- Cốm ngoan lắm...Cốm có nhớ mẹ không? Mẹ về với Cốm rồi đây...
Cốm mếu máo, gật đầu liên tục:
- Con nhớ mẹ nhiều lắm. Các bạn ở lớp toàn bảo mẹ không bao giờ quay về nữa thôi...
Mẹ Cốm xoa đầu con gái:
- Các bạn hư lắm, chỉ hay trêu Cốm. Mẹ về rồi mà, lần này mẹ sẽ không đi nữa, được không?
Cốm ôm chặt mẹ hơn:
- Thật không? Mẹ hứa đi...
- Mẹ hứa mà. Nhưng con phải giúp đỡ mẹ mới được...
- Giúp gì hả mẹ?
- Lúc trước tại mẹ không nghe lời bố, bố giận lắm giờ không cho mẹ về ở cùng nữa đâu...
- Mẹ đừng lo, Cốm sẽ xin bố thay mẹ...
Bên kia đường xe ô tô của Dũng, vừa đúng lúc dừng lại. Dũng nhìn thấy Thu đang ôm con gái, cũng không vội vàng sang luôn mà đợi một lúc lâu sau, mới tiến lại gần...
Giọng nói trầm ổn, pha chút khó hiểu:
- Em mới về à?
Thu thả con gái ra, ngước đầu lên:
- Vâng ạ. Em mới về chiều qua....
Cốm nhanh nhảu chạy lên đứng trước mặt bố:
- Bố ơi...Mẹ về rồi...Bố tha lỗi cho mẹ về nhà ở cùng hai bố con được không?
Dũng vừa nghe con gái nói vừa nhăn mày suy nghĩ...
Thu thì vội vàng kéo tay Cốm:
- Không được đâu Cốm ơi...
Cốm bắt đầu sụt sịt:
- Tại sao không được? Bố mẹ các bạn luôn ở cùng nhau mà...
Dũng nhìn Thu, rồi lại quay sang nhìn Cốm:
- Bố và mẹ có những chuyện mà Cốm chưa hiểu được đâu. Đợi khi nào lớn hơn chút nữa, Cốm mới hiểu được...
Thu quay sang Dũng:
- Hôm nay anh cho em đưa con về bên ngoại, chơi một hôm được không? Tối mai em sẽ đưa Cốm về...
Dũng lặng lẽ gật đầu đồng ý...
Cốm theo mẹ lên xe về bà ngoại mà cứ ngoái đầu lại nhìn bố...
Dũng quay xe qua bệnh viện đón Lành. Trung cười tít mắt:
- Lành ơi em có dại trai thì cũng dại vừa thôi nhé, thằng Dũng nó mưu mô lắm đấy. Kẻo bị mắc lừa lại khổ đời con gái...
Dũng lườm Trung cháy mắt:
- Im đi...
Trung vẫn nham nhở:
- Làm gì mà căng? Tao là bác sĩ đấy...
Lành ngồi bên nhìn Trung cười tủm tỉm. Dũng bực quá hóa giận, đứng lên chặn trước mặt Lành. Mặt phụng phịu như đứa trẻ con:
- Nó sắp cưới vk rồi...Làm ơn thu bộ mặt cây si lại hộ anh với...
Lành ra dấu ok, cười khành khạch...
Trung lại bĩu môi:
- May mà em không sao. Chứ không nó hành anh đến chết thì thôi. Người gì đâu khó ưa không chịu nổi, chắc chỉ có mình em chịu được thôi...
"Bụp..."
Dũng ném cái gối nằm gọn trên người Trung, gắt nhẹ:
- Một là biến, hai là tao gọi cho vk sắp cưới của mày, tuần trước mày vừa đi bar...
Trung nghe ba chữ vợ sắp cưới, thái độ quay ngoắt 180°:
- Ấy không anh Dũng ơi. Em đùa, em đùa thôi mà...
Nói rồi ba chân bốn cẳng chuồn thẳng, gì chứ Dũng này nó không biết đùa đâu. Lơ mơ nó tấu lên thái hậu (vk) có ngày ra đường không một xu dính túi...
Dũng pha cho Lành cốc sữa, rồi từ từ chậm rãi gấp từng bộ quần áo bỏ vào vali:
- Anh để em làm cho, em khỏe rồi mà...
Dũng quay đầu nhìn Lành:
- Em cứ uống sữa đi...
- Anh cứ thế này em ngại lắm...
- Ngại gì? Anh thấy bình thường...
Lành tràn đầy ý cười trên mặt, cảm giác được đón nhận sự quan tâm từ người mình thích...thật tốt, tốt vô cùng...Không còn những ngày phải lặng lẽ đứng nhìn từ sau. Khoảng thời gian bên anh lúc này như một phép màu...
Cảm ơn anh, đã giúp em hiểu thế nào tình yêu chân chính...
Trên đường về nhà, Dũng quay sang nhìn Lành đầy kiên định:
- Anh biết giữa chúng mình còn nhiều điều mà đối phương chưa sẵn sàng chia sẻ. Nhưng em hãy nhớ, từ lúc này bên cạnh em sẽ có thêm một người, luôn sẵn sàng chịu đi cùng em dưới trời mưa. Bao nhiêu giông tố ngoài kia anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình cô độc chịu đựng...
Lành nghe xong xúc động thật sự, hai khóe mắt đã dần ửng hồng...
Dũng nắm chặt tay Lành, tiếp lời:
- Cuộc sống này nhiều bất ngờ, anh không dám hứa trước điều gì. Nhưng có một điều chắc chắn là khi ở bên anh, em không cần cố tỏ ra trưởng thành....Anh không ngại đối diện sự chân thật của con người em. Vì đơn giản em là chính em, chứ không phải hình bóng của ai khác...
Lành bật khóc, giọt nước mắt của sự vui mừng hạnh phúc...
Dũng nắm tay Lành chặt hơn:
- Ngoan...Đừng khóc nữa...Hứa với anh sau này có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng anh đến cùng nhé!
Lành gật gật đầu, trốn tránh cái nhìn của Dũng:
- Em sợ Cốm sẽ tổn thương...Con bé quá nhạy cảm, em không thể vì ham muốn hạnh phúc bản thân mà đánh mất sự hồn nhiên, vô tư vốn có của một đứa trẻ...
Dũng trầm ngâm suy nghĩ:
- Cốm mai này cũng sẽ lớn. Em không có lỗi gì trong chuyện này cả. Đừng lo lắng, tin vào bản thân tiến về phía trước mới là chân lí cuộc đời em...
____
Cốm ở nhà bà ngoại đang ăn kem cùng mẹ:
- Mẹ Cốm: Con thích cô Lành giúp việc nhà mình lắm sao?
Cốm gật đầu liên tục:
- Vâng ạ. Cô ấy nấu đồ ăn ngon lắm, lại hay kể chuyện cho con nghe nữa...
- Thế giữa mẹ và cô ấy con chọn ai?
Cốm bỏ thìa kem xuống, mím môi không trả lời...
Mẹ Cốm mặt buồn buồn:
- Chắc Cốm không thích mẹ bằng cô ấy rồi...
Cốm vội vàng xua tay:
- Không phải đâu...Không phải đâu...Con yêu nhất mà...
Bà ngoại ngồi bên bế Cốm lên đùi mình:
- Lần này mẹ Cốm về không đi nữa đâu. Định chuyển sang ở cùng Cốm đấy, nhưng bố Dũng không cho. Bố Dũng thích cô Lành rồi, bố Dũng không yêu mẹ Thu nữa...
Cốm nghe bà nói lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải đâu...
Bà ngoại vẫn tiếp tục nói:
- Mẹ Thu nhớ Cốm lắm, đêm nào cũng toàn ôm hình Cốm khóc một mình thôi...Mai kia bố Dũng cưới cô Lành, cô Lành sẽ sinh thêm em bé, không còn yêu Cốm như bây giờ nữa đâu. Cô ấy sẽ chỉ yêu con cô ấy thôi...
Cốm trượt khỏi đùi bà ngoại, bật khóc tu tu:
- Bà nói dối...Cốm về xin bố Dũng cho mẹ Thu sang ở cùng Cốm đây...
Thu nhìn mẹ nháy mắt vui mừng. Con gái mình sinh ra có khác. Nói gì thì nói nó vẫn thương mẹ nó hơn....
___
Chiều hôm sau Thu đưa Cốm về nhà Dũng. Lành ra mở cửa, mà Cốm dửng dưng...
- Cốm mới về à? Cốm vào nhà đi, lát nữa cô Lành làm bánh khoai cho Cốm ăn nhé!
- Cháu không ăn đâu...Cháu ghét bánh khoai...
Cốm nói xong bỏ chạy thẳng vào nhà. Ngoài này Lành đứng đối diện Thu:
- Chào cô. Tôi là mẹ Cốm...
Lành nghe như xét đánh ngang tai. Tối qua Dũng nói Cốm về bà ngoại, nhưng có đả động gì tới mẹ Cốm đâu...
Theo như Lành biết mẹ Cốm hiện đang làm nhà thiết kế thời trang cho một thương hiệu ở Anh cơ mà. Sao giờ lại đứng đây? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ông trời ơi! Quanh đi quẩn lại vẫn muốn trêu đùa con sao?