- Anh không cần lời xin lỗi của em. Anh cần hành động chứng minh. Theo anh về nhà đi...
Lành đơ người, lùi về phía sau:
- Sao anh biết chỗ này?
Dũng tiến lên, kéo Lành ôm chặt lấy:
- Em là người phụ nữ tôi yêu. Dù em có trốn lên trời, thì tôi cũng vẫn tìm ra...
Nằm gọn trong ngực Dũng. Ngửi mùi nước hoa thoang thoảng, nhẹ nhàng quen thuộc làm Lành dễ chịu hẳn. Người ta hay nói gặp gỡ là một cái duyên, đi qua cuộc đời nhau là một sự sắp đặt của định mệnh. Đôi khi chỉ nghĩ lại thôi người ta cũng có lý do để mỉm cười...
Thời khắc này Dũng xuất hiện ở đây, đối với Lành là một phép màu, là một món quà của cuộc sống. Dù sau này phải trải qua bao nhiêu giông bão, Lành cũng không sợ nữa. Cảm giác bình yên, khi ở cạnh người đàn ông của mình không thể nói hết bằng lời...
Trên đường về nhà, thi thoảng Lành lại quay sang liếc trộm Dũng....
Dũng bắt gặp ánh mắt của Lành, chỉ cười khiêu khích:
- Anh đẹp trai lắm à?
Lành xấu hổ, quay mặt đi. Dũng ngồi ghế lái vươn một tay cầm lấy tay Lành:
- Hơn ba tháng qua, em vẫn Hà Nỗi sao?
- Không. Em về dưới quê gần 1 tháng, rồi mới lên...
- Chả trách anh hỏi cái Hoa cả chục lần mà nó không hé răng nửa lời...
- Thì em ép chị ấy dấu anh mà...
Dũng "bóp" nhẹ tay Lành:
- Dấu à? Thích dấu không?
Lành tuy không đau, nhưng vẫn giả vờ nhăn mặt lại...
Dũng thấy thế vội vàng bỏ ra...
Ai đó đắc chí, cười khành khạch...
Dũng bực mà không làm gì được, nghiêng đầu sang hôn cái "chụt" cái vào má Lành...
Lành trợn ngược mặt xoa xoa má, quay phắt mặt ra ngoài. Lập tức đổi sang chủ đề khác:
- Em nghe nói Cốm theo mẹ sang Anh rồi...
- Ừ...
- Có phải tại em không?
"Kít..."
Tiếng xe phanh gấp, lốp ô tô va chạm mạnh với mặt đường tạo âm thanh chói tai...
Lành mất thăng bằng, chúi người về trước. Cũng may lúc nãy lên xe đã kịp thắt dây an toàn, chứ không bây giờ cũng to chuyện....
Dũng lo lắng tháo vội cái dây an toàn, đỡ Lành dậy, đảo mắt nhìn trước nhìn sau:
- Anh xin lỗi. Em có sao không?
- Em không sao...
Dũng nghe Lành nói, mà vẫn nghi ngờ:
- Thật không? Hay lại dấu anh?
Lành khuơ khuơ tay trước mặt Dũng:
- Thật mà. Em lừa anh làm gì?
Dũng gật đầu, xoay người Lành về phía sau. Kiểm tra kĩ thêm một lần nữa, mới yên tâm nổ máy rời đi:
- Chuyện đó không liên quan đến em đâu. Em đừng suy nghĩ nhiều, mang hết tai họa về bản thân...
Dũng trả lời Lành mà nét mặt không được tự nhiên. Có lẽ Dũng không muốn Lành, đau khổ thêm nữa...
Lành hít một hơi thật dài, rồi nhẹ nhàng thở ra. Buông câu nói thật lòng:
- Em biết rồi...
Ngang qua siêu thị, Lành rủ Dũng vào mua ít đồ...
