Dạ Tuỳ Lâm nhìn đồng hồ rồi nói với Trịnh Thư Mỹ:
“Em đợi anh một chút, anh ra ngoài rồi vào ngay, chỗ này em cứ xem như là nhà em đi, muốn xem gì ăn gì cứ tuỳ tiện lấy nhé”
Dạ đương gia tương lai này vốn dễ nói chuyện đến vậy sao??
Trịnh Thư Mỹ nhìn tới nhìn lui căn phòng, nhìn chỗ nào cũng không hợp với mình, ai cô cũng không quen, vì thế bằng một thế lực nào đó, Trịnh Thư Mỹ lại tiến về phía Tạ Tần đang ngồi một mình trên ghế
Trịnh Thư Mỹ rất ngoan ngoãn, nhẹ nhàng tiếp cận không gây ra động tĩnh, cô chọn vị trí xa nhất của bộ salong chạm khắc tinh tế kia mà đặt mông ngồi xuống
Cả nhịp thở cũng cố điều chỉnh để không làm phiền vị ‘cậu trẻ’ kia, nhưng nghĩ thế nào Trịnh Thư Mỹ vẫn lấn cấn mãi không thông
Nó khiến cô phải mở miệng hỏi Tạ Tần:
“Tạ đàn anh, tôi hỏi một câu được không?"
Tạ Tần không rời mắt khỏi màn hình ipad, anh trả lời:
“Một câu rồi đấy"
"Anh! " Dù gì cả đường đến đây Trịnh Thư Mỹ cô đều nhịn được, nhịn chút nữa cũng chẳng sao, thế là Trịnh Thư Mỹ giở thói nũng nịu:
"Tạ đàn anh đừng đùa, tôi thật sự có chuyện muốn hỏi mà"
"Nếu dùng cách nói chuyện đó tiếp tục thì khỏi cần"
Cho bà xin, bà đây cũng không rảnh nũng nịu với ngươi.
.
Trịnh Thư Mỹ sau khi chê đủ tám mươi mốt câu trong lòng thì hắng giọng, thanh âm phát ra lại bình thường như mọi ngày, cô hỏi:
“Anh thật sự sẽ để tôi vào đây sao?”
“Cô đoán xem”
“Không có khả năng” Trịnh Thư Mỹ thành thật trả lời
Tạ Tần nâng mắt, khoé môi anh khẽ động, anh để ipad xuống bàn,nói:
“Cái đầu đó xem ra vẫn còn dùng được”
Nhịn…
Trịnh Thư Mỹ mày làm được mà.
.
“Anh dùng lý do này khắc Dạ Tuỳ Lâm?”
“Có những chuyện không nên nói ra bằng lời đâu bạn học Trịnh” Tạ Tần vừa thốt ra, không khí xung quanh chợt như ngưng động
Trịnh Thư Mỹ hỏi hai câu, Tạ Tần đều không có đáp án cụ thể, nhưng kì lạ thay Trịnh Thư Mỹ đều hiểu rõ hàm ý trong đó
Giữa lúc Trịnh Thư Mỹ vừa nắm được trọng điểm, Dạ Tuỳ Lâm cũng quay lại, nhìn thấy Tạ Tần cùng Trịnh Thư Mỹ đang ngồi cùng nhau, Dạ Tuỳ Lâm lịch sự đến bên cạnh Trịnh Thư Mỹ hướng mặt về phía Tạ Tần
“Lão Tạ, tôi mượn người một chút nhé”
“Chân cô ấy cũng không mọc trên người tôi, anh không cần phải hỏi ý tôi đâu”
Dạ Tuỳ Lâm như đã quen với cách nói chuyện này của Tạ Tần, mặc dù là đàn anh, trước mặt Trịnh Thư Mỹ mà Tạ Tần cũng không giữ chút mặt mũi cho Dạ Tuỳ Lâm chứng tỏ Dạ Tuỳ Lâm kính Tạ Tần một bậc
Tạ Tần là người cẩn thận, để Trịnh Thư Mỹ thấy được như thế là anh cố ý, anh muốn Trịnh Thư Mỹ biết phải làm gì tiếp theo
Trịnh Thư Mỹ theo Dạ Tuỳ Lâm ra ngoài, Dạ Tuỳ Lâm ra khỏi cửa liền như biến thành con người khác
Nét cười luôn hiện hữu nơi khoé mắt vụt cái tan biến, đổi lại là một Dạ Đại Thiếu gia người thật việc thật
Trịnh Thư Mỹ nhìn thấy, cả người giúp việc trong nhà cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh ta
Trịnh Thư Mỹ cùng Dạ Tuỳ Lâm cùng đi qua hai ba ngã rẽ, lên tầng thứ ba góc trong cùng có một căn phòng, cả hai đi vài bước thì dừng hẳn
Dạ Tuỳ Lâm móc trong túi ra một chìa khoá nhỏ, anh không trực tiếp đưa nó cho Trịnh Thư Mỹ, Dạ Tuỳ Lâm trước khi tự mình mở cửa thì dặn dò:
“ Tiểu Huyền ở trong đó, tính khí con bé dạo rài khá kém, cẩn thận một chút khi vào trong, xung quanh đây toàn là người của ba anh, nó không trốn được đâu nên em dù cố giúp nó cũng vô ích, chút nữa anh sẽ quay lại đón em”
Trịnh Thư Mỹ không ngạc nhiên, cũng không sợ sệt, cô rất bình thản trả lời: “Em biết rồi” cùng câu cảm ơn rồi đi vào theo lối cửa Dạ Tuỳ Lâm mở ra
Cốp.
.
“Ra ngoài” Dạ Lý Huyền gầm lên, cô nàng quay mặt vào trong nên không phát hiện ra người vừa vào là Trịnh Thư Mỹ
Trịnh Thư Mỹ nhìn một lượt khắp căn phòng mang nội thất tối giản này, Dạ Tuỳ Lâm nói Dạ Lý Huyền tính tình không tốt lắm nhưng theo Trịnh Thư Mỹ thấy
Dạ Lý Huyền phải điên rồi mới đúng, cô ấy phá banh mọi thứ có sẵn trước mắt, nước sơn màu vẽ loạn xạ khắp nơi, những bức tranh dù hoàn thành hay chưa đều nằm ngổn ngang khắp phòng
“Tớ cũng phải ra ngoài sao?” Trịnh Thư Mỹ lên tiếng
“Cậu.
.
” Dạ Lý Huyền như con mèo hoang gặp chủ nhân, bộ dáng cáu kỉnh, giọng nói tràn ngập phẫn nộ theo gió biến mất
Cô gái nhỏ quay đầu liền chạm mắt Trịnh Thư Mỹ, cả hai nhìn nhau, Trịnh Thư Mỹ mỉm cười đón ánh mắt rưng rưng ngỡ ngàng của Dạ Lý Huyền, như chú mèo nhỏ đáng thương thật sự tìm thấy chủ nhân của mình rồi
“Hửm?? Mới mấy ngày không gặp, quên tớ rồi à?”
Trịnh Thư Mỹ vừa nói vừa tiến đến con mèo hoang kia, móng vuốt mèo dần thu lại, tai mèo cũng dần cụp xuống, đôi mắt long lanh dần sáng lên theo mỗi bước đi của cô
“Mỹ mỹ.
.
” Dạ Lý Huyền chẳng nói thêm lời nào nữa mà chạy ào đến ôm lấy Trịnh Thư Mỹ
Cô nào dần nói trong nước mắt
“Cậu…sao cậu đến được đây.
.
?"
“Có phải tớ đang mơ hay không? Mỹ Mỹ.
.
tớ tưởng tớ không đến tìm cậu nữa cậu cũng chẳng thèm nhớ đến tớ.
.
hichic.
.
”
“Mỹ Mỹ….
”
“Không có, sao tớ quên cậu được, chẳng phải tớ đến đây tìm cậu đây sao? Đừng khóc, ngoan…” Trịnh Thư Mỹ vuốt v e chú mèo của mình
Trịnh Thư Mỹ thấy thật kì diệu, cô cũng có em trai, nhưng chưa bao giờ cô ôm Trịnh Kỳ Ngộ vào lòng mà dỗ dành thế này, đối với Trịnh Kỳ Ngộ, cả hai đời thằng bé đối với cô đều không lạnh không nhạt
Trịnh Thư Mỹ nhớ một lần khi cô 12 tuổi, hôm đó ba mẹ đều không ở nhà, Trịnh Thư Mỹ lúc đó cũng đã lên lớp 7, còn Trịnh Kỳ Ngộ lớp 5
Trịnh Kỳ Ngộ thật ra trước đó đều rất bám chị, cậu bé được ở cùng với Trịnh Thư Mỹ đều rất thích thú, riêng Trịnh Thư Mỹ thì ngược lại, cô rất ghét phiền phức, ông bà Trịnh vì mưu sinh nên ít khi ở nhà, mọi chuyện tắm giặt ăn uống của cả hai đều đổ hết lên đầu cô khiến cô rất ghét Trịnh Kỳ Ngộ, chưa kể Trịnh Kỳ Ngộ mười tuổi là một cậu bé cực kỳ hiếu động
Hôm ba mẹ không có nhà cũng là khi Trịnh Thư Mỹ đã nhịn đến cực hạn, hôm đó là buổi tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp, khó lắm người ta mới mời Trịnh Thư Mỹ, đó cũng là lần đầu tiên Trịnh Thư Mỹ được biết tiệc sinh nhật là như thế nào, bánh kem và đèn cầy ra sao, Trịnh Thư Mỹ còn vì bữa tiệc đó mà nhịn ăn sáng cả một tháng để mua quà
Đến ngày diễn ra buổi tiệc lại đúng ngày vợ chồng Trịnh Thế Nam chẳng ở nhà được, còn mấy đứa trong xóm cứ ở cửa hối mãi khiến Trịnh Thư Mỹ chẳng còn cách nào khác ngoài khoá cửa ngoài nhốt cậu em trai mười tuổi ở nhà rồi bỏ đi
Trịnh Kỳ Ngộ hôm đó khóc rất thê lương ở cửa cầu xin chị gái đừng bỏ cậu một mình, đừng nhốt cậu lại, thế nhưng Trịnh Thư Mỹ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ
Giữa buổi tiệc, Trịnh Thế Nam đột nhiên đến đón Trịnh Thư Mỹ về nhà, cả đường đi ông đều im lặng, mãi khi xe dừng ở cửa, cô và ông bước vào căn nhà trống không, Trịnh Thư Mỹ mới biết được em trai cô đã nhập viện với vết phỏng kéo dài từ ngực đến hết bả vai trái
Trịnh Thế Nam nói khi ông về đến nhà đã thấy Trịnh Kỳ ngộ nằm im trên đất cùng ấm nước sôi vươn vãi dưới đất, ông bế thằng bé lên với một bên vai phải đã bỏng đỏ và tiếng rên thút thít chẳng thể phát ra nổi
Trịnh Thế Nam không mắng Trịnh Thư Mỹ, ông không nói với cô câu nào đến khi Trịnh Kỳ Ngộ xuất viện về cùng Lý Lệ Chi
Khác với Trịnh Thế Nam, Lý Lệ Chi giận dữ hơn, bà quát lên hỏi Trịnh Thư Mỹ tại sao bỏ em ở nhà một mình, Trịnh Thư Mỹ còn nhớ rất rõ hôm đó cô dù rất sợ, rất thấy có lỗi với Trịnh Kỳ Ngộ nhưng cô tuyệt nhiên không xin lỗi
Cô và Lý Lệ Chi to tiếng với nhau và Trịnh Thư Mỹ đổ lỗi cho Lý Lệ Chi ép cô phải trông Trịnh Kỳ Ngộ mãi, cô nói hai người họ thiên vị trong mắt chỉ có em trai, cuối cùng, Trịnh Thư Mỹ ăn một tát của Trịnh Thế Nam thì mọi chuyện mới dừng hẳn
Kể từ đó tính tình Trịnh Thư Mỹ ngày một méo mó, Trịnh Kỳ Ngộ thấy cô liền tránh xa, và đến tận bây giờ Trịnh Thư Mỹ cũng chẳng hiểu tại sao bản thân khi đó lại hành xử như vậy
Nếu cô biết Trịnh Kỳ Ngộ sau này sẽ vì cô mà vào tù, Trịnh Thế Nam cho cô một cái tát đó sẽ vì mở đường sống cho cô mà bỏ mạng, Lý Lệ Chi to tiếng với cô đêm đó sẽ vì chuyện cô làm mà chết, đến khi chết bà còn không hề trách cô
Nếu cô biết mọi chuyện sẽ có kết cục như vậy thì đời trước cô sẽ chẳng đối xử với họ như thế.
.
Đợi Dạ Lý Huyền khóc xong, có vẻ căng thẳng của cô nàng cũng dần dịu bớt, Trịnh Thư Mỹ mới nắm lấy bả vai Dạ Lý Huyền kéo cô ra, vuốt lại đầu tóc lộn xộn xuống, lau nước nơi khoé mắt vẫn còn vương
Dọn dẹp cho chú mèo của mình thật sạch sẽ tươi tắn mới mở miệng:
“Mới mấy ngày thôi mà bạn học Dạ đã thành ra thế này rồi, thật chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả”
Dạ Lý Huyền đột nhiên bắt lấy cánh tay đang sờ lên mặt mình của Trịnh Thư Mỹ hốt hoảng hỏi:
"Mỹ Mỹ, tay cậu sao vậy, sao để bị thương thế này"
Trịnh Thư Mỹ nhìn vết đỏ đang dần thành rõ nét trên mu bàn của mình, thật ra cũng không có gì to tát, cô gạt tay Dạ Lý Huyền ra, nhỏ giọng trả lời:
"Không có gì, tớ chỉ không cẩn thận để tay bị kẹt vào cửa, vài ngày là hết thôi, đừng quá lo lắng, cậu xem cậu kìa, còn sức để lo cho người khác nữa à?"
Dạ Lý Huyền sụt sịt, cô nàng nghe thế vội quơ quàng móng mèo kéo mớ tổ quạ trên đầu cho tươm tất, gượng gạo hỏi:
“Tớ xấu lắm hả?”
Trịnh Thư Mỹ lắc đầu: “Không xấu, chỉ hơi bẩn”
“A…tớ.
.
mấy ngày rồi chưa tắm…tớ đi tắm ngay đây, đợi tớ….
”
Dạ Lý Huyền chạy vội đi, Trịnh Thư Mỹ cố kéo cô nhóc ở lại, cô chỉ có chút thời gian trò chuyện cùng Dạ Lý Huyền nên không thể đợi thêm được
“Không có, tớ đùa đấy.
.
” Trịnh Thư Mỹ không dài dòng liền hỏi thẳng trọng tâm:
“Lý Huyền, cậu có thật sự muốn đi du học không?”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô bạn, Dạ Lý Huyền chẳng hề suy nghĩ mà lắc đầu ngay
“Không, tớ không muốn đi, một chút cũng không muốn, ba tớ vì chướng mắt tớ mới đẩy tớ đi, tớ không muốn đi, tớ không thích nơi đó, ở đó tớ sẽ chẳng còn đường về.
.
”
“Chuyến bay là khi nào?”
“Tớ không biết chắc chắn nhưng nghe người giúp việc nói hình như là đầu tuần sau”
Trịnh Thư Mỹ suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi:
“Dạ Lão phu nhân vẫn còn ở thành phố C hả, cậu biết rõ địa chỉ không?”
Dạ Lý Huyền nghe cái tên liền trố mắt kinh hãi, cô sợ đến độ lắp bắp: “Mỹ.
.
mỹ…sao.
.
sao cậu lại…biết”
Trịnh Thư Mỹ không có ý định giải thích về việc mình trọng sinh, cô kiên định nhấn mạnh:
“Không có thời gian đâu, lát nữa Dạ Tuỳ Lâm sẽ quay lại đón tớ, cậu mau nói đi”
Con mèo hoang Dạ Lý Huyền bị chủ nhân doạ sợ rồi, cô không thể hỏi Trịnh Thư Mỹ tại sao lại biết, nhưng giờ phút này chỉ có thể đặt niềm tin vào người bạn này
“Xóm Thu, ngõ tám, đường Kinh Trạch thành phố C, căn nhà có bụi hoa hải đường to nhất xóm…cậu.
.
cậu không định đến đó đấy chứ.
.
?”.
Danh Sách Chương: