Mục lục
Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 305: ANH CHƯA ĐƯỢC EM TIN TƯỞNG Ư?

“Thượng Điền, đây là?” Tổng giám đốc Minh nghi ngờ hỏi Thượng Điền.

Thượng Điền vừa há miệng, đã bị Tề Hàm giành nói trước.

“Cô ấy là em gái tôi! Cô ấy tới đây tìm tôi, tổng giám đốc Thượng và tổng giám đốc Minh vào trong trước đi, tôi có mấy lời muốn nói với em gái.” Tề Hàm nói xong thì sải bước đi tới.

Triệu Mịch Thanh vươn tay, nhưng Lương Hạnh bỗng lùi bước, nhìn anh như thể nhìn thấy thứ gì đó rất đáng ghét.

“Mặc dù nói tổng giám đốc Triệu quyền cao chức trọng, nhưng không ngờ anh lại không thoát khỏi nội dung vở kịch tầm thường, đó là một là anh phải tái hôn với vợ cũ đang mang thai vì đứa trẻ, hai là anh vì làm ăn gia tộc mà liên hôn với thanh mai trúc mã.” Câu nói chứa đầy hàm ý mỉa mai, như thể không đâm người đàn ông trước mặt đau như mình thì cô sẽ không bỏ qua, giữa hàng lông mày mang theo ý cười chế giễu nói tiếp: “Nhưng dù gì anh cũng là người làm ăn, nên bao giờ cũng đưa ra sự lựa chọn lý trí như thế, vậy em chúc hai người sớm se duyên kiếm được nhiều tiền, sinh nhiều con, để có người thừa kế.”

Giữa hai hàng lông mày của anh mang theo sự tàn nhẫn, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, như thể không nghe lọt những lời cô vừa nói.

Đợi cô nói xong, anh lại vươn tay ra.

Nhưng bị Lương Hạnh đánh mạnh xuống, phát ra tiếng “bốp” vang vọng khắp hành lang, tay anh cũng mất đi tri giác.

Nhưng một giây sau anh lại nhấc lên, Lương Hạnh chán ghét xoay người nói: “Em không có tâm trạng đùa giỡn với anh.”

Cuối cùng Triệu Mịch Thanh cũng bị sự lạnh lùng của cô đâm trúng, anh túm lấy vai cô, không cho cô có cơ hội vùng vẫy, nghiến răng hỏi: “Em chỉ dựa vào sự bắt gặp tình cờ này mà phủ nhận toàn bộ công sức của tôi? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như thế, mà tôi chưa được em tin tưởng chút nào ư?”

“Đúng vậy! Trước giờ em chưa từng tin anh!” Vẻ mặt chán ghét của cô khiến anh gần như phát điên, mắt anh đỏ lên, cũng xuống tay nặng hơn.

Lương Hạnh cảm thấy vai mình sắp gãy rồi, cô nghiến chặt răng, nhìn anh hung ác.

Mục Điệp nhìn tay Triệu Mịch Thanh, rồi nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Anh Triệu, anh bỏ tay ra trước đi.”

“Cút!” Triệu Mịch Thanh chỉ thốt ra một chữ.

Mục Điệp không nhúc nhích, vẻ mặt cũng không thay đổi nói: “Mặc dù đây là chuyện tình cảm hai người, nhưng nếu anh thật sự có hành vi bạo lực, thì tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát.”

Triệu Mịch Thanh vẫn đứng im, chỉ nhìn Lương Hạnh, như đang đợi cô chủ động xoa dịu.

Tề Hàm tới gần, tối nay không ai có thể tới gần thế giới hai người, huống chi là xen vào.

“Mịch Thanh, Lương Hạnh không thể chịu nổi sức lực lớn như thế, cô ấy còn đang mang thai nữa.” Cô lo lắng đi tới bên anh khuyên nhủ.

Trán Lương Hạnh toát ra một tầng mô hôi mỏng, nơi này luôn mở điều hòa, nên chắc chắn không phải vì nóng.

Mắt anh khẽ nhúc nhích, tay cũng thả lỏng hơn nhiều, nhưng vẫn giam cầm cô.

“Em sắp làm em gái vợ tương lai của anh rồi, nếu để người khác thấy anh làm vậy sẽ chê cười, rồi nhà họ Triệu các anh sẽ bị mất mặt.”

Cô liếc nhìn Tề Hàm, rồi liên tục cười khẩy.

“Cô Lương, cô hiểu lầm rồi, lúc nãy chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, Thượng Điền…”

“Cô đừng nói hiểu lầm gì ở đây, tôi không có ý trách cô, đừng để đến lúc đó cô lại xúi giục em gái mình tới trước mặt tôi đòi lý lẽ, một hai lần thì còn được, chứ nhiều lần thì tôi chịu không nổi.”

Anh nhíu mày, đôi môi mỏng khẽ lên tiếng: “Ý em là sao?”

Lương Hạnh cười đến ngả nghiêng như đang ra sức đẩy anh ra, Triệu Mịch Thanh sợ cô làm mình bị thương, nên nhanh chóng buông tay.

Trong nháy mắt này, cơ thể nhỏ nhắn của cô tránh khỏi tay anh, đứng sau Mục Điệp nhìn anh đầy cảnh giác.

“Em tưởng anh có thể bảo vệ em, nhưng hình như không phải thế.”

Nói xong, cô dứt khoát xoay người rời đi không hề lưu luyến.

Anh nhấc chân định đuổi theo, nhưng bị Tề Hàm giữ lại: “Giờ cô ấy đang kích động, anh đi theo chỉ châm dầu vào lửa, chẳng phải vẫn còn dì Vệ ư? Anh cứ để cô ấy về nhà trước đi.”

Triệu Mịch Thanh hoàn toàn không nghe lọt, thấy Mục Điệp đi theo Lương Hạnh thì càng không yên tâm, hất tay Tề Hàm ra rồi đuổi theo cô.

Tay Tề Hàm trống trơn, nháy mắt đã không thấy bóng dáng anh đâu.

Lúc nãy nước mắt Lương Hạnh chỉ tuôn rơi khi đứng trước mặt anh, từ lúc xoay người, tim cô như bọc thêm một chiếc lồng sắt, mặc dù bị giam cầm, nhưng càng trở nên vững chắc, không cho phép bất kỳ người nào tiến vào.

“Để tôi đưa chị về, chị cứ bình tĩnh, rồi ngày mai hãy nói chuyện, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Mục Điệp đi phía sau khuyên nhủ.

Mặc dù đau lòng, nhưng bản năng cô vẫn chưa buông lỏng sự cảnh giác với Mục Điệp, nên lạnh lùng nói: “Không cần đâu, tôi sẽ tự đi về.”

Dì Thái và dì Vệ đang đứng đợi trước cửa câu lạc bộ, Lương Hạnh mặt không cảm xúc giật lấy chìa khóa trong tay dì Vệ.

“Cô Lương, để tôi đưa cô về!”

Lúc Triệu Mịch Thanh ra ngoài thì thấy dì Vệ đang theo sát cô.

Giờ anh chắc chắn không yên tâm để cô lái xe một mình, nên sải bước đi tới giữ cô lại, hơi tức giận nói: “Giờ cảm xúc của em không thích hợp để lái xe, để bà ta đưa em về.”

Lương Hạnh ngẩn người, nhìn dì Vệ một lát, rồi khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười kỳ lạ.

“Em quên mất rằng đây là xe anh, người của anh, nếu em lái xe thì phải được anh cho phép!” Cô vén tóc lên rồi nói tiếp: “Em không ngồi xe anh nữa được chưa? Bảo người của anh biến khỏi tầm mắt của em, cả anh nữa.”

Anh vẫn không buông tay, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ bất lực.

“Để tôi đưa em về.” Giọng anh đã dịu đi rất nhiều, thấp giọng an ủi: “Là lỗi của anh, giờ chúng ta về nhà được không?”

Lương Hạnh mặt vô cảm, hơi ngửa người ra sau, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, cố gắng cách xa anh một chút.

“Không.” Cô chớp mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết anh sẽ không dễ dàng để cô đi, nên kiềm nén cơn bài xích trong người nói tiếp: “Em không kích động, em có thể tự lái xe được, em muốn về một mình.”

Cô nhấn mạnh hai chữ “một mình”, như thể ở bên anh thêm một giây nữa sẽ là sự giày vò.

Mắt anh càng trở nên u ám, lộ ra vẻ thất vọng, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng cũng buông tay ra.

“Nhưng em không được lái xe, để dì Vệ đưa em về.”

Đây là sự nhượng bộ của anh.

“Không cần.” Cô ngừng một lát rồi nói: “Để dì Thái đi cùng em đi.”

Anh định mở miệng, nhưng bị Tề Hàm không biết đã đuổi tới đây từ lúc nào ngăn lại.

“Anh để dì Thái đi cùng cô ấy đi.” Tề Hàm chớp mắt với anh, rồi nhìn dì Vệ: “Cũng như nhau cả thôi.”

“Đúng vậy, tôi sẽ trông chừng cô Lương thật tốt, tổng giám đốc Triệu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nói cô ấy lái chậm rãi.” Dì Thái vội tiếp lời.

Mục Điệp đứng bên cạnh không nói gì, tay anh ta đút trong túi quần, vẻ mặt ẩn giấu trong ánh đèn sặc sỡ.

Chỉ thấy trước khi dì Thái rời đi cùng Lương Hạnh, anh ta đã nhìn bà ta với ánh mắt biến đổi khó lường.

Dì Thái chỉ nhìn lướt qua rồi né tránh tầm mắt, cúi đầu xuống, nắm vạt áo.

Nhưng không ai nhìn thấy hành động nhỏ nhặt không nổi bật này của bà ta.

Lương Hạnh nhanh chóng ngồi lên xe, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, còn sau này…

Xe Lương Hạnh vừa rời đi, Tề Hàm đã nhìn thấy anh bảo dì Vệ lái xe tới đây, rồi căn dặn bà ta mấy câu.

Anh đứng trên bậc thềm một lúc, rồi nhấc chân đi về phía Maybach.

“Anh định đi đâu?” Tề Hàm nhíu mày hỏi.

“Tôi về nhà.” Rõ ràng vẻ mặt nghiêm nghị của anh không cho phép bất kỳ người nào can ngăn.

Tề Hàm cắn môi, đóng cửa xe anh vừa mới mở ra, thậm chí còn không nhịn được nói.

“Anh không lo liệu nơi này nữa à? Vậy chuyện chúng ta làm còn có ý nghĩa gì nữa?”

Đôi môi mỏng của anh khẽ nở nụ cười mỉa mai: “Chuyện này vốn chẳng có ý nghĩa gì, Tề Hàm, chúng ta không thể kết hôn với nhau, cho dù chúng ta tạm thời lừa tổng giám đốc Minh, thì cũng không thể che giấu được lâu, nói thật, mánh khóe này của Thượng Điền chẳng là cái thá gì với tôi, nên cô đừng bận tâm chuyện này đến thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK