• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trịnh Thư Mỹ chưa trả lời, Dạ Lý Huyền đã đọc vị được ý định sau đôi mắt hạnh tuyệt đẹp đó, cô nàng trợn to mắt liên tục lắc đầu:
“Không, cậu đừng đi, bà tớ không phải người dễ nói chuyện đâu, bà tớ cũng không quan tâm đám cháu chắt như bọn tớ, bà tớ sớm đã không còn liên quan tới Dạ gia nữa rồi…vô ích thôi Mỹ Mỹ”
Trịnh Thư Mỹ nắm lấy bả vai Dạ Lý Huyền cố gắng trấn định cô:
“Yên tâm, tớ chỉ thử thôi" Nói đến đây Trịnh Thư Mỹ lại dịu dàng vuốt v e:"Thời gian này đừng tuyệt thực chống đối nữa, ăn nhiều vào, tớ muốn lần nữa gặp cậu sẽ là một Dạ Lý Huyền trắng trẻo mập mạp.


Trịnh Thư Mỹ còn không quên trêu: “Và nhớ đi tắm mỗi ngày đấy”
“Mỹ.

.


Cốc cốc.

.

Cả hai quay đầu ra cửa, Trịnh Thư Mỹ biết Dạ Tuỳ Lâm đã đến, dặn dò Dạ Lý Huyền lần nữa:
“Tớ đi đây, dạo này cậu ngoan một chút, nhớ lời tớ đấy.

.



Trịnh Thư Mỹ bước ra từ cửa phòng, Dạ Tuỳ Lâm nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, trên môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì không cười như vậy
Dạ Tuỳ Lâm dù sao sau này cũng coi như xếp ngang hàng với Tạ Satan nên nào có phải người đầu óc rỗng tuếch
“Em vì tiểu Huyền mới cố tình đến đây cùng Tạ Tần đúng không?”
Kẻ thức thời sẽ không dài dòng

“Phải” Trịnh Thư Mỹ thẳng thắng thừa nhận
Dạ Tuỳ Lâm nghiêng đầu: “Em muốn dùng nó để trao đổi điều kiện với anh?”
Trịnh Thư Mỹ gật đầu
Dạ Tuỳ Lâm phá lên cười: “Người của Tạ Tần quả nhiên không đơn giản, để lôi được lão Tạ can tâm tình nguyện lên chung một thuyền, chắc em là người đầu tiên đấy.

.


Trịnh Thư Mỹ khiêm tốn: “anh Dạ quá lời rồi, em chỉ mượn nước đẩy thuyền thôi, còn về phần Tạ đàn anh, chỉ do một chút quan hệ trước kia chứ chuyện không phức tạp như anh nghĩ đâu”
Dạ Tuỳ Lâm cũng không phải người sẽ đi tọc mạch chuyện người khác, đặc biệt là Tạ Tần, anh ta nhún vai tỏ vẻ đã hiểu sau đó nói sang vấn đề chính:
“Em muốn anh giúp thế nào?”
“Anh để em gặp Lý Huyền là đã giúp em rồi, em thật sự chỉ muốn gặp cậu ấy trước khi cậu ấy đi thôi”
Dạ Tuỳ Lâm là người không đơn giản như cách anh ta thể hiện bên ngoài, Trịnh Thư Mỹ bị bệnh đa nghi rất nặng, cô sẽ không nói thật với kẻ điên chỉ vì mục đích của bản thân như anh ta
“Em với tiểu Huyền quen biết bao lâu rồi?” Dạ Tuỳ Lâm lại thăm dò
“Hơn 1 tháng”
“Tình bạn của con gái tụi em dễ phát triển nhỉ?”
“Em vừa đến đây đã gặp Lý Huyền, cô ấy là bạn đầu tiên cũng là duy nhất của em ở thành phố này, theo tình theo lý vẫn phải đến tạm biệt mà, phải không?"
Dạ Tuỳ Lâm không hỏi nữa, hai người họ trên đường trở về đã nói chuyện khá nhiều, nghe qua như câu chuyện bình thường nhưng chỉ cần Trịnh Thư Mỹ trả lời sai một ý, chắc chắn Dạ Tuỳ Lâm sẽ đoán ra mục đích cô
Chuyện về nhà họ Dạ mãi sau này vẫn là một ẩn số, mà kẻ sống lại như Trịnh Thư Mỹ lại khá may mắn khi biết được đôi chút sự tình
Tạ Tần ở thêm một lúc nữa thì về, mặc cho Dạ Tuỳ Lâm ra sức níu kéo vô ích, Trịnh Thư Mỹ là kẻ đi nhờ càng không thể xen vào, chỉ đứng một bên nhìn đại đương gia thiếu điều nước mắt lưng tròng giữ Tạ Satan ở lại dùng bữa
Dạ Tuỳ Lâm đưa hai người ra tận xe, Trịnh Thư Mỹ lịch sự cúi đầu rồi lên xe theo Tạ Tần về, Rolls Royce vừa lăn bánh, hai người họ lại tiếp tục không khí trầm mặt như lúc họ đến đây
Nghĩ sao cũng nên cảm ơn một tiếng, thế là Trịnh Thư Mỹ mở lời:
“Cảm ơn anh”
“Cô muốn nói đến chuyện nào?”
Chuyện nào?
Còn chuyện nào nữa.


.

?
À…
Hôm cô bị ngất, ra là tên này vẫn còn nhớ, thù dai thật đấy! !!
“Hôm tôi bị ngất, cảm ơn vì đã đưa tôi đến phòng y tế và cả chuyện hôm nay cho tôi đi nhờ xe nữa”
Tạ Tần nhìn cô, Trịnh Thư Mỹ nghĩ anh sẽ nói gì đó, cuối cùng lại khó chịu trả lời:
“Trí nhớ của cô hình như không được tốt lắm”
“Ý đàn anh Tạ đây là.

.

???”
“Dừng lại"
Lời Tạ Tần vừa dứt, chiếc xe liền như có dây cót, phựt một cái dừng hẳn, phản ứng của tài xế thật không đùa được.

.

“Xuống xe"
Ở đây có ba người, Tạ Tần là người ra lệnh, chắc chắn tài xế đang cầm lái kia sẽ không phải là người nhận lệnh, vậy người còn lại là Trịnh Thư Mỹ
Tên Satan này lại lên cơn điên gì vậy.

.

?
“Tạ đàn anh, tôi đã…”

“Đến cả thính giác cũng có vấn đề sao?” Tạ Tần lạnh lùng buông giọng
Trịnh Thư Mỹ dù làm nhiều chuyện xấu, cũng từng bị nhiều người chửi rủa thậm chí còn nặng hơn, nhưng nghĩ lại đời này cô chỉ mới 18 tuổi, hết thảy chuyện gì cũng chưa làm
Khi không bị Tạ Tần dùng giọng bề trên đuổi xuống xe khiến cô càng nghĩ càng ấm ức, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô bỗng chốc cay xè
Tạ Satan dù 20 hay 30 đều đáng ghét như nhau
Đều là đàn ông thối.

.

Trịnh Thư Mỹ mở cửa, đ ĩnh đạc bước ra ngoài mà không nói thêm lời nào nữa, chiếc xe cũng lạnh lùng như chủ nhân của nó, cô vừa rời khỏi liền lăn bánh ngay, Trịnh Thư Mỹ cảm thấy tuổi thân vô cùng
Cô dù trải qua vô số chuyện cũng chưa từng thấy tuổi thân đến thế, Tạ Tần kia giây trước còn giúp cô giây sau đã trở mặt thẳng tay đuổi cô xuống xe
Trịnh Thư Mỹ cô rốt cuộc đã đụng đến mồ mã ba đời nhà họ Tạ chưa?
Rõ ràng là chưa mà.

.

!!
….

Trước mặt là đường biển rộng mêng mông, gió lùa vào kẽ tóc, nắng biển đánh từng hồi lên da dẻ, cát biển lăn tăn uốn lượn dưới chân
Khung cảnh này thật sự không đùa được, quá đẹp, quá yên bình rồi.

.

Thành phố C được biết đến là một thành phố biển yên ả, đơn giản vì mặc dù thành phố nhưng dân cư chỉ bằng ¼ thành phố A, chưa kể nơi Dạ lão phu nhân ở là một hòn đảo nhỏ rất ít dân cư sinh sống
Xã Kinh Trạch hay còn gọi là Đảo Kình
“Chú ơi, cho hỏi vé đến đảo Kình còn không ạ?” Trịnh Thư Mỹ hỏi người bán vé tàu
“Còn, nhưng tối nay có bão thuyền buồm đều ngưng hoạt động hết rồi, khi nào biển lặng mới bán”
“Bão?? Sáng cháu đến đây dự báo thời tiết nói không có bão mà”
Trịnh Thư Mỹ nhớ lúc sáng khi cô ra khỏi ký túc xá đã nghe thấy bạn cùng phòng mở thời sự buổi sáng, người dẫn chương trình rõ ràng đã mỉm cười rất tươi bảo rằng nắng ấm, nhiệt độ thích hợp để dã ngoại mà
Người bán vé nhìn Trịnh Thư Mỹ từ trên xuống dưới đánh giá cô, ông cau mày, đường chân chim liền hiện rõ nét, ông hỏi một câu cụt lủn:
“Ở thành phố đến à?”
Trịnh Thư Mỹ gật đầu, ông tiếp:

“Sống ở biển thì không biết được khi nào thẩn biển sẽ nổi giận đâu, muốn thần biển ôn hoà một chút thì mấy người thành phố các cô dẹp bớt nhà máy đi”
Sao vừa nghe có lí vừa thấy tâm linh thế nào ấy nhỉ.

??
Thấy thái độ không hợp tác của đối phương, Trịnh Thư Mỹ cũng không nấn ná thêm nhiều, cô lịch sự chào người bán vé rồi quay đầu rời khỏi
Trịnh Thư Mỹ lang thang trên con đường dọc bờ biển, nếu không qua đảo được thì cô cũng không thể làm cách nào hơn, thôi thì dạo biển một lát, lâu rồi cô cũng không nhìn thấy biển
Thành phố C này Trịnh Thư Mỹ có một mối duyên không tốt lắm, nghĩ đến muộn chút nữa quay về cũng không tệ nên cô tìm bến xe buýt gần nhất đợi xe đến thì leo lên
Xe buýt chạy càng lúc càng xa đường biển để vào khu trung tâm, nơi đây dĩ nhiên náo nhiệt hơn, Trịnh Thư Mỹ xuống ở đoạn Khuất Hồ, rồi theo trí nhớ mà đi thẳng
Đường phố so với 10 năm nữa hình như cũng không khác nhau là mấy, đặc biệt là dân cư thành phố C khá cổ hủ và thành phố C lại không phải khu vực trọng điểm phát triển kinh tế nên mười năm tiếp theo cũng chỉ là thành phố du lịch tầm trung
So với sự phát triển thần kì của thành phố A vẫn còn kém xa vài bậc
Cô đi vào hẻm, lại từ hẻm nhỏ băng qua một con đường lớn thưa thớt xe cộ, qua hai ba con đường nữa là đến quán mì tên Cổ Tùng Gia
Nhìn Trịnh Thư Mỹ thoăn thoắt như người bản địa khiến cả cô cũng mấy phần ngạc nhiên vì mình
Cổ Tùng Gia là quán mì khá nhỏ trong khu phố, do Tùng Gia Trị làm chủ, bà có một đứa con trai tên Tùng Hưng, con trai mang họ mẹ chỉ có một đáp án
Chữa hoang.

.

Tùng Gia Trị thời còn trẻ cũng là cô gái nhỏ nhà người ta, tuy gia cảnh có chút khó khăn nhưng là đứa trẻ ngoan hiền lễ độ, năm 16 tuổi gia đình vì nợ cờ bạc nên bị chủ nợ xiết nợ, ba Tùng Gia Trị bỏ trốn, mẹ gánh không nổi thì bị bọn côn đồ đánh chết trước mắt, Tùng Gia Trị 16 tuổi bị bắt làm nô lệ tình d*c
Đứa trẻ đáng thương đó đến tận năm bà 25 mới được cảnh sát cứu ra, khi đó bà đã có Tùng Hưng
Những năm tháng như địa ngục đó của Tùng Gia Trị là bóng ma tâm lí trong bà rất lớn, bà điên điên dại dại nuôi Tùng Hưng lớn đến nhường này đã dùng hết thiên chức người mẹ để đánh đổi
Sỡ dĩ Trịnh Thư Mỹ biết rõ câu chuyện Tùng Gia Trị như thế vì đời trước cô chính cô là người đem câu chuyện này ra ánh sáng lần nữa vì mục đích cá nhân
Trịnh Thư Mỹ hoá thân thành cô sinh viên thực tập từng ngày ngày tiếp cận mẹ con Tùng Gia Trị làm thân, lừa lấy câu chuyện của bà ấy để là thòng lọng, mặc khác lại lừa Tùng Hưng bán mạng cho mình
Trịnh Thư Mỹ biết chàng thiếu niên Tùng Hưng khi ấy có tình cảm với mình nên không tiếc lợi dụng nó
Năm đó Trịnh Thư Mỹ nhắm đến tập đoàn Lưu Thị, ông lớn của ngành vận tải, cô muốn có một chỗ ngồi trên bàn đặt chiếc pizza khổng lồ này
Nên thay vì quang minh chính đại ra giá mua cổ phần, Trịnh Thư Mỹ là dùng cách khác
Qua rất lâu điều tra về gia tộc Lưu Thị, Trịnh Thư Mỹ tìm được lỗ hỏng ở một cái tên
Hồ Thuỵ Mân
Con rể của chủ tịch Lưu Túc tập đoàn Lưu Thị, tên này theo thông tin công khai là một trong những cánh tay đắc lực của Lưu Túc lúc bấy giờ
Nhưng chuyện đâu chỉ có thế, Trịnh Thư Mỹ có trong tay siêu hacker Trịnh Kỳ Ngộ nên dù nhộng có hoá bướm từ tận kiếp trước Trịnh Thư Mỹ vẫn đào ra được nguồn cội
Cô lần theo manh mối điều tra về Hồ Thuỵ Mân, cuối cùng bắt được con cá lọt lưới trong vụ án giam cầm Tùng Gia Trị năm xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK