• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xèo… xèo….
“Ưm… thơm quá… Tiểu Hoài, cậu đang nấu đồ ăn sáng sao? Thơm quá.”
Vương Hoài đang nấu dở nồi cơm, quay qua nhìn người bạn của mình thì thở dài.

Lâm Tô Tô mặc bộ đồ ngủ con gấu, mái tóc của rối tung lên như tơ vò, gương mặt thì đen xì xì chứng tỏ một đêm ngủ cực kì không ngon.
Cậu vò vò đầu, bức bức tai, cảm thấy sức sống cứ như bị bức ra vậy.

Rốt cuộc là sao vậy a?
“Cậu không nhớ mấy chuyện tối qua à?”
“Nhớ? Nhớ cái gì cơ?”
Lâm Tô Tô cố gắng vò vò đầu óc lộn xộn của mình để kiếm chút kí ức tối đêm qua.

Nhưng câu trả lời hoàn toàn là không có gì, cậu không thể nhớ được cái gì cả.
“Tao chỉ nhớ là đêm qua đang ăn ngon thì thằng cha Trương Tất Phong đến phá.

Hừ?! May cho hắn là chỗ đông người nên tao không làm cho hắn một trận đấy.

Cứ như âm hồn bất tán vậy.”
“Và sau đó mày nốc một đống rượu..”
“Ừ thì tao có uống chút rượu… nhưng sau đó thì sao tao cũng không nhớ nữa.”
“Ừ… mày thật xấu xa, để mình tao là người xấu hổ thôi.

Lâm Tô Tô à, đêm qua bệnh cũ của mày lại phát tác, mày như này này…”
Vương Hoài làm động tác bóp bóp, bóp bóp khiến Lâm Tô Tô không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Tao…”

“Mày bóp người chủ tịch nhà mày như đúng rồi.

Không chỉ thế, lúc lên xe mày còn hát ho lung tung, còn đòi hôn anh ta nữa kìa, trước khi xuống xe còn nôn trong người anh ta một mớ.

Lâm Tô Tô, tối qua mày rất ngầu đó.”
Vương Hoài làm động tác giơ ngón cái, sau đó bình thản quay lưng tiếp tục nấu canh giải rượu, để lại Lâm Tô Tô há hốc mồm không tin vào những gì mà mình nghe thấy.
Điên sao?! Đó không phải là sự thật.
“Tao..

tao..

sao tao có thể làm vậy được chứ? Mày ghẹo tao thôi đúng không? Không thể nào như thế được.”
“Mày nghĩ là tao có hơi sức đùa giỡn với mày sao? Tô Tô bé nhỏ à, hôm qua tao đã rất xấu hổ với An tổng và anh thư kí đó đấy.

Vậy mày tính như thế nào?”
Tính thế nào là tính thế nào chứ?!
Lâm Tô Tô chỉ hận không thể chui xuống đất ba tầng để quên đi mấy cái hành động ấu trĩ của bản thân mà thôi.

Lúc này kí ức đêm qua cũng từ từ mà ùa về.

Cậu đã sờ sờ chủ tịch, hát cho anh ta nghe bằng cái giọng vịt đực của mình, nôn ói đầy cái áo đắc tiền của anh ta.
Huhuhu….

Sao số tôi khổ như vậy chứ?
“Nếu tao bị đuổi việc thì sao hả Tiểu Hoài?”
“Chắc không đâu.

Anh ta đâu có giống hạng người như thế.”
“Thế anh ta giống hạng người gì?”
“Tao thấy, anh ta sẽ để mày ở bên cạnh, sau đó từ từ dày vò mày, sai bảo áp bức mày… thấy sao?”
Lâm Tô Tô theo lời đe doạ của Vương Hoài mà tưởng tượng ra những ngày tháng khổ cực sau này của bản thân mà muốn ngất xỉu.

Đùa a… vậy chủ tịch nhà cậu sẽ biến thành ác mà chỉ bởi vì một bãi nôn sao?
“Chắc là không đâu nhỉ? Hay hôm nay tao nghỉ ốm nhỉ?”
“Không được.

Mày có ốm đâu, uống bát canh này rồi đi làm đi.”
Đến khi đứng trước cửa công ty rồi, Lâm Tô Tô vẫn không thể nào đối diện với sự thật là mình sắp bị sếp tổng “ăn thịt”, ngoài ra còn có sự xấu hổ tột cùng khi đối diện với thư kí Trương nữa.

Lâm Tô Tô gõ đầu cộp cộp vào cửa kính.
“Mày điên rồi, Lâm Tô Tô.

Đến người của sếp mà cũng dám sờ.


Mày ăn gan hùm mật gấu gì rồi đúng không?”
“Hu hu hu… có cách nào không cần đi làm mà cũng có thể chấm công không nhỉ?”
“Hay để tôi lên chấm công giúp cậu được không?”
Tiếng nói trầm thấp phía sau làm Lâm Tô Tô hết hồn hết vía.

Cậu quay ngoắc người 180 độ lập tức thấy hai cái gương mặt mà mình không muốn thấy chút nào.
An Kính và Trương Tuệ đứng đó, không biết đã thấy được cái dáng vẻ nào của cậu rồi.

Chỉ là mặt của An tổng rất vi diệu, còn thư kí Trương thì đang cố quay mặt đi giấu nụ cười.
Những hình ảnh tối qua lần lượt ùa về, cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng, dáng đứng kì lạ của Lâm Tô Tô lúc này càng khiến người khác phải buồn cười.
“À không… không..

cần… tôi đi lên trước đây.

Chào An tổng, chào thư kí Trương…”
Nói rồi, Lâm Tô Tô như một cơn gió chạy ù vào công ty, cậu nhất quyết chen chúc với mọi người trong than máy cũng không muốn đi chung với thang An Kính.

Đừng đùa, tối qua ở trong thang máy cậu đã làm gì cậu đều nhớ rõ hết đấy.

Huhu… ngày sau phải sống sao bây giờ?
Mặc do Lâm Tô Tô chìm trong nỗi đau thương lo lắng, An Kính vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng không giống như mấy lời đe doạ của Tiểu Hoài bắt nạt hay chèn ép cậu hay gì cả.

Chỉ là có mấy lần cậu đi vào đưa tài liệu, anh đều nhìn cậu vài cái kì lạ mà thôi.
Chẳng hạn như lúc này, Lâm Tô Tô đang chờ An Kính kí tài liệu cho mình.

Cậu đã cố làm lơ đi rồi nhưng ánh mắt kia cứ thỉnh thoảng liếc qua liếc lại làm cậu không tập trung được.
“Chủ tịch, ngài có điều gì cần nói với tôi sao?”
Vừa hỏi xong, Lâm Tô Tô ngay lập tức muốn vả miệng mình mấy cái.
Hu hu… đã tránh không kịp còn chớ, lại còn tự đâm đầu vào rọ nữa.


Mày muốn nghe người ta kể lại sự tích đêm qua của mày lắm à?
An Kính cũng không nói gì, chỉ lắc đầu thật nhẹ rồi dịu dàng mỉm cười.

Điều này càng làm Lâm Tô Tô bối rối hơn.

Nội tâm cậu đang tuôn ra hàng ngàn câu hỏi vì sao đó.
“À đúng rồi.

Chủ tịch… cái áo hôm qua.

Ngài nói cho tôi biết tiền giặt là bao nhiêu đi.

Thật sự tôi áy náy lắm.”
Lâm Tô Tô càng nói càng nhỏ, cái áo trắng đó quả thực rất oan nghiệt mà.

Chẳng lẽ bây giờ cậu lại trách nó tại sao nó mang màu trắng à?!
“Không sao.

Dù gì cũng là lỗi của tôi khi không ngăn cậu uống quá nhiều.

Đừng để bụng.

Cậu ra nói với phòng thư kí là trưa nay tôi mời cơm nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK