8 giờ 30 phút sáng, Lâm Tô Tô và An Kính đang yên vị trong một quán cháo bình dân.
An Kính phải khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe, lúc này đây hắn ngồi trong quán với một vẻ bối rối.
Dù sao, trong mấy mươi năm cuộc đời của hắn cũng chỉ quanh đi quẩn lại những nhà hàng 5 sao, những quán bình dân như này rất ít khi đi, cho dù hắn không kén ăn một chút nào.
“Tôi gọi luôn cho anh nhé?”
Lâm Tô Tô tốt bụng đưa ra gợi ý.
Quán này không có menu, chỉ toàn là khách quen tự biết thôi.
Nhận được cái gật đầu đồng ý từ đối phương, Lâm Tô Tô rất nhanh gọi hai chén cháo thịt bằm, nhìn khẩu phần ăn thì có vẻ nhỏ nhưng cậu muốn thử nhiều vị nên chỉ thế thôi.
An Kính vừa lau muỗng đua đưa cho Lâm Tô Tô, vừa quan sát sắc mặt người kia.
Tay cậu liên tục gõ gõ lên đùi như có điều đó, cả người nhấp nha nhấp nhổm, ánh mắt nhìn anh như có lại không.
Anh phì cười.
Có điều muốn nói nhưng lại không dám mở miệng.
Bất quá, chữ nó ghi hết lên trán rồi kìa.
“Em muốn hỏi tôi chuyện tối qua đúng không?”
Lâm Tô Tô đang cắm cúi ăn thì suýt bị sặc.
Cái gáy lập tức đỏ lựng lên.
Đúng là cậu thắc mắc thật.
Tối qua sau khi khóc một trận, cậu liền buồn ngủ đến díp cả mắt lại sau đó thì không nhớ được một cái gì nữa.
Ý thức chỉ trở lại vào sáng ngày hôm nay thôi.
“Anh đưa tôi về bằng cách nào thế?”
“Còn cách nào nữa.
Bế em về, đặt vào giường, đắp chăn, cởi giày.
Vậy thôi.”
Giọng nói đều đều của An Kính càng làm Lâm Tô Tô ngại hơn.
Hắn kể chuyện này tự nhiên đến mức làm người khác nghĩ đây là công việc hắn làm hằng ngày vậy.
“Ưm… vậy…”
“Vương Hoài mở cửa cho anh.
Đêm qua tụi anh cũng nói chuyện lâu lắm.
Tô Tô, chuyện của Trương Tất Phong anh đã có cách đối phó, em đừng lo.”
Lâm Tô Tô ngẩng mặt lên khỏi bát cháo.
Cậu nhìn anh tràn đầy vẻ tò mò.
Cậu thật sự không hiểu.
Rõ ràng đã nhìn thấy đống ảnh nóng của cậu thế mà không mảy may để tâm đến.
Không phải Lâm Tô Tô tự xem nhẹ bản thân mình, nhưng người như An Kính thì có vô vàn lựa chọn.
Tại sao lại chọn một người như cậu?
“Em sắp thì đút muỗng vào lỗ mũi kìa.
Trên mặt anh dính gì sao?”
Lâm Tô Tô vội vàng thu ánh mắt của mình lại, ngượng nghịu tiếp tục ăn cháo.
Trong lòng cậu có vô vàng câu hỏi nhưng chẳng thể thốt ra thành lời.
Hỏi kiểu gì cũng thấy không đúng.
Làm sao bây giờ a?
“Chắc em thắc mắc tại sao tôi lại thích em nhỉ?”
Sặc…
Người này cứ như đi guốc trong bụng cậu vậy.
Nói ra câu nào cũng làm Lâm Tô Tô cảm thấy nghẹn họng.
An Kính nhìn người kia cắm cúi ăn, cố tránh ánh mắt của hắn nhưng vẫn nhịn không được mà thỉnh thoảng lại dòm lên trên.
Khoảnh khắc cả hai chạm mắt nhau, em ấy vội vàng lảng đi, cứ như là vô tình nhưng lại lặp đi lặp lại mấy lần.
“Anh thích em vì em cứ như thế này đấy.
Em nghĩ là anh chơi đùa với trái tim em nhưng Lâm Tô Tô, thật ra em mới là người đang làm như thế.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến trái tim của Lâm Tô Tô đập mãnh liệt.
Cậu chỉ muốn xông tới bịt mồm người này lại thôi.
Anh cứ nói như thế có ngày cậu bị bệnh tim mất.
Thật là….
Sau bữa sáng, An Kính đã dành nguyên một ngày dắt Lâm Tô Tô đi dạo TTTM.
Vốn dĩ Lâm Tô Tô cứ tưởng là đi dạo bình thường nhưng An Kính liên tục dắt cậu vào các cửa hàng bán trang sức từ bình dân đến cao cấp.
Lâm Tô Tô thật sự vô cùng hứng thú.
Ban đầu còn ngại nhưng sau đó thì cậu bung xoã tinh thần luôn.
Mỗi lần nhìn thấy một món đồ trang sức như khuyên tai hay vòng tay nào đó, cậu lại hào hứng kể anh nghe về sự ra đời của nó, nó mang đến tinh thần nào,…
Ánh mắt cậu lúc này sáng lấp lánh như sao, cái miệng liến thoắng không ngừng.
An Kính thích Lâm Tô Tô như thế này.
Không còn ủ dột, không còn lo lắng muộn phiền chuyện gì, cứ thế toả sáng như một ánh mặt trời nóng bỏng cháy.
An Kính một bên lẳng lặng lắng nghe, một bên cẩn thận tiếp thu những tinh hoa trong lời nói của cậu.
Chỉ sau hai cửa hàng, An Kính có thể nhớ được một vài sở thích nho nhỏ của Lâm Tô Tô.
Lâm Tô Tô thích khuyên tai, không thích kiểu quá góc cạnh mà thích thiết kế mang nét mềm mại hơn, chỉ thích khuyên tai trong mà thôi.
An Kính len lén nhìn màn hình điện thoại của mình.
Ừm, em ấy với khuyên tai sinh ra cứ như một cặp vậy.
Đeo rất đẹp.
“Tô Tô, là em đúng không?”
Cả hai người đứng ở quầy trang sức định bụng lựa thêm thì bị một giọng nói cắt ngang.
An Kính nhíu mày, không giấu nét mặt khó chịu khi nhìn người đàn ông tay xách mấy túi đồ trước mặt.
Là Trương Tất Phong và một người phụ nữ nào đó nhìn quen quen nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi.
Lâm Tô Tô phát hoảng khi nhìn thấy Trương Tất Phong.
Đối với người cũ này cậu vẫn còn bóng ma tâm lý.
Nhưng ở đây là TTTM, Lâm Tô Tô không còn chỗ trốn, cậu nhìn quanh quẩn, chỉ có thể cố ép nhỏ bản thân đứng sau lưng An Kính, tựa như đây là nơi trú ngụ an toàn nhất cho bản thân vậy.
“Tô Tô, em nghe anh giải thích.
Chuyện lần trước…”
Trương Tất Phong muốn sấn tới, nhưng An Kính lúc này như bức tường mạnh mẽ chắn mưa chắn gió tuyệt nhiên không cho hắn ta bước qua.
Một tay anh cầm tay Tô Tô phía sau, một tay đưa ra cản Trương Tất Phong.
Ánh mắt của anh hằm hè như một con hổ dữ, Trương Tất Phong vội vàng rụt chân lại.
Người này quá đáng sợ.
Thường ngày khoác trên mình bộ vest và thái độ lúc nào cũng điềm đạm ôn hoà dễ khiến người ngoài quên mất An Kính làm sao leo lên được tới vị trí ngày hôm nay.
Tay hắn cũng từng dính máu, tâm hắn cũng từng tàn nhẫn, và chắc chắn hắn sẵn sàng giết chết bất kì kẻ nào đụng tới người của mình.
Danh Sách Chương: