Nghe được Triệu Nhan hỏi tổ phụ của mình, Tào Dĩnh cũng thở dài nói:
- Tổ phụ ta, người tên chỉ có một chữ Dật, bởi vì thuở nhỏ đã thích tu đạo, cho nên trong cuộc đời phần lớn thời gian đều ẩn cư bên ngoài, rất ít khi quay lại Đông Kinh, bởi vì y thuật của người thông thần, hơn nữa cũng có danh tiếng trong đạo gia cho nên mới được mọi người xưng tụng là thần tiên sống, nhưng nay người cũng đã lớn tuổi rồi, mấy năm nay vẫn thỉnh thoảng ra ngoài khiến cho bọn tiểu bối chúng ta vô cùng lo lắng.
- Tào Dật?
Triệu Nhan nghe được tên này cảm giác hết sức quen nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu, mà lúc này chỉ nghe Tào Dĩnh lại nói tiếp:
- Ngoài ra do tổ phụ ta là em trai ruột của thái hậu nương nương, là quốc cữu đại nhân đương triều, cho nên dân gian đều gọi ông nội ta là Tào quốc cữu!
- Tào quốc cữu!
Triệu Nhan nghe được tên này khiếp sợ lập tức đứng lên, hậu thế không thể không biết đến truyền thuyết về bát tiên, Tào quốc cữu là một trong bát tiên, mặc dù không dễ thấy, nhưng đó cũng là thần tiên,
hơn nữa trong lịch sử Tào quốc cữu giống như là nhân sĩ Bắc Tống, nói như vậy Tào Dĩnh chẳng phải là cháu gái của thần tiên sao?
- Tào quốc cữu gì chứ? Chàng cũng nên phải gọi là tổ phụ!
Tào Dĩnh có chút bất mãn với Triệu Nhan khi hắn lớn tiếng gọi ông nội của mình bằng cách gọi của dân gian, bởi vậy ra tiếng nhắc nhở.
- Ha ha, ta sai rồi, sau này nhất định gọi là tổ phụ!
Triệu Nhan cười lớn nói, hắn không nghĩ đến mình lại cưới cháu gái của thần tiên. Nói như vậy, lúc trước lần đầu tiên hắn xuyên qua gặp được Tào Dĩnh, trực tiếp gọi nàng "Thần tiên tỷ tỷ" cũng không có sai, cháu gái của thần tiên cũng có thể tính là thần tiên rồi?
- Đúng rồi, Tổ phụ của chúng ta người hiện nay ở đâu nhỉ, khi nào mới có cơ hội để cho tôn nữ tế gặp người một lần đây?
Triệu Nhan tiếp tục hưng phấn hỏi, thần tiên chỉ xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích, chưa có người nào thật sự gặp qua. Chẳng qua bây giờ có một thần tiên sống ở bên cạnh mình, Triệu Nhan tự nhiên muốn gặp, nói không chừng có thể học được trường sinh bất lão, thuật điểm thạch thành kim dùng chơi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Nhan, Tào Dĩnh thông minh lập tức đoán được ý nghĩ của hắn, liền có chút khinh thường nói:
- Thần tiên phần lớn là giả, Tổ phụ của ta mặc dù được người đời gọi là thần tiên sống nhưng với cách nhìn của ta, người cũng chỉ là một người ông bình thường, khi đói thì ăn cơm. Khi bị cảm thì cũng ốm, càng không biết gì về pháp thuật thần kì, còn về chuyện muốn diện kiến người thì chắc là khó rồi, không biết tết năm nay người có về hay không?
- Ai nói thần tiên là giả, ta không phải là một người đã từng gặp thần tiên sao?
Hắn đối với câu nói của Tào Dĩnh 10 phần không đồng ý ở bất kì điểm nào. Hắn luôn giữ vững lời nói dối của mình như thật.
Hơn nữa từ lần trước khi hắn bị Tào Dĩnh phơi bày, Tào Dĩnh dường như đã nghi ngờ câu chuyện hắn gặp được thần tiên.
- Vậy sao?
Truyền thuyết dân gian truyền tổ phụ người là đệ tử của Lã tiên tổ, khi phu quân từ gặp Lã tiên tổ trong mộng, không thấy người nhắc đến đã từng dạy qua đệ tử này sao?
Tào Dĩnh lúc này bỗng dưng tươi cười trả lời câu hỏi có đôi chút nghịch ngợm.
- Cái này…
Triệu Nhan vừa rồi chỉ lo hưng phấn, trong lúc nhất thời không nghĩ tới Lã Động Tân và Tào quốc cữu vẫn là quan hệ thầy trò. Điều này làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí còn mơ hồ có chút hối hận. Trung Quốc thần tiên nhiều như vậy, sao trùng hợp như vậy, mình lại nghĩ đến Lã Động Tân, xém chút nữa thì thành kẻ bịa chuyện rồi.
Nhìn đến Triệu Nhan á khẩu không trả lời được, Tào Dĩnh cũng đắc ý khẽ mĩm cười nói: "Phu quân nghĩ xong chưa, phải bịa chuyện thế nào để lấp liếm đây?
- Chưa nghĩ ra, cho ta chút thời gian!
Triệu Nhan có chút nôn nóng bật thốt lên, kết quả vừa dứt lời, lập tức Tào Dĩnh che miệng cười khanh khách không dừng. Xem ra nàng dường như đối với việc nói dối của Triệu Nhan trước đây cũng không thèm để ý.
Nhìn thấy bộ dạng của Tào Dĩnh, Triệu Nhan có chút thẹn thành giận mà nói:
- Nữ nhân không được quá thông minh, không thì rất dễ thành người phiền phức, trong lịch sử đại tài nữ đa mệnh vận đa đoan, đó là bởi vì họ thích thể hiện mình thông minh hơn người đàn ông của họ, vì vậy phần lớn đều rơi vào kết cục thê thảm.
- Khanh khách ~, đa tạ phu quân khích lệ, cũng đa tạ phu quân nhắc nhở, nô gia sau này nhất định nỗ lực làm mình ngu đi một chút, miễn cho sẽ bị phu quân ghét bỏ.
Hơn ba tháng sớm chiều ở chung, Tào Dĩnh đã hoàn toàn hiểu được tính tình của Triệu Nhan, tự nhiên biết Triệu Nhan tuy rằng ngoài miệng nói hung, nhưng kỳ thật là đang nói đùa.
Về việc khi trước hắn bịa chuyện đã gặp thần tiên, Tào Dĩnh cũng không hỏi tới.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, nếu Triệu Nhan không muốn nói, vậy nhất định có lý do của hắn, dù sao những ngày tháng sau này của hai người vẫn còn dài, tự khắc có thể đợi đến ngày hắn tự nguyện nói ra.
Vài ngày sau, Triệu Nhan lại bị Triệu Thự gọi vào cung, đầu tiên là vì việc ngô và khoai lang bị cháy, khiến cho Triệu Thự hộc máu phát bệnh, dù chỉ lần trước không thể gặp người, điều này làm cho Triệu Nhan có chút lo lắng, may mắn Triệu Thự trải qua mấy ngày nay tĩnh dưỡng, thân thể cũng đang từ từ khôi phục, cho nên lúc này mới triệu tập Triệu Nhan tiến cung nghị sự vào hôm nay.
Sau khi Triệu Nhan đi vào tẩm cung của Triệu Thự, phát hiện đại ca Triệu Húc của mình cũng ở đó, ngoài ra vẫn còn Hoàng Ngũ Đức lão hoạn quan, ngoại trừ hai người họ ra, cung nữ trong cung và nội thị dường như đều bị đuổi ra ngoài.
- Nhan nhi con đã đến rồi, mau ngồi vào cạnh đại ca con!
Triệu Thự nằm nửa người ở trên giường, chỉ vào một cái ghế nói. Triệu Nhan theo lời đi tới ngồi cạnh Triệu Húc, lão thái giám Hoàng Ngũ Đức thì thúc thủ đứng ở đầu giường Triệu Thự.
- Cha, hôm nay ngài triệu con cùng Tam ca nhi đến lại có chuyện gì quan trọng gì?
Triệu Húc tính vốn nôn nóng vẫn không thay đổi được, đợi cho Triệu Nhan vừa mới ngồi xuống liền lập tức mở miệng hỏi. Y mặc dù biết chuyện cây ngô và khoai lang, nhưng cũng không biết hai loại hoa màu này ở nơi nào, càng không biết vài ngày trước trong cung có lửa lớn đã thiêu hết cây ngô và khoai lang rồi.
Trên thực tế thì chuyện này ngoài Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức và một số ít người ra, những người khác căn bản đều không biết rõ, chỉ biết là hoàng cung xảy ra một trận đại hỏa hoạn bình thường thôi.
- Ngũ Đức, ngươi đem sự tình nói một lần cho Húc nhi nghe đi!
Triệu Thự phân phó nói với Hoàng Ngũ Đức đang đứng bên cạnh.
Chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức đáp ứng một tiếng, lập tức đem hoả hoạn phát sinh vài ngày trước trong cung, cùng với việc cao thủ phá án Vương Triều suy đoán kể lại.
Kết quả Triệu Húc nghe đến cây ngô và khoai lang bị hủy, cũng kinh hãi đứng ngay dậy.
Cuối cùng nghe đến thực ra là hai tử sĩ phóng hỏa, càng làm cho hắn lập tức đoán được việc gì, làm hạ khí mặt đỏ bừng bừng, hai tay nắm đấm chặt giọng căm hận nói:
- Liêu quốc, lại là Liêu quốc!
Nhìn đến Triệu Húc có vẻ tức giận, Triệu Thự cũng là thở dài nói:
- Húc nhi, ngươi nên khống chế tính tình nóng nảy của mình, tuy rằng chuyện này Ngũ Đức đã tra rõ, đích thật là Liêu quốc sứ đoàn ra lệnh, nhưng người ra lệnh này lại có thân phận đặc biệt, Ngũ Đức chỉ bắt được những đứa nhãi nhép, về chủ mưu đứng đằng sau của việc này, chúng ta không thể động đến.
- Cha, Liêu quốc đều ức hiếp trên đầu chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể đem cục tức này nuốt xuống sao?
Triệu Húc nghe đến đó lại tức giận nói, rõ ràng là đối phương động thủ trước, nhưng bây giờ đến hung thủ thật sự đều không dám bắt, cục tức này bất kể như thế nào cũng nuốt không trôi.
- Không nuốt được thì làm sao, chẳng nhẽ con lại muốn phóng một mồi lửa trả thù Liêu Quốc?
Triệu Thự tuy rằng biểu hiện tương đối bình tĩnh, nhưng thực chất ông ta vô cùng tức giận, lại thêm nghe được lời của Triệu Húc nói, cho nên giọng điệu cũng có chút tăng thêm.
- Tại sao lại không được, Hoàng đế của Liêu quốc không có hoàng cung cố định, nhưng có bốn mùa đi tuần hành cung, điều này cũng dễ dàng hơn cho chúng ta động thủ, Hoàng Ngũ Đức khẳng định đã sắp xếp người ở bên Liêu quốc, phóng một mồi lửa cũng để cho đối phương biết, Đại Tống chúng ta không phải là hạng dễ bắt nạt!
Triệu Húc cũng bị váng đầu, thậm chí có chút không lựa lời nói, nếu là lúc bình thường, khẳng định là y cũng không nói ra những lời nói nhảm thiếu trách nhiệm thế này.
- Dĩnh Vương điện hạ bớt giận, tinh thần tranh giành đối với chúng ta hai bên đều không có lợi, thậm chí sẽ làm cho Liêu quốc tức giận, chỉ là một Tây Hạ đã để Đại Tống chúng ta mệt mỏi ứng phó, nếu chọc giận thêm Liêu quốc, chỉ sợ chúng ta gặp phải thế hai nước giáp công, cho nên việc này chúng ta không thể làm!
Hoàng Ngũ Đức lúc này cũng mở miệng khuyên nhủ, y nắm giữ một lực lượng bí mật của Đại Tống, ở Liêu quốc và Tây Hạ y đều sắp xếp rất nhiều thủ hạ, nhưng chủ yếu những người này là dùng để thăm dò thông tin mật, ngoài ra y rất hiếm khi sử dụng, y cũng không muốn để thủ hạ của mình chết vô nghĩa.
Triệu Húc là nhất thời nói nhảm, nghe được lời của Hoàng Ngũ Đưc cũng bắt đầu tỉnh táo lại, lập tức bất đắc dĩ ngồi xuống thở dài, hết thảy đều chỉ có thể trách quân đội Đại Tống quá yếu, đặc biệt là khi đối mặt với Liêu quốc, càng không có sự bạo dạn, khiến cho bây giờ bị ức hiếp cũng chỉ có thể kìm nén giận.
- Cha, vừa rồi ngài vừa nói Hoàng Ngũ Đức đã đem kẻ chủ mưu điều tra ra rồi, có thể nói cho nhi thần tên người này được không?
Từ đầu Triệu Nhan vẫn không mở lời, bỗng dưng đứng dậy nói, hắn mặc dù vô cùng phẫn nộ với cách làm của Liêu quốc, chẳng qua hắn là một người rất thực tế, nếu bây giờ không thể trả thù Liêu quốc, vậy trước tiên phải bắt chủ mưu đứng đằng sau báo thù, đợi sau khi Đại Tống quốc lực tăng lên, thì trả cái nợ lại cũng chưa muộn.
Triệu Thự nghe được lời Triệu Nhan nói, lập tức liếc nhìn Hoàng Ngũ Đức, rồi mới mở miệng nói:
- Nhan nhi, chuyện này con cũng đừng có nhúng tay, cái người chủ mưu đứng đằng sau thân phận vô cùng mẫn cảm, tuyệt đối không thế để gã ở trong Đại Tống ta gây chuyện, cho nên cho dù con biết cái tên, cũng tuyệt đối không được làm xằng!
Hoàng Ngũ Đức đứng phía trước cũng nhìn ra Triệu Nhan muốn lén lút trả thù người chủ mưu phía sau, chuyện này hệ trọng, cho nên y tự nhiên muốn báo cáo với Triệu Thự, nhưng Triệu Thự hôm nay gọi Triệu Nhan tới là muốn hắn không can thiệp tới việc này, miễn phiền toái cho Đại Tống.
Nghe được lời Triệu Thự nói, Triệu Nhan trong lòng cũng thở dài một tiếng, hắn biết rằng Triệu Thự làm vậy cũng vì suy nghĩ cho đại cục, tuy nhiên hắn tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này, cho nên hắn khom người thi lễ mội cái và nói:
- Cha, người tin tưởng trên đời này có phương pháp giết người cách xa ngàn dặm không?