Quen nhau suốt ba năm trung học nhưng Diệp Băng Băng chợt nhớ mình chưa tới nhà Bành Bội Bội một lần nào, nếu như ngày ấy mà siêng tới một chút thì bây giờ đã không phải khổ sở lang thang tìm kiếm trong đêm khuya thế này.
Rẽ chân vào ngõ nhỏ cuối phố X, đoạn đường này yên lặng đến phát sợ, không một bóng người, ánh sáng duy nhất thì lờ mờ, phảng phất, thi thoảng có cơn gió ớn lạnh thổi qua cũng đủ khiến chị nổi da gà.
Diệp Băng Băng nghe thấy tiếng bước chân, càng lúc càng tiến gần về phía mình, chị gần như nín thở, lao đầu về trước bước thật nhanh.
Đột nhiên chị cảm thấy rợi vai gáy, phía sau lưng chị có một bàn tay ma thuật nào đó đang sát gần, theo phản xạ tự nhiên chị ngồi xổm xuống bề mặt đường, bịt chặt vành tai, la lớn: "A....a...a...!Có ai không? Cứu tôi với."
Chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc lởn vởn chị mới hoàn hồn: "Là tớ...!Bành Bội Bội đây."
Đôi mắt từ từ mở, thói quen tay ôm giữa lồng ngực, Diệp Băng Băng hà miệng thở một hơi nhẹ nhõm: "Thật là, lần sau mà đi theo tớ thì làm ơn lên tiếng chút đi."
Đột nhiên Bành Bội Bội cười lên ha ha, điệu cười vẫn như ngày xưa, có một không hai trên đời, vừa vang lên bên tai chị đã thấy quen thuộc, hòa cùng tiếng cười cô ấy nói: "Cậu vẫn nhát như ngày xưa ấy nhỉ?"
Đã lâu tới vậy rồi mà cả chị và cô ấy vẫn không thay đổi, có lẽ thời gian không cho họ cơ hội.
Liếc mắt nhìn chiếc va li trên tay Diệp Băng Băng, Bành Bội Bội nghiêm túc hỏi: "Bị đuổi ra khỏi nhà thật đó à."
Mỉm cười cay đắng, chị gật đầu: "Ừm...!Bị đuổi rồi."
Giọng của trách, Bành Bội Bội nói tiếp: "Đáng lẽ cậu phải rời đi từ lâu rồi, không phải để đến bây giờ mà bị đuổi."
Diệp Băng Băng cười lên một tiếng ngắn ngủi và khô khan.
Là cậu ấy đang an ủi chị sao?
Quả nhiên vẫn nên trừ hao trong lời nói của Bành Bội Bội.
"Tớ sẽ xem như cậu đang an ủi tớ."- Ánh mắt trong veo chị liếc sang cô bạn bên cạnh.
Đã hai năm rồi, hai năm họ không gặp nhau, vốn cứ nghĩ ở xa nhau lắm hóa ra là vẫn còn ở chung một thành phố.
Căn phòng Bành Bội Bội đang ở không rộng cũng chẳng hẹp, đủ cho hai người sống thoải mái, đồ đạc hơi bừa bộn nhưng được cái dễ tìm, sau này chị quyết định đóng chung tiền nhà ở chung với cô ấy.
Hai tháng đã qua, kể từ sau khi ra khỏi nhà họ Diệp chị cũng chẳng quay lại bên rìa phía Tây thành phố nữa, mà ở hẳn bên phía Đông này công tác.
Chị vừa xin được vào một tòa soạn nhỏ, chuyên viết báo đưa tin về doanh nhân trẻ thành đạt.
Công việc khá thuận lợi, chị là người cởi mở cho nên nhanh chóng tiếp cận được với môi trường mới.
Cuộc sống như này tự do hơn chị nghĩ.
Có đôi khi chị lại thầm trách: tại sao chị không nghe lời Bành Bội Bội chuyển ra khỏi nhà họ Diệp từ khi học xong trung học nhỉ?
****
Giọng nói khụ khụ của bà lão, vừa cao giọng vừa ngữ khí dọa dẫm: "Cháu định bao giờ mới chịu cưới vợ vậy hả? Cháu không gấp nhưng bà gấp, bà cần có cháu dâu và chắt nội."
Bà lão ấy là Vương Giang Ân chủ tịch tập đoàn Vương Thụ, bà nội Vương Dực Quân, cuộc đời bà chỉ thiếu mỗi cháu dâu và chắt nội thì có thể xem như là trọn vẹn.
Vậy mà thằng cháu trai trời đánh chỉ mải mê lao đầu vào công việc không chịu dẫn bạn gái về ra mắt.
Nó đâu ở vị trí của bà mà hiểu được, lòng bà sốt ruột thế nào.
Ngồi xuống cạnh bà lão, Vương Dực Quân mỉm cười, cố ý lảng tránh: "Bà nội, không phải là cháu không muốn dẫn bạn gái về mà thực sự là cháu không có.
Hay là như này đi chờ cháu phát triển xong dự án Epain này rồi sẽ tìm bạn gái, được chứ."
Ngay lập tức anh ta nhận cái búng đầu từ bà nội, trứng mà đòi khôn hơn vịt, mặc dù bà ít lên công ty nhưng mọi việc cơ bản hầu như đều phải thông qua bà, dự án Epain phải mất tận mười năm thực hiện, đến lúc đó sợ là thở bà cũng không còn chứ nói gì đến nhìn cháu dâu và chắt nội.
"Nhóc con, cháu định qua mặt bà đó à.
Không phải hoàn thành dự án nào hết nội trong ba tháng cháu phải đưa được cháu dâu về đây cho bà."
"Bà à..."- Vương Dực Quân gọi trong bất lực, nhưng bà chỉ đáp lại anh bằng đôi mắt sắc bén.
Sau một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng Vương Dực Quân mất đi cả cha lẫn mẹ, kể từ đó anh sống cùng bà nội, bà cũng là người thân duy nhất trên đời này của anh.
Cuộc gọi video từ nước ngoài, Vương Dực Quân nhếch lên nụ cười nhấc máy: "Cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh rồi sao?"
Cô gái trong màn hình lap top xinh đẹp, trẻ trung, ngũ quan hài hòa, khí chất sắc sảo, nụ cười tươi tắn, hút hồn người đối diện, tuyệt thế giai nhân.
Cô ta là Tô Hiểu Lâm cái tên gần đây hót hòn họt trên khắp các trang mạng, một diễn viên trẻ tài năng, đuợc giới trẻ săn đón cuồng nhiệt.
Giọng nói Tô Hiểu Lâm trong veo như nước, long lanh như sương: "Nhớ em rồi hả? Em cũng rất nhớ anh."
Cười nhạt một tiếng, ánh mắt Vương Dực Quân thay cho lời than thở: "Em còn không chịu về nữa là bà nội bắt anh cưới người khác luôn đó.”
Nở nụ cười tươi tắn, Tô Hiểu Lâm đáp, nửa đùa nửa thật: "Nghiêm trọng vậy sao?"
"Cực cực kì nghiêm trọng."
Ngày trước khi Tô Hiểu Lâm chọn sự nghiệp, quyết tâm ra nước ngoài học thêm nghiệp diễn đúng là Vương Dực Quân có chút chạnh lòng nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của người mình yêu, hết sức ủng hộ cô ấy.
Ba năm rồi, ba năm anh vẫn luôn chờ Tô Hiểu Lâm, không hề rung động trước bất cứ cô gái nào, kể cả là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, đều bị anh cực phũ, đến mức không dám ngoái đầu nhìn lại lần hai.
Cái ôm gần đây nhất giữa hai người là vào ngày cô lên máy bay ra nước ngoài, mặc dù bịn rịn nhưng cô bước đi rất dứt khoát, những lời Tô Hiểu Lâm nói ngày hôm đó thi thoảng lại văng vẳng bên tai ạnh: "Dực Quân nhất định phải chờ em trở về, em chỉ cần ba năm thôi là đủ."
Tính đến hiện tại đã là ba năm ba tháng mười ngày...
Ban nãy giọng Tô Hiểu Lâm trong điện thoại rất khác, cứ hễ anh nhắc tới việc về nước thì cô ấy sẽ lảng tránh đi.
Tại sao?
Vì anh không quan trọng bằng công việc của em hay em còn lưu luyến điều gì đó trên đất Mỹ.
Những ngày cuối hạ oi bức, cái nắng như thiêu đốt tưởng chừng cháy cắt da cắt thịt.
Hôm nay tòa soạn Diệp Băng Băng có buổi phỏng vấn trực tiếp tổng giám đốc tập đoàn Vương Thụ, bị báo bất ngờ cho nên chị cũng chẳng kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ thầm cầu mong cho Vương Dực Quân không nhớ rõ khuôn mặt chị, và hơn hết không nghĩ chị là kẻ bám đuôi.
Ngôn Tình Sắc
Không phải hư danh, tập đoàn Vương Thụ không chỉ phát triển về mặt thương mại và truyền thông, ngay cả máy móc bên trong cũng một năm đổi mới một lần, không gian làm việc thì khỏi bàn, đỉnh của chóp.
Nếu không phải số phận thích trêu ngươi thì bây giờ chắc Diệp Băng Băng cũng được trải nghiệm trong môi trường làm việc mới mẻ này rồi..
Danh Sách Chương: