Sau một lúc thất thần, Diệp Băng Băng cũng chẳng biết từ bao giờ mà trên cổ tay mình lại rực lên một hơi nóng lạ thường, đôi mắt rưng rưng chị nhìn xoác qua, là bàn tay thon dài, trắng nõn quen thuộc, một chất giọng lạnh lùng cất lên: “Em yên tâm tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Xin em cho tôi thời gian để giải quyết ổn thoả mọi chuyện.”
Diệp Băng Băng như cái xác không hồn, gật đầu theo bản năng: “Được.” Thực tại chị thật sự phân vân, rối bời, bán tín bán nghi.
Anh có thật sự từ bỏ được mối tình mặn nồng đã kéo dài suốt mấy năm qua hay không? Anh có thật sự nỡ lòng vứt lại quãng thời gian mòn mỏi chờ đợi để rẽ chân bước qua nhánh đường khác trong cuộc đời hay không?
Chị thật sự không biết… Anh lại càng mơ hồ hơn.
“Về thôi.”- Giọng anh phẫn uất và bất lực.
Suốt cả đêm hôm ấy, chị nghe rõ tiếng trở mình liên tục bên ghế sô pha, lòng anh chắc phải trăn trở nhiều lắm! Một bên là tình yêu một bên là tình nghĩa, chọn bên nào thì cũng khiến anh đau lòng.
Trách số phận vô tình hay trách duyên nghiệt oái oăn, vô lối.
Luồng ánh sáng giọi vào mắt đánh thức chị, điều đầu tiên chị nhìn thấy vẫn là bóng lưng quen thuộc với tàn hơi thuốc lá lất phất ngoài ban công, dù buồn hay vui, trời nắng hay mưa, điều đầu tiên sau khi anh thức dậy cũng là đứng đó, châm điếu thuốc đỏ rực, nghĩ ngợi miên man.
Chị đã từng theo tấm lưng gầy gò, quyến rũ ấy trong suốt hai năm, tưởng tượng nên nhiều viễn cảnh nhưng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thay đổi giống như bộ dạng trước mắt chị, một người đàn ông trưởng thành trong sự day dứt và u ám, thành công nhưng phải đánh đổi nhiều thứ, và cứ mỗi lần có tâm sự lại lặng mình làm bạn với khói thuốc độc hại.
Con người ta ai cũng phải thay đổi nhưng sau hai năm chị thật sự nhận không ra người đàn ông phong lưu, lãnh đạm năm nào lại trở nên u uất và nhiều tâm sự đến như thế.
Bề ngoài càng xởi lởi bao nhiêu thì tâm trạng càng sầu ưu bấy nhiêu.
Đột nhiên anh quay đầu, hơi thuốc khiến khuôn mặt anh mờ ảo, chị nhìn không rõ hay do mộng mị, nhưng nó khiến chị mơ hồ và mông lung, ngay cả là cuộc sống của chính mình.
Đôi chân thon dài anh bước tới gần, ngồi xuống bên giường cẩn thận đỡ chị dậy, tận sâu trong đôi mắt anh che giấu đi sự sầu ưu bất lực, phô diễn ra vẻ bình thản để chị được an tâm.
“Bụng em mỗi lúc một to lên rồi nên cẩn thận một chút.”
“Ò…”- Cứ mỗi lần đôi bàn tay anh chạm lên thân thể, chị lại cảm thấy như một luồng năng lượng nào đó không tên trực tiếp xông thẳng vào thần trí khiến chị tê liệt thần kinh, không thể phản kháng, cũng chẳng hề nghĩ ngợi, cứ ngây ngô đắm chìm mê say.
“Lát nữa em đi khám thai phải không?”- Vương Dực Quân hỏi tiếp.
Suýt nữa thì chị cũng quên nhưng làm sao anh biết thì chị cũng không rõ.
“Sao anh biết được?”
Anh không đáp câu hỏi ấy của chị, chỉ nói mấy lời cụt ngủn: “Tôi đi cùng em.”
Thật sao?
Lòng chị thốt lên.
Chị đã khám thai ba lần đều là một mình, tự đến tự đi, đã có tới hai lần chị đề nghị anh đi cùng nhưng đều bị từ chối, cũng vì thế cho nên chị cũng chẳng đủ kiên nhẫn mà nói thêm lần thứ ba nữa, chỉ là không ngờ anh lại chủ động muốn đi cùng chị thật.
Bệnh viện phụ sản tấp nập, ai ai cũng có người dìu kẻ đỡ, có phụ nữ bụng to chình ình vượt mặt đi lại khó khăn, có người cái bụng còn xẹp lép vẫn có người đàn ông sẵn sàng túc trực bên cạnh, chỉ cần gọi đến tên là lập tức xông xáo lên.
Mấy lần trước Diệp Băng Băng liên tục bị người ta hỏi: Cô là mẹ đơn thân sao?
Lần này thì khác, Vương Dực Quân cẩn thận đi cạnh chị, đỡ đần theo từng bước chân, thi thoảng có người thô lỗ xồng xộc chạy qua y như rằng anh lại đem tấm thân mình che chắn trước mặt chị.
Vẻ mặt Vương Dực Quân nhăn nhó trông rất khó coi, đôi lông mày thanh thoát nheo lại sát nhau hơn tựa khói sương mờ mịt trên ngọn đồi vào buổi choạng tối, sắc mặt ánh xám: “Xin lỗi, mấy lần trước đã để em chịu thiệt thòi rồi.”
Chị mỉm cười trong niềm hạnh phúc bất chợt, dù chỉ là khoảnh khắc nhưng chị vẫn muốm lưu giữ để nó được trọn vẹn: “Không sao, chẳng phải lần này anh đã đi cạnh em rồi sao? Cũng vì vậy mà không bỏ qua thời kì nghe nhịp tim con đập, thật sự rất phẫn khích.”
Gặp lại cô gái cũ lần trước ngồi bên cạnh, lần này cô ta lại dùng thái độ khác bắt chuyện với chị, niềm nở vui tươi hơn: “Hôm nay chồng cô cũng chịu đi cùng rồi cơ à?”- Ánh mắt cô ấy liếc sang Vương Dực Quân: “Anh là người chồng vô tâm nhất mà tôi từng thấy đó.
Người ta mong đi cùng vợ không được còn anh lại luôn để cô ấy đi một mình.
Xem lão chồng nhà tôi đi, cho dù bận việc cách mấy cũng gác lại ưu tiên mẹ con tôi trước tiên.”
Ông chồng bên cạnh cũng hùa theo vợ: “Phải, phải, chúng ta là đàn ông.
Ưu tiên chăm sóc phụ nữ là điều đương nhiên.”
Cô gái ấy nói là vô duyên cũng không hẳn, chỉ là nhiệt tình thái quá, chỉ có điều những lời cô ấy nói cũng không sai, mấy lần trước chị nhìn thấy người khác có chồng bên cạnh quan tâm đúng là có chút chạnh lòng.
Nhưng có lẽ cô gái kia khác với chị, họ đến với nhau vì tình yêu, đứa con xem như là sức mạnh kết tinh từ tình yêu của họ, còn chị mọi chuyện chỉ là tai nạn, cho dù anh có hờ hững hơn nữa chị cũng không có quyền đòi hỏi hay oán trách, huống hồ những hi sinh chị dành cho anh đều là tự nguyện.
Có điều hôm nay Vương Dực Quân đã hoàn thành nghĩa vụ một người cha tốt, cử chỉ ân cần, mọi hành động đều nhập tâm, tới mức chị còn cảm thấy đôi ba phần xa lạ, không quen.
Nhịp tim đứa bé chầm chậm vang bên tai, anh cảm nhận và lắng nghe, nao nao xúc động, suýt chút nữa không kìm được cảm xúc mà oà khóc.
Bước ra khỏi phòng khám, cầm phiếu siêu âm lên cao, chăm chú ngắm nhìn, nở nụ cười bất chợt, anh khoe khoang: “Con trai chúng ta đã thành hình rõ rồi.
Em nhìn xem mặt này chắc chắn giống em còn trí não này giống anh.”
Diệp Băng Băng hoàn toàn không dám tin những thứ diễn ra trước mắt, nó đến quá bất ngờ như một giấc mơ không hoàn hảo, thần trí chị mơ hồ, chỉ muốn chìm mãi trong thứ ảo mộng, giả giả thật thật hiện tại.
Giọng chị trong trẻo như tiếng dương cầm, đáp lại theo vô thức: “Đẹp trai giống anh mà thông minh cũng giống anh là đủ.”
“Thật sao?”
“Ừm…”
Anh như đứa trẻ tíu tít, cứ nhìn phiếu siêu âm rồi lại cười vu vơ, khoảnh khắc ấy có lẽ chị sẽ không bao giờ quên..
Danh Sách Chương: