hạ nhân làm cái gì chứ? Triệu Nhan nghe xong lời của Mịch Tuyết, lại có chút không nhẫn tâm hỏi. Hiện tại y vừa nghe thấy người khác nhắc tới Tào Dĩnh, trong lòng liền có chút tức giận.
- Chính. Chính là vì trời mưa quá lớn, vương phủ nước ở tiền viện vương phủ đã không thể chảy đi được, hơn nữa nghe nói Biện Hà ở gần vương phủ cũng đã đầy rồi, đã bắt đầu ngập nhà dân trong thành rồi. Hiện giờ thế nước trong vương phủ vẫn đang dâng lên, nếu cứ tiếp tục như vậy muộn nhất ngày mai cả vương phủ đều sẽ bị ngập trong nước. Cho nên, Vương phi mới chỉ huy mọi người chuyển đồ đạc. Mịch Tuyết dùng bàn tay nhỏ vỗ lên ngực mình, thở hổn hển giải thích.
- Cái gì? Triệu Nhan nghe tới đây cũng kinh hãi đứng lên, không quan tâm tới những chuyện khác nữa, quay người rời khỏi phòng. Trong khoảng thời gian này, chuyện mà hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi, chỉ là không biết thế nước hiện giờ thế nào rồi? Ngộ nhỡ sắp ngập cả Khai Phong, tới khi đó có lẽ hắn ngay cả chạy trốn cũng không thể chạy được.
Triệu Nhan vẫn còn chưa tới tiền viện đã thấy bà vú của Tào Dĩnh vội vàng từ phía trước đi tới, không những trên người ướt sũng, mà giày cũng đầy bùn đất. Khi nhìn thấy Triệu Nhan, bà vú liền hành lễ với hắn, nhưng lại bị Triệu Nhan kéo lại hỏi: - Vú nuôi, nước ở tiền viện hiện giờ thế nào rồi? Liệu có tràn vào trong phủ không?
Nghe Triệu Nhan hỏi về thế nước trong phủ, vú nuôi cũng thở dài một tiếng nói: - Khởi bẩm Quận Vương, nước mưa mấy ngày hôm nay quá lớn, Biện Hà và sông Kim Thủy đều đã đầy rồi, nước trong thành không thoát được, cuối cùng chỉ có thể đổ vào nhà người ta trong thành. Địa thế của Vương phủ mặc dù có cao một chút, nhưng cách Biện Hà quá gần. Sáng hôm nay nước sông đã tràn qua bờ đê rồi, men theo đường phố chảy vào tiền viện. Nước ở tiền viện lúc này đã ngập tới đầu gối, Vương phi bất chấp bệnh tật đang chỉ huy chúng ta chuyển đồ. Nô tỳ cũng phải tới sau viện để chuyển đồ đạc trong nhà kho tới phòng có vị trí cao hơn một chút, ngoài ra còn dọn ra mấy phòng trống để đặt đồ của tiền viện.
- Bờ đê đó liệu có vấn đề gì không? Nếu vỡ đê không biết sẽ chết bao nhiêu người?
Triệu Nhan lại một lần nữa lo lắng hỏi. Hắn lo lắng nhất chính là vỡ đê Biện Hà cách đây không xa, tới khi đó không phải chỉ có tổn thất về tài vật.
- Quận Vương yên tâm, đê Biện Hà vô cùng kiên cố, hơn nữa quan gia đã điều động dân phu bắt đầu gia cố bờ đề rồi, cho nên có lẽ không thể có đại hồng thủy được. Nhưng nước sống dâng lên quá nhiều, có lẽ cả Quận Vương phủ chúng ta đều sẽ bị ngập nước, không biết sẽ tổn thất bao nhiêu tài vật nữa! Bà vú nói tới sau cùng, mắt đau lòng mà đỏ ửng lên.
Nghe xong lời bà vú, Triệu Nhan khẽ thở phào một tiếng. Hắn liền bước nhanh tới tiền viện, kết quả là phát hiện ở đó quả thực đã nước ngập Kim Sơn, trong sân khắp nơi đều là nước. Đám người hầu đều lội nước tới đầu gối chuyển đồ gia dụng, những thứ này nhìn thì kiên cố, nhưng sợ nhất là ngập nước, ví dụ như đồ gia dụng sau khi bị ngập nước sẽ dễ bị rạn nứt, tới khi đó thì không thể dùng được nữa.
Triệu Nhan xắn quần áo lên lội xuống nước, Tiểu Đậu Nha đi theo cùng Mịch Tuyết cầm ô cho hắn. Ba người thật không dễ dàng gì mới tới tiền điện, kết quả là vừa nhìn thấy đám nha hoàn người hầu vây quanh Tào Dĩnh, đứng ở đại điện nước đã ngập tới bắp chân, vừa ho vừa phân công nhiệm vụ.
- Bà Từ, bà để người ta thu dọn hết bài trí và thư họa trong đại điện và trắc điện lại, ngoài ra còn có Lưu quản sự, Vương quản sự, các ngươi cho người mau chóng vận chuyển toàn bộ đồ gỗ đưa tới phòng không bị ngập nước. Ta đã bảo bà vú đi chuẩn bị nơi để đặt rồi, khụ khụ. Giọng Tào Dĩnh rất yếu ớt, cuối cùng vẫn là tiếng ho khan mạnh, nghe mà thấy chói tai.
- Chờ chút! Triệu Nhan liền bước nhanh tới, nhìn quanh một lượt người hầu trong điện nói:
- Trong số các ngươi có chủ sự không?
- Tham kiến Quận Vương, tiểu nhân là quản gia Vương phủ Lã Lão Phúc. Quận Vương gọi tiểu nhân Lão Phúc là được! Lúc này một ông lão đầu tóc hoa râm, da mặt nhăn nheo bước ra nói, người hầu ở đây so về tuổi tác của ông là lớn nhất, chức vị cũng cao nhất. Trước đây ông là đại quản gia của cả Vương phủ, nhưng từ sau khi Tào Dĩnh được gả tới đây, ông chỉ có thể quản lý công việc của tiền viện.
Triệu Nhan cảm thấy Lã Lão Phúc này trung hậu, liền dặn dò: - Rất tốt, Lão Phúc ngươi nếu là quản gia, vậy chuyện ở đây giao lại cho lão, đồ đạc có thể thu dọn được thì thu dọn chút đi, cái nào không nâng lên được thì vứt ở đây, Vương phủ không thiếu chút đồ đó!
Triệu Nhan vừa nói dứt lời đã bị Tào Dĩnh được Mịch Tuyết dìu tới liền nói: - Không được, Vương phủ hiện giờ do ta quản lý, toàn bộ vật quý ở tiền viện đều chuyển khụ khụ.
Lời của Tào Dĩnh vẫn còn chưa nói hết, lại là một cơn ho kịch liệt, cơ thể mỏng manh cũng không kìm nổi co dúm người lại. Mặc dù Triệu Nhan vừa mới nói ngoài miệng Tào Dĩnh bệnh tật trong người cũng mặc kệ, nhưng đó chỉ là nói nhảm nhất thời, hơn nữa dù nói thế nào hắn cũng là tấm gương sáng ở hậu thế, thấy một tiểu nha đầu bệnh nặng như vậy so với những học sinh của mình ở thời hậu thế cũng không lớn là mấy, hắn thực sự không thể bỏ qua được.
Nghĩ tới đây, Triệu Nhan liền bước tới đưa tay ra nắm lấy tay Tào Dĩnh. Kết quả là phát hiện ra lòng bàn tay nàng lạnh run, cơ thể cũng có chút run rẩy, tiếng ho cũng ngày một nặng hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải bệnh nhỏ hóa lớn sao?
Tào Dĩnh cũng không ngờ Triệu Nhan lại bất ngờ nắm lấy tay mình. Điều này khiến cho nàng kinh ngạc, vừa muốn dứt tay ra, nhưng không ngờ Triệu Nhan lại ôm ngang người nàng. Điều này không những khiến cho Tào Dĩnh ngây người ra, mà đám nô bộc xung quanh cũng ngây người ra như phỗng, cảm thấy ánh mắt lạ lẫm xung quanh, Triệu Nhan lại trừng mắt nhìn những người xung quanh quát: - Nhìn gì mà nhìn, còn không đi làm việc cho bổn vương đi!
Triệu Nhan nói xong, không quan tâm tới phản ứng của những người xung quanh, bế Tào Dĩnh bước nhanh vào trong nội trạch.