CHƯƠNG 169: EM MONG LÒNG DẠ TÔI CÓ THỂ LỚN CHỪNG NÀO?
Gọi món xong, anh trả thực đơn lại cho phục vụ rồi rót cho cô một ly nước nóng, thản nhiên nói: “Hai ngày trước tôi đi công tác có hẹn một người bạn là chuyên gia bệnh tự kỷ ở trẻ em, em có thể bảo anh Hướng đưa con đi khám.”
Lương Hạnh giật mình, không ngờ anh lại để ý tới chuyện của Xuyến Chi: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ nói lại với đàn anh.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn hoa văn trên bàn ăn, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, anh bình tĩnh cong môi: “Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin chi tiết của người bạn đó cho em, nếu không có lẽ đàn anh của em sẽ không tin, dù sao một năm nay anh ấy cũng đã đi khám rất nhiều chuyên gia, bây giờ anh ấy đang trông cậy vào em.”
Tốc độ nói của người đàn ông rất chậm, giọng nói cũng rất thấp khiến cô có ảo giác về sự dịu dàng.
Ban đầu Lương Hạnh còn rất cảm kích, nhưng câu nói cuối cùng cô lại thấy có gì không đúng.
Có cảm giác như anh tìm chuyên gia giúp không phải vì Xuyến Chi mà giống như anh để tâm đến việc Xuyến Chi đi theo cô hơn.
Cô nhíu mày, giải thích: “Cứ để Xuyến Chi ở với tôi một thời gian, cách này là do tôi nghĩ ra, ban đầu đàn anh không đồng ý nhưng do tôi kiên quyết nên về sau anh ấy mới đồng ý. So đo với một đứa trẻ, lòng dạ anh còn có thể hẹp hòi hơn nữa không?”
“Ở trước mặt anh Hướng, em mong lòng dạ tôi có thể lớn chừng nào?” Người đàn ông không hề phủ nhận, anh rất bình tĩnh, thản nhiên, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa.
Tim Lương Hạnh đập rộn lên, vội vàng né tránh ánh mắt anh, nói năng lộn xộn: “Đàn anh không hẹp hòi như anh.”
“Đó là vì anh ta không quan tâm đến em nhiều bằng tôi, hơn nữa để đứa bé ở cùng em cũng lãng phí thời gian, không bằng thử đi khám bác sĩ xem.”
Lương Hạnh chớp mắt, nhìn anh một hồi.
Đàn anh có quan tâm đến cô hay không, cô cũng không để tâm, nhưng anh nói cũng có lý. Phương pháp cô nghĩ ra trước đây thực ra cũng chỉ để thử, thật sự sẽ lãng phí thời gian, nếu có cơ hội đương nhiên vẫn nên nhờ bác sĩ chữa trị.
“Khi nào về anh gửi thông tin liên lạc của bạn anh cho tôi.”
Triệu Mịch Thanh nhếch môi cười: “Nếu anh Hướng có ý định này thì cứ bảo anh ấy liên hệ trực tiếp với tôi, có lẽ cơ hội hẹn thành công sẽ lớn hơn chút.”
Lương Hạnh: “…”
Người đàn ông thối này, nhất định ép họ nhận ân tình của anh phải không?
Nếu không có hiệu quả, cô nhất định phải cười nhạo anh một phen.
Thức ăn đã được đưa lên.
Lương Hạnh cúi đầu nhìn, tôm chiên xù, trứng tráng, canh xương sườn…
Sao cô nhìn thế nào cũng thấy đều là món dành cho phụ nữ có thai?
Cô nhíu chặt lông mày, nghi ngờ nhìn anh: “Tôi mời cơm, anh có cần phải giúp tôi tiết kiệm tiền đến thế không?”
Triệu Mịch Thanh nhếch môi, anh múc cho cô một bát canh rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ em nói dạo này em ăn không ngon miệng.”
Lương Hạnh lạnh lùng nhìn từng hành động của anh, cắn môi trào phúng: “Mẹ tôi nói? Anh rảnh rỗi tìm mẹ tôi làm gì? Triệu Mịch Thanh, anh đừng có được voi đòi tiên.”
Người đàn ông cười khẽ: “Tôi còn chưa có voi sao đòi được tiên? Chỉ là sáng nay về nhà em nhân tiện hỏi bác gái một câu, bác gái nói em quá bận, buổi trưa lại không về nên không thể điều chỉnh chế độ ăn uống cho em được.”
Nói đến đây, có lẽ đã nói trúng tâm sự Lương Hạnh, sắc mặt cô hơi thay đổi.
Triệu Mịch Thanh thoáng khựng lại, anh nhìn cô với vẻ quan tâm: “Sao thế?”
Lương Hạnh hoàn hồn, tâm tư nặng nề hơn vài phần, cô cúi đầu ăn cơm: “Không có gì.”
Một lúc lâu sau cô hỏi: “Anh tra ra chuyện tối qua chưa?”
Triệu Mịch Thanh không nhanh không chậm gắp thức ăn cho cô rồi kể lại không chút phân tâm: “Ừm, là Hàn Dương, ông ta không hề phủ nhận, khi tôi hỏi thì ông ta cũng thừa nhận ngay.”
Lương Hạnh ngây người, sắc mặt cô thay đổi: “Thừa nhận ngay? ông ta không phản bác gì sao? Rõ ràng anh cũng mới chỉ nghi ngờ, không hề có bằng chứng gì, sao ông ta lại thừa nhận nhanh vậy? Thanh danh nửa đời sau bị huỷ hoại, còn phải ngồi tù, lẽ nào ông ta không sợ ư?”
Triệu Mịch Thanh lóc xương cá ra, cúi đầu, thản nhiên nói: “Ừm, tôi cũng nghi ngờ nên vẫn cho người tiếp tục điều tra.”
“Vậy bây giờ ông ta sao rồi?”
Hung thủ dường như không hề lo lắng nhưng lại khiến Lương Hạnh cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn.
“Vào tù rồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
Lòng Lương Hạnh run lên, cô trợn to hai mắt nhìn anh: “Anh thật sự tống ông ta vào tù? Lỡ như truyền thông công khai thì chẳng phải Long Đằng sẽ bị ảnh hưởng sao?”
Dù sao cũng là tổng giám của công ty lớn, cô là người bị hại nếu mọi chuyện lộ ra cũng không sao, nhưng công ty bị ảnh hưởng, đồng nghĩa với việc sẽ mất tiền, hơn nữa còn là một khoản không hề nhỏ.