Dũng gửi xe, dắt tay Lành kéo đi. Tới những chỗ đông người thì Dũng cứ một bước không rời Lành:
- Anh tránh ra, thì em mới chọn được rau chứ...
- Anh đứng đây em cũng chọn được mà...
- Thế anh không thấy bao nhiêu người đang nhìn mình à?
- Kệ họ. Ai thích nhìn, thì cứ nhìn đi...
Lúc thanh toán tiền, hai nhân viên siêu thị cứ nhìn Dũng bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Rồi quay sang Lành cười khúc khích:
- Anh chị mới cưới ạ? Nhìn hai người hạnh phúc mà bọn em cũng thèm...
Lành bước lên phía trước Dũng, ngửa đầu định phản bác. Dũng lại nhanh hơn cười tươi rói, khoác tay lên vai Lành:
- Không. Bọn anh chỉ sắp cưới thôi. Nhìn đẹp đôi em nhỉ?
Tất nhiên ai cũng gật đầu vui vẻ. Lành đỏ mặt hất tay Dũng xuống, lừ lừ bỏ đi trước.
Dũng đuổi theo, vẫn không quên ngoái đầu lại:
- Cảm ơn các em nhé. Anh về đây, vk anh sắp giận rồi...
Ra đến xe, Lành lườm Dũng:
- Ai là vk sắp cưới của anh?
Dũng choàng qua, kéo dây an toàn thắt lại cho Lành:
- Em chứ ai. Sớm muộn gì sự thật này cũng được phơi bày...
- Anh đừng có mơ, chắc gì em đã đồng ý...
- Không đồng ý cũng phải đồng ý...
Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ mà trong lòng ấm áp lạ thường. Thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi. Được ở bên nhau, được thấy nhau bình yên mỗi ngày cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Vì đơn giản tình yêu là một loạt cảm xúc, trạng thái tâm lý của con người mà đôi khi nó không thể diễn tả bằng lời....
Về đến nhà, xe đỗ trước cổng...
Lành xách một túi nhỏ đi trước, Dũng hai tay xách hai túi to theo sau...
Thấy phòng bếp vắng teo, xoong nồi xếp gọn gàng. Lành nhăn mặt nhìn Dũng:
- Mấy tháng qua anh rốt cuộc anh đã ăn gì?
Dũng cười nhạt, lấy lòng:
- Anh toàn ăn ngoài hàng. Chứ về nhà có ai nấu cho mà ăn đâu?
Nghe Dũng nói, Lành lại nhớ đến lời Mạnh: "Thời gian anh Dũng ở công ty và ở các quán bar còn nhiều hơn thời gian anh ấy ở nhà nhiều."
Thực sự lực bất tòng tâm với ông này:
- Lần sau anh còn dám không về nhà ăn cơm, em sẽ không bao giờ nấu nữa..
Dũng tự nhiên thấy vui vui, cuối cùng cũng có một gia đình đúng nghĩa:
- Em đã nấu, thì sao anh dám không về?
- Thôi được rồi. Không chấp anh nữa. Anh lên thay quần áo đi, còn chuẩn bị ăn cơm...
Dũng dơ tay lên đầu, làm động tác chào theo kiểu quân đội:
- Yes Madam...
Lành lắc đầu, cười tủm tỉm một mình...
Tính trổ tài nấu món chân giò hầm thuốc Bắc, mà Dũng thích ăn nhất. Nhưng muộn rồi không kịp thời gian nữa. Đành chiên tạm một đĩa trứng và bát canh chua đơn giản...
20" sau Dũng xuống ôm Lành từ phía sau, thủ thỉ vào tai:
- Có em ở đây thật tốt...
Lành ngượng chín mặt, hắng giọng mấy cái, đánh nhẹ vào tay Dũng:
- Không cần nịnh hót, mau ăn cơm thôi em đói rồi...
Bữa đó Dũng ăn nhiều lắm, hẳn 3 bát cơm. Mặc dù trên bàn chỉ có hai món cơ bản nhất...
Gắp miếng thịt bỏ vào bát Dũng:
- Anh ăn đi. Dạo này gầy rồi đấy...
Dũng cợt nhả, dấu bát ra sau, há mồm chờ Lành đút:
- Gầy cho ngầu, chứ béo ai yêu...
- Gầy thì làm được cái tích sự gì mà ngầu...
Lành nói xong, Dũng cười gian xảo:
- Ngầu hay không tí nữa em sẽ biết...
Đến khi ăn uống dọn dẹp bát đũa xong xuôi, Dũng bế bổng Lành lên...
Lành bất ngờ la oai oái:
- Anh hâm à? Bỏ em xuống? Tự dưng lại bế em làm gì?
- Làm chuyện quan trọng cả đời...
Hiểu ý trong câu nói của Dũng, Lành lại bắt đầu đỏ mặt:
- Khoan đã, em chưa chuẩn bị gì mà...
- Cần gì phải chuẩn bị, cứ bình thường theo bản năng thôi. Sớm muộn gì em chẳng là vk anh, không phải ngại...
Lành thật muốn đấm một phát vào bản mặt đang cười giả lả của Dũng...
Dũng như nhận ra ý định của Lành, cúi đầu hôn xuống. Ngăn chặn tất cả những lời Lành định nói ra...
Nụ hôn nóng bỏng mang theo bao nhiêu nỗi nhớ mong, day dứt làm Lành mơ hồ hẳn đi. Không còn cảm giác muốn phản kháng nữa, thay đó là sự chờ mong nhiều hơn...
Đặt Lành nằm lên giường, nhận ra sự thay đổi khác thường. Dũng vui mừng như điên, nụ hôn bắt đầu chuyển xuống dưới cổ, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên chiếc xương quai xanh đầy quyến rũ của Lành...
Lành rũ mắt, ra vẻ như không hề nhìn thẳng, nhưng kỳ thực lại đang khẩn trương vô cùng...
Cả hai cơ thể không hẹn mà nóng bừng lên. Dũng mất hết kiên nhẫn lột phăng cái áo sơmi vứt xuống góc giường, rồi mạnh mẽ đưa tay kéo khóa váy sau lưng Lành...
Không còn khoảng cách ngăn cản, Lành chân thật cảm nhận được lớp da thịt vừa mềm mại, vừa nóng bỏng của Dũng đang áp sát xuống người mình...
Lại nghe Dũng thì thầm:
- Cho anh nhé!
Đầu óc Lành còn đang quay cuồng, nào có biết Dũng đang nói gì. Chỉ gật nhẹ đầu theo bản năng...
Dũng thấy cái gật đầu của Lành, nhoẻn miệng đầy mị hoặc:
- Ôm chặt lấy anh đi...
Lành bất giác nghe theo, choàng tay qua hông Dũng. Dũng ghì chặt người, hết sức nhẹ nhàng từ từ tiến vào cơ thể Lành. Tấm màng mỏng manh của Lành, cứ thế bị Dũng xé rách...
Lành giật mình nhăn mặt, các dây thần kinh như dãn hết ra:
- Đau quá...
Dũng xót xa ngửa đầu hôn lên tóc Lành, giọng khàn khàn:
- Không sao...Không sao...Từ từ sẽ hết...
Lành nằm im nhìn Dũng chằm chằm, cơn đau cũng theo đó giảm dần đi. Bấy giờ Dũng mới bắt đầu từ từ chuyển động để Lành kịp thích ứng...
Cả căn phòng nồng đậm vị hoan ái, đêm hôm đó hai người chính thức thuộc về nhau. Không ồn ào, không điên cuồng nhưng Lành cảm nhận rõ ràng tình yêu chân thành của Dũng...
Thời gian cứ thế trôi, chẳng biết qua bao lâu, cả hai cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nằm gọn lỏn trong ngực Dũng, khóe môi Lành khẽ nở nụ cười mãn nguyện...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người đau ê ẩm. Quay sang bên cạnh Dũng vẫn còn ngủ. Lành thở phào nhẹ nhõm lật chăn lên, rón rén kéo tay Dũng khỏi bụng mình...
Không ngờ Dũng tự nhiên bật dậy, choàng qua người Lành, đè chặt xuống giường:
- Còn đau không?
Lành ngớ người ra, trả lời thành thật:
- Vẫn hơi hơi đau...
- Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được...
Nói rồi Dũng buông Lành ra đi thẳng vào nhà tắm, trong mắt chứa chất bao nhiêu áy náy...
Lành không để Dũng đi, nén cơn đau ôm chặt Dũng từ phía sau:
- Em không sao. Em không hối hận, anh đừng trách mình...
Dũng nghe Lành nói, xoay người lại. Đưa tay vuốt mấy sợi tóc đang xòa xuống mặt Lành, rồi nỉ non:
- Anh yêu em...
Bao nhiêu thăng trầm, uất ức của Lành trong mấy tháng qua, đều tan thành mây khói. Kì thực phụ nữ không cần một tình yêu quá lớn, chỉ cần một tình yêu vừa đủ để cảm thấy an tâm là được rồi...
- Dũng...Dũng ơi...Em cũng yêu anh...
Dũng hài lòng, gật đầu:
- Anh sẽ cưới em...
Lành tròn mắt, hốt hoảng:
- Không cần đâu...
Vốn dĩ Lành nói vậy vì Lành không muốn Dũng vì mình mà phải cãi lại bố mẹ. Lành muốn yêu Dũng theo cách riêng của mình. Nhưng Dũng lại xị mặt, lườm Lành:
- Vớ vẩn, em phải là vk anh...
- Nhưng em sợ...
- Sợ gì mà sợ. Em phải tin vào ck em chứ. Em chốn kĩ thế anh còn tìm ra nữa là...
___
Rồi ngày hôm sau, Dũng nhất quyết đưa Lành về gặp bố mẹ...
- Cháu chào hai bác...
Mẹ Dũng liếc nhìn Lành, không nói gì. Lành cũng tinh ý nhận ra trong ánh mắt đó không còn sự cay nghiệt của ban đầu...
Tuy là vậy nhưng Lành vẫn không khỏi khẩn trương. Hai tay bấu chặt vào nhau, Dũng quay sang lặng lẽ cầm lấy tay Lành, ngẩng cao đầu nhìn thẳng về phía trước:
- Con sẽ cưới cô ấy...
Toàn căn phòng im lặng trong vài giây...
- Con không hối hận chứ?
- Không. Con không lấy cô ấy con mới hối hận...
Mẹ Dũng trầm ngâm một hồi, rồi mới tiếp lời:
- Ngay từ khi mẹ sinh con ra, mẹ đã hy vọng con phải là người đàn ông thành công nhất, vĩ đại nhất. Nhưng có lẽ mẹ nhầm rồi, con lớn lên có trong tay quyền lực, tiền bạc theo đúng ý mẹ. Nhưng mẹ chẳng thấy nụ cười thật lòng của con nữa. Mẹ dù rất muốn có 1 cô gái gia thế ở bên con, nhưng mẹ càng làm thì quan hệ giữa mẹ con mình lại càng xa hơn. Bây giờ mẹ mệt mỏi quá, không muốn ngăn cản, cấm đoán gì con nữa. Con thích ai, yêu ai thì con cứ lấy người đó đi. Chỉ cần các con hạnh phúc là được...
Dũng nghe mẹ nói, hai mắt đỏ hoe:
- Lành không có gia thế, nhưng cô ấy yêu con. Cô ấy chấp nhận mọi khuyết điểm của con và sẵn sàng tha thứ. Con tin đây là người phụ nữ của đời con...
Mẹ Dũng gật đầu...
Bố Dũng ngồi lặng im từ nãy đến giờ mới lên tiếng. Đôi mắt đen và sâu hoáy chưa kịp che đi hết nỗi ân hận:
- Sai lầm lớn nhất của đời bố là từng phản bội mẹ con. Con là đứa con trai, bố tự hào nhất. Đừng bước vào vết xe đổ của bố mà hối hận cả đời con ạ...
Nói rồi quay sang mẹ Dũng, như có như không hắng giọng:
- Bà đồng ý cho chúng nó cưới thì xem ngày nào đẹp đẹp tí còn về quê thưa chuyện với gia đình cái Lành...
Mẹ Dũng gật gù:
- Trời không chịu đất, thì đất phải chịu trời thôi chứ biết sao giờ. Coi như tôi tác thành cho chúng nó đi, sau này có thế nào thì cũng đừng về đây ăn vạ nhé!
Dũng phì cười:
- Không có chuyện đó đâu. Mẹ cứ chuẩn bị tinh thần bế cháu nội đi là vừa...
Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Lành. Trước khi đến đây, có nằm mơ Lành cũng không ngờ mẹ Dũng sẽ chấp nhận mình. Nhưng giờ thì khác rồi, tất cả đã trở thành hiện thực...
Lành theo Dũng ra xe, chuẩn bị về nhà. Thì mẹ Dũng tự dưng gọi Lành lại:
- Bác xin lỗi vì những lời lẽ trước đây đã làm tổn thương cháu...
Lành đờ người chưa phản kịp...
Dũng đứng bên, lay lay tay Lành:
- Mẹ vừa xin lỗi em kìa...
Bấy giờ Lành mới hốt hoảng:
- Không đâu ạ. Cháu quên rồi...
Mẹ Dũng không nói gì nữa, phẩy tay ra hiệu về đi...
Vừa vặn thế nào, đúng lúc Mạnh về...
- Anh mới sang ạ?
Dũng gật đầu, chứ không khó chịu với Mạnh như mọi khi nữa...
Hình như thông tin tình báo đó,đã giúp hai anh em cải thiện quan hệ. Như vậy cũng tốt, chứ người một nhà nói gì thì nói sao mà thù nhau mãi được...
____
Thời gian cứ thế trôi qua...
Cuối cùng ngày định mệnh của đời Lành cũng tới...
Hôn lễ diễn ra dưới sự góp mặt đông đủ của anh em, bạn bè hai bên...
Không những thế Lành còn bất ngờ nhận được lời chúc phúc thật lòng của Thu...
Bố Lành nhìn con gái bước đi, trong bộ váy cô dâu trắng tinh mà không kìm được nước mắt...
Sau này hỏi lại lí do vì sao mẹ Dũng lại chấp nhận Lành nhanh như vậy. Thì bà mới bảo, khoảnh khắc biết Lành đỡ dao cho Dũng thì bà đã tin tưởng Lành yêu con trai bà thật lòng. Vì người mình yêu sẵn sàng hi sinh cả mạng sống, hỏi thế gian có mấy ai làm được?
Bạn biết không?
Trên đời này người đàn ông tình nguyện vì bạn mà theo đuổi mọi thứ, chưa hẳn đã thật lòng yêu bạn. Bởi vì thứ mà anh ta theo đuổi được không hẳn thuộc về bạn.
Còn người đàn ông tình nguyện vì bạn mà từ bỏ tất cả mới là người thật tâm yêu bạn. Bởi vì những thứ mà anh ta vứt bỏ đều là những thứ thiết thực nhất gắn liền với cuộc đời anh ta...
Mọi việc trên đời này đều đã định sẵn, tôi luôn hi vọng bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Kiên trì một chút, bao dung một chút. Tin tôi đi giá của hạnh phúc tuyệt vời hơn bạn nghĩ nhiều...
11/11/2019
- THE END -
Tác giả: Chinh Hoàng.