Trang xô đến hất văng ra, bao nhiêu bụi tro bay tung tóe khắp sàn:
- Mày định làm gì anh Dũng? Có phải mày đánh bùa anh ấy không? Tao biết ngay mà, cái thứ con gái vùng quê hẻo lánh như mày lấy đâu ra mà tốt đẹp...?
Lành tức quá hóa cười:
- Chị thôi đi. Ở nhà bây giờ còn mỗi tôi và chị, chị không cần nhọc công diễn nữa đâu...
- Mày đổ tội lên đầu tao đấy à? Không dễ đâu con ơi?
- Tôi không mất công nói nhiều với chị làm gì. Ai làm trong lòng người đó tự khắc rõ nhất.
"Bốp..."
Trang dơ tay tát Lành một cái đau điếng, cũng may Lành nhanh chân né được chỉ bị sượt qua vai...
- Gãi phải chỗ ngứa nên nhột phải không? Muốn đánh tôi á? Chị còn non lắm, các cụ dạy rồi hiền với bụt chứ không ai hiền với ma...
- Mày...
- Tôi làm sao? Có giỏi thì chị cứ la lên, cho mọi người biết rõ cái bộ mặt giả thần nhác quỷ của chị...
Trang tức nghẹn họng không nói được câu gì. Bao nhiêu công sức cô ta vất vả bỏ ra, đều bị con nhà quê này phá hỏng hết. Trước khi hạ bùa Mỹ đã dặn rồi, tuyệt đối không thể để người thứ 3 biết. Nếu không coi như rắc muối bỏ biển, còn tổn hại đến bản thân. Bây giờ mọi chuyện hỏng bét, còn đâu mà bùa với chú nữa...
Nghĩ nghĩ thêm một hồi Trang lao đến giật mạnh tóc Lành, càng giật càng hăng. Lành nắm chặt tay Trang, không dám đánh lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng:
" Bịch..."
Bất ngờ mất đà Trang ngã xuống đất, đập bụng vào thành giường. Hai hàng máu đỏ tươi bắt đầu chảy xuống, nhuộm kín cả mảng váy trắng tinh. Lành sợ quá tiến lên đỡ Trang, hai mắt cô ta trợn ngược lên:
- Mày dám...giết con tao?
- Chị đừng nói nữa, để tôi gọi điện đưa chị đi cấp cứu...
Trang ôm bụng, đầy oán hận:
- Con khốn. Nếu con trai tao có mệnh hệ gì thì tao giết cả nhà mày...
Cửa phòng mở toang, tiếng bước chân mạnh mẽ ngày càng gần. Mẹ Dũng thấy cảnh này, không nhịn nổi giận dữ cầm túi xách đập liên tiếp vào người Lành mấy cái:
- Mày đã làm gì cháu tao? Tao phải giết mày...
- Cháu...không phải cháu...
Trang đau quá nắm chặt gấu váy, thở hổn hển:
- Mẹ ơi...cứu con...
- Không sao...không sao đâu...Mẹ đến rồi, Hai mẹ con mình đi bệnh viện nhé!
___
Dũng nghe tin Trang bị ngã, phải bỏ dở cuộc họp giữa chừng...
Phóng thẳng xe đến bệnh viện, thấy mẹ đang ngồi chờ.
- Trang sao rồi mẹ ơi?
- Sao trăng gì? Về mà hỏi con giúp việc nhà mày?
Dũng cau mày khó chịu:
- Mẹ vô lí thế, tự nhiên lôi Lành vào chuyện này làm gì?
Mẹ Dũng hai mắt đỏ ngầu:
- Tao vô lí đấy, vô lí nên mới để quỷ trong nhà, để nó hại cháu tao...
- Mẹ không cần mặt mũi nhưng bố thì cần. Lúc nào cũng gào toáng cả lên...
Bác sĩ bước ra cúi đầu chào mẹ Dũng:
- Chúng em đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không giữ được đứa bé. Mong chị và cháu thông cảm...
Mẹ Dũng nghe xong xỉu luôn tại chỗ...
___
Trang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống, hai mắt ánh lên những tia oán hận nồng đậm...
- Mẹ Trang: Chuyện dù không muốn cũng xảy ra rồi. Con nói gì đi, đừng im lặng mãi thế mẹ sợ lắm...
- ...(Trang vẫn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bụng....)
Mẹ Trang thấy con gái như thế, càng xót ruột hơn:
- Trang ơi...Trang....
- Mẹ đừng gọi nữa, con không sao đâu. Mẹ ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh một lúc...
- Nhưng...
- Mẹ yên tâm, con đủ thông minh để biết mình phải làm gì...? Chứ chưa đến lúc tìm đến cái chết đâu...
- Ý mẹ không phải thế...
Bố Trang nhìn hai mẹ con, lắc đầu thở dài:
- Con nó đã nói thế rồi, thì bà đừng ép nó nữa...Ra ngoài đi...
Bố mẹ Trang vừa ra khỏi cửa, thì cũng là lúc Dũng đỡ mẹ tới:
- Cháu chào hai bác...
Bố Trang nhẹ nhàng gật đầu:
- Chị có sao không...? Chuyện trẻ con mà phiền đến chị quá...
- Chú đừng nói thế. Là lỗi của tôi, mong cô chú thông cảm...
Quay sang Dũng, bố Trang nhàn nhạt lên tiếng:
- Cũng không thể trách chị được...Dũng vào hỏi thăm cái Trang hộ chú nhé! Từ lúc tỉnh đến giờ nó chẳng chịu ăn, chịu nói câu gì...
Dũng đỡ mẹ vào trong...
Trang gượng người ngồi dậy...
- Anh ra ngoài đi, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh...
Dũng đứng nhìn Trang một lúc, định nói gì nhưng lại thôi...
Tiếng Trang khóc nấc lên...
Mẹ Dũng ôm lấy Trang, cau mày quát:
- Ra ngoài, ra ngoài đi...
Không còn cách nào khác, Dũng quay lưng bước đi mà lòng trăm mối tơ vò...
- Đừng khóc...đừng khóc nữa...Mẹ biết rồi, mẹ không trách con đâu...
- Tại con...tất cả tại con hết...Nếu không phải con nhất quyết giằng co với Lành thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này...
- Không đâu...Mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con...
- Con chỉ muốn ngăn cản cô ấy đánh bùa anh Dũng thôi mà...
- Con nói gì, mẹ không hiểu...Ai đánh bùa ai...?
- Là Lành đó mẹ...
- Con có chắc không...?
- Chính mắt con nhìn thấy cô ấy rắc cái bột gì màu đen, vào bốn chân giường của anh Dũng mà. Con cố gắng hất đi thì lại ra nông nỗi này...
Đằng sau cánh cửa, Dũng đứng nghe toàn bộ mọi chuyện...
Có trời mới biết Dũng đang suy nghĩ gì?
Đúng thật Lành xuất thân từ vùng quê hẻo lánh, nhưng không có nghĩa Dũng tin Lành bỏ bùa mình...Cảm giác tin tưởng xuất phát từ tâm, từ những hành động Lành làm hàng ngày...
Nhưng khoan đã nếu Lành không bỏ bùa thì sao Trang lại muốn đổ oan cho Lành...?
____
Dũng về nhà thấy Lành đang ngồi chờ sẵn, hai bên còn thêm hai cái túi du lịch đựng quần áo...
- Em định đi đâu...?
- Em xin lỗi...Em biết lúc này em có nói gì anh cũng không tin. Em nghĩ bây giờ em nên rời khỏi đây là cách tốt nhất...
- Em cứ thế mà đi sao...? Ít nhất em cũng phải cho anh biết rõ ngọn ngành mọi việc chứ...
Lành liếc nhìn Dũng đầy áy náy, không có thêm ý định giải thích hay thuyết trình điều gì...
- Em nói em không đẩy Trang anh có tin không...?
- Vậy còn chuyện bùa ngải...?