Diệp Thư Thư tao nhã ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, sống lưng thẳng tắp, động tác uốn trà nhẹ nhàng mà thanh cao.
Thật sự là vô cùng thu hút người khác.
Cô nhấp một ngụm trà thơm, sau đó cảm thán.
“Qua bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn nhớ hương vị em thích.”
An Kính đẩy gọng kính, yên lặng không đáp lại.
Hắn chỉ cười nhẹ, âm thầm thăm dò mục đích của nữ nhân trước mắt.
“Diệp Thư Thư, anh tưởng là em định cư ở nước ngoài luôn chứ.
Có việc phải về sao?”
“Em chưa từng có ý định định cư ở nước ngoài.
Lần này em về chính là ở lại luôn.
Thật nhớ cảm giác lúc xưa quá đi.”
Diệp Thư Thư thả lỏng, cô bày ra dáng vẻ trẻ con có đôi phần tinh nghịch của mình.
Ánh mắt liếc qua An Kính vẫn đang im lặng lắng nghe.
Diệp Thư Thư bắt đầu kể về những năm tháng mình sống nước ngoài, xen lẫn là những câu chuyện ngày xưa lúc cả hai hẹn hò.
Giọng nói ngọt ngào, âm thanh như có ma thuật ấy là thứ mà An Kính từng thích nhất.
Nhưng bây giờ, An Kính lại phát hiện bản thân không chút hứng thú nào với câu chuyện của Diệp Thư Thư.
Trong lòng hắn nôn nao.
Vào mọi ngày tầm giờ này, hắn sẽ kéo tấm rèm xếp kia ra nhìn Lâm Tô Tô một chút, sau đó sẽ làm việc tiếp.
An Kính đang cảm thấy cực kì tốn thời gian.
Hắn đang lãng phí thời giờ trân quý của mình ở đây.
Diệp Thư Thư quan sát sắc mặt của An Kính cũng nhận ra hắn đang mất kiên nhẫn.
Đôi môi mỏng kia mím lại để chủ nhân của nó không phải nói ra những lời khó nghe.
Cô kinh ngạc.
Lần đó chia tay, anh luỵ cô mấy năm thế nhưng bây giờ trong ánh mắt chỉ như là nhìn một người bạn cũ không quá thân quen.
Điều này làm Diệp Thư Thue cảm thấy thất bại và không cam tâm.
Cô nhớ đến người mà Chu Tiểu Tinh đề cập đến.
Lâm Tô Tô, một thư kí xuất thân tầm thường.
Hình như cậu ta đã đi cửa sau vào công ty, hơn nữa lại còn dây dưa với người cũ.
Những điều mà Chu Tiểu Tinh nói, Diệp Thư Thư vốn dĩ chỉ tin nửa phần.
Nhưng lần này nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của An Kính đối với mình, trong lòng cô lại thêm nghi ngờ.
“Những năm qua, anh có sống tốt không?”
An Kính liếc nhìn người cũ của mình.
Đây quả thực là câu hỏi rất điển hình khi gặp lại người yêu cũ a.
Chỉ là hắn không có tâm tư trả lời mà thôi.
An Kính thừa nhận khi Diệp Thư Thư đi, hắn đã suy sụp đến mức tưởng chừng như chết đi sống lại vậy.
Sau khi vực được bản thân dậy lần nữa, An Kính cứ nghĩ mình sẽ sống hết đời mà không cần tình yêu nữa.
Nhưng người đó lại xuất hiện, khuấy động cuộc đời anh thêm lần nữa.
Phát hiện An Kính lại ngẩng người, Diệp Thư Thư càng thêm nôn nao.
Lần này quay về cô cũng có mục đích riêng của mình.
An Thị ngày càng phát triển, An Kính ngày càng xuất chúng.
Cô thừa nhận bản thân luyến tiếc ngày xưa.
Hơn nữa mẹ An Kính vẫn còn rất thích cô, cô muốn nối lại tình xưa với anh.
Và Diệp Thư Thư tin rằng mình có thể làm được.
Năm xưa An Kính bi luỵ đến thế, chứng tỏ tình cảm của anh với cô rất sâu đậm.
Một người mới như tên họ Lâm đó sao có thể chen vào được.
“An Kính, em có đến gặp mẹ chúng ta.
Mẹ nhờ em đưa vật này đến cho anh.
Tối nay…”
“Diệp Thư Thư, chỉ có mẹ anh, mẹ em chứ không có mẹ chúng ta.
Chúng ta đã không còn hẹn hò nữa, em đừng gọi như thế.”
An Kính ngay lập tức cắt ngang, tông giọng trầm xuống cảnh cáo làm Diệp Thư Thư tái mặt.
Trong quá khứ, anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, nói chuyện với cô bằng sự lạnh lùng như thế.
Chỉ mới có mấy năm mà hết thảy đã thay đổi rồi sao.
Mắt Diệp Thư Thư hơi rưng rưng nhưng cô cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Bộ dáng hết sức uỷ khuất, nhưng vẫn bất chấp kiên cường thật sự chọc cho người ta đau lòng.
“Em xin lỗi anh.
Em quen miệng.
Anh đừng giận em nhé.
Tối nay, em mời anh ăn tối được không? Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, anh cho em xin xíu thời gian nhé.”
Diệp Thư Thư thỏ thẻ nói, giọng điệu mang chút âm mũi nũng nịu, khiến lòng người cảm thấy ngứa như mèo cào.
Thêm vào đó là gương mặt đỏ ửng chỉ trang điểm nhẹ, mỹ nhân đã mở lời sao có thể từ chối.
Chỉ là An Kính không phải người tầm thường.
Chút tâm tư nhỏ bé đó của Diệp Thư Thư hắn đã nhìn ra hết thảy.
Hắn khẽ thở dài.
Diệp Thư Thư ngày xưa cao ngạo lạnh lùng, sao bây giờ lại để chút ham muốn chi phối bản thân như thế.
Xem ra những năm tháng sống ở nước ngoài của cô cũng không quá dễ chịu.
Nhưng An Kính không chút nào lo lắng về điều đó.
Đơn giản, hắn với cô bây giờ cùng lắm chỉ có thể xem là người quen, gặp nhau thì xã gio mấy câu.
Hắn còn người trong lòng, hơi sức nào mà rãnh rỗi lo chuyện bao đồng.
“Xin lỗi em, tối nay anh có hẹn.
Em còn chuyện gì nữa không?”
An Kính không nói dối, cũng không chiếu lệ.
Hắn có việc bận thật.
Hắn phải đưa Tô Tô về nhà, tranh thủ bồi đắp tình cảm.
So với việc ôn lại chuyện yêu đương ngày xưa, An Kính thích cùng Lâm Tô Tô nói chuyện tình cảm hiện tại hơn.
Ý tứ đuổi người quá rõ ràng.
Diệp Thư Thư cũng không cười được nữa.
Mặt cô sượng trân, khẽ vuốt mái tóc của mình mấy cái sau đó qua loa chào tạm biệt rồi đi về.
Bước chân cô dồn dập, có hơi loạng choạng chứng tỏ tâm trạng người này không hề yên ổn chút nào.
Lúc đi ngang qua phòng thư kí, Diệp Thư Thư có liếc nhẹ vào đó.
Những thư kí cũ của An Kính, Diệp Thư Thư đều quen mặt.
Duy chỉ có Lâm Tô Tô là lạ mặt, gương mặt non choẹt, hoàn toàn không phải gu của anh ấy.
Ở nơi không ai thấy, Diệp Thư Thư nhếch môi khinh bỉ.
Còn tưởng đối thủ tầm cỡ như nào.
Hoá ra cũng chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Danh Sách Chương: