CHƯƠNG 320: GIAO DỊCH VỚI THƯỢNG ĐIỀN
“Muốn không?” Giọng đàn ông khàn khàn vang lên bên tai khiến Lương Hạnh không thể kềm chế được mà thấp giọng “ừ” một tiếng, nhưng chỉ một giây sau cô liền phản ứng kịp, lắc đầu quầy quậy.
Người đàn ông cất giọng cười trầm thấp, ghé sát tai cô nhìn chăm chằm cô gái đang cuộn mình trong chăn bằng mắt trêu tức: “Em không nóng à?”
Lương Hạnh ảo não nhắm mắt, vẫn không hé nửa lời.
Người đàn ông lại cất giọng cười trầm đục: “Nếu em không chui ra thì tôi không ngại chui vào đâu.”
Lương Hạnh đột nhiên xốc chăn lên, trợn mắt với anh: “Anh nói cái gì?”
Người đàn ông đột nhiên nhích tới, mũi của hai người cơ hồ đã chạm vào nhau: “Có em rồi lẽ nào tôi còn phải tự mình giải quyết sao?”
Lương Hạnh nghiến răng, hận không thể tung một đấm vào gương mặt này.
“Em không quan tâm anh sẽ giải quyết bằng cách nào.”
Người đàn ông đột nhiên im lặng vài giây, nhìn cô chằm chằm như thể muốn nhìn thấu cô.
“Em không hài lòng với tôi sao?” Anh xấu hổ cau mày: “Vẫn còn hơn hai tháng…”
Lương Hạnh lôi cái gối từ phía sau ra đập anh, lúc không đứng đắn, trông anh ta đúng là gợi đòn mà!
Dưới tầng trệt Doanh Tín, ánh đèn sáng rực cả một góc, một người phụ nữ cao mảnh khảnh đứng cách đó không xa đang xem di động, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành nên không thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ta.
Mục Điệp tan sở cùng một nhóm đồng nghiệp, vừa nhìn thấy bóng dáng ấy liền nói với đồng nghiệp: “Mọi người về trước đi, tôi đi mua ít đồ đã.”
Chờ đồng nghiệp đi hết rồi, cậu ta mới tiến về phía người kia.
“Muộn vầy rồi sao còn đến tìm tôi?”
Tống Nhiễm ngẩng đầu xoay người, quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lưu chuyển, cất giọng trêu đùa: “Tôi không thể đến đây sao?”
“Đương nhiên không phải vậy, có điều nơi này… Bắt mắt quá, không giống phong cách của cô.” Mục Điệp cười cười nhìn xung quanh.
Đối diện chính là Long Đằng, lỡ bị người nào đó để ý, lộ ra ngoài thì chẳng hay ho gì cho cả hai.
“Tôi đến để làm ăn với Long Đằng, không đến đây thì đi đâu?” Tống Nhiễm trừng mắt, nhíu mày.
Mục Điệp không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào, sau khi suy nghĩ một chút, liền nói: “Nghĩa là Thượng Điền cũng tới? Chuyện của Long Đằng không thể không liên quan đến anh ta?”
Tống Nhiễm đẩy vành mũ, lộ ra khuôn mặt thanh tú: “Sao cậu biết?”
“Kẻ ngốc cũng nghĩ ra được nữa là, có điều hiện tại Long Đằng sẽ đồng ý làm ăn với các cô sao?”
“Có lợi mà vô hại thì tại sao lại không?”
Mục Điệp hất cằm, cười nhạo: “Để tôi đoán xem… Long Đằng đột nhiên gián đoạn nhiều khách như vậy, chỉ sợ tài chính cũng bị chặt đứt rồi, các người muốn cung cấp sao? Sẽ không đơn giản vậy chứ?”
Tống Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên, chẳng ai cho không ai cái gì cả, anh ta cần tiền còn tôi thì muốn địa bàn của anh ta.”
Mục Điệp bắt được mấu chốt: “Cô? Không phải ý của Thượng Điền?”
Tống Nhiễm lại đội mũ lên, chỉ lộ ra một đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên: “Tôi còn có thể sống dựa vào anh ta cả đời này sao? Lần trước chẳng phải tôi đã nói rồi ư, tôi không chiếm được trái tim của anh ta thì cũng phải lấy được chút gì khác chứ.”
Mục Điệp gật đầu, cực kỳ đồng ý: “Cô chịu hiểu là tốt.”
Tống Nhiễm đột nhiên nhớ ra gì đó: “Gần đây cậu có làm chuyện gì quá khích không?”
Mục Điệp cà lơ phất phơ vác balo lên vai, hành động chẳng khác nào một đứa trẻ to xác nhưng nụ cười trên mặt lại khiến người ta có chút sợ hãi.
“Tôi đã có một khám phá thú vị và bất ngờ thay đổi kế hoạch của mình.”
Tống Nhiễm không vui lắm khi nghe điều này nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta đầy thắc mắc.
“Ông ta đã mắc chứng Alzheimer, chẳng còn yên lành được mấy ngày nữa đâu! Hôm nay tôi mới biết chuyện đó! Tôi còn đích thân đưa ông ta đến đồn cảnh sát, hahaha? Hẳn là ý trời rồi! Hôm nay khi ông ta phát bệnh đã vô ý gọi tên của mẹ tôi! Cô lúc nào cũng nói giữa họ nhất định không có quan hệ gì, nhưng những điều mà người bệnh có thể nhớ được khi phát bệnh chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Tôi muốn nhận được câu trả lời từ khi ông ta còn tỉnh táo, đồng thời tôi còn muốn khiến oog ta phải chịu tất cả sự nhục nhã! Muốn khiến ông ta hối hận! Quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Tống Nhiễm nghe xong lại càng thêm băn khoăn và lo lắng.
“Anh bị điên à? Chuyện đã lâu rồi còn tìm được chân tướng sao? Ông ta phải thừa nhận thì cậu mới có thể tiếp tục sống cuộc sống của mình sao?” Tống Nhiễm luôn cảm thấy khó hiểu trước lối suy nghĩ của anh ta.
Mục Điệp sa sầm mặt: “Cô không hiểu cũng không sao, đây là chuyện của riêng tôi, tôi không cần ai quản hết.”
“Tiếp theo cậu muốn làm gì?” Tống Nhiễm hỏi.
“Cô không biết thì tốt hơn.” Anh ta chỉ vào quán cà phê gần đó hỏi: “Cô uống cà phê hay về?”
Tống Nhiễm không nói thêm lời nào, nhìn anh thật lâu rồi xoay người rời đi, nhưng không nhịn được lại nhắc nhở: “Có kế hoạch gì thì hãy thương lượng với tôi trước, nếu không tôi sẽ không dọn dẹp mớ hỗn độn của cậu đâu.”
Mục Điệp nhìn cô rời đi trên đôi giày cao gót cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.
Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười cô đơn, dù là ai đi nữa cũng không thể thay đổi được quyết định lần này của anh ta.
…
“Anh muốn giao dịch với Thượng Điền?!” Lương Hạnh hiển nhiên là thấy khó tin.
Triệu Mịch Thanh đưa cho cô quả táo đã cắt rồi nhìn cô với ánh mắt thản nhiên.
“Trên thương trường không có kẻ thù nào là vĩnh viễn.”
Anh vừa dứt lời, Lương Hạnh đột nhiên cười ghẹo: “Vậy anh hãy nói cho em biết các anh làm sao có thể cùng nhau win – win?”
“Long Đằng rút khỏi ba khu của Nam Thành, ông ta đóng quân.”
Nam Thành có tổng cộng năm khu, và hai trong số đó có nền kinh tế chậm phát triển.
“Anh sẽ được gì?”
“Tài chính của ông ta.” Người đàn ông nói rất hiển nhiên.
“Anh thiếu tiền lắm sao?”
Với miếng đất mà anh mua ở Kinh Đô thì trông anh chẳng giống người gặp vấn đề về tiền bạc gì cả, tài chính mà Thượng Điền cung cấp dù thế nào cũng cản không theo nổi giá trị của miếng đất đó.
Người đàn ông đột nhiên nhướng mày: “Đừng lo, anh dư sức nuôi em mà.”
Lương Hạnh cứng đờ, khóe miệng giật giật, sắc mặt lạnh đi: “Sự thật là anh phải nuôi mấy ngàn nhân viên lận chứ không chỉ một mình em.”
Người đàn ông mỉm cười cúi đầu không nói.