• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trịnh Thư Mỹ nhanh chóng bịt miệng lại, như con mèo ngoan cuộn trong lòng chủ nhân, cả người cô hoàn toàn hoá đá, chỉ có đôi mắt hạnh kia là liên tục chớp vì bối rối
Tạ Tần ranh mãnh nhếch khoé môi, anh dang chân tầm vài bước nữa là hai người đã đến cửa xe, Tạ Tần dùng một tay mở cửa, rồi dùng chân kéo cánh cửa mở rộng ra vừa chỗ cho anh khom người đặt chú mèo của mình vào trong
Trịnh Thư Mỹ xe cũng vào rồi, ghế phụ lái cũng ngồi rồi, cả dây an toàn cũng để người ta cài hộ luôn rồi mà nhịp tim vẫn chưa thể hồi phục
Bởi vì suốt một quãng đường từ lúc Tạ Tần nhấc bổng cô lên rồi thốt ra câu đó, hơi thở và mùi hương của Tạ Tần luôn quanh quẩn bên mũi của cô, nó gần đến nỗi hun nóng trái tim vốn đã lạnh băng của bà cô 27 tuổi trọng sinh trở nên ấm áp lạ lẫm
Tạ Tần cài chốt an toàn cho Trịnh Thư Mỹ xong rồi, ngước mắt thấy cô vẫn chê miệng ngồi chết trân như tượng không phản ứng, anh thật sự rất muốn hôn chú mèo ngốc nghếch này một cái để thoã mãn bản thân
Nhưng anh không làm vậy, làm thế Trịnh Thư Mỹ có khi bị doạ tới ngất luôn cũng nên
Tạ Tần cuối cùng chỉ đặt tay lên đ ỉnh đầu Trịnh Thư Mỹ xoa nhẹ, ở khoảng cách mắt cách mắt, môi cách môi gần như vậy mà Tạ Tần lại mỉm cười đầy ôn nhu nhìn Trịnh Thư Mỹ nói:
“Ngốc quá, tôi chỉ đùa thôi, tôi không hôn em đâu”
Y….

yêu…quáiiiii
Là con yêu quái nghìn năm nào đã đoạt xá Tạ Satan
Nhất định là bị đoạt xá, Tạ Satan bị đoạt xá rồi
Phải báo với Tạ Gia mời thầy đến làm phép trừ tà
Tạ Tần rất tự nhiên mà đóng cửa rồi vòng qua phía bên kia mở cửa ghế lái ngồi vào trong, chiếc xe lăn bánh, Trịnh Thư Mỹ vẫn không hiểu sao mình lại ở vị trí vốn không phải của mình thế này
Suốt quãng đường, cô không hỏi Tạ Tần sẽ đưa mình đi đâu và hai người chẳng nói với nhau thêm câu nào nữa
Mãi khi xe lăn bánh ra khỏi địa phận thành phố, Trịnh Thư Mỹ mới phải mở miệng:
“Tạ đàn anh, tôi có thể hỏi anh định đi đâu không?”
“Ba mươi phút nữa mới tới, em có thể chợp mắt, đến nơi tôi sẽ gọi”
Tạ Tần không trả lời Trịnh Thư Mỹ rằng hai người họ sẽ đi đâu, Trịnh Thư Mỹ thì leo lên lưng cọp rồi cũng không thể quay đầu, không khí trong xe cứ ngột ngạt bức Trịnh Thư Mỹ phải nhắm mắt để không phải ngại ngùng đối diện Tạ Tần nữa
“Trịnh Thư Mỹ, đến nơi rồi”
Tạ Tần lay bả vai cô gái chỉ muốn nhắm mắt để đó mà chẳng ngờ nhắm mắt một cái đã hết ba mươi phút

Trịnh Thư Mỹ giật mình choàng tỉnh, cô còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tần đã tháo đai an toàn mở cửa xuống xe
Cạch…
Cửa xe đóng lại, trước mắt Trịnh Thư Mỹ là một cô nhi viện mang phong cách của những thập niên cũ, Tạ Tần xuống xe rồi vòng ra sau cốp lôi từ đâu rất nhiều túi lớn túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, khệ nệ mang đầy hai tay, rồi ra hiệu cho cô đến giúp
Trịnh Thư Mỹ thấy thế vội chạy đến, hai người tay xách nách mang cùng nhau vào trong
“Chú Tần, chú Tần đến này”
“Yeehhh, chú Tần còn mang quà đến nữa nè”
“Chú Tần, chú Tần, chú xem tranh cháu vẽ đi, cháu vẽ chú đẹp lắm.

.


“Chú Tần…”
“Chú Tần…….


Cả hai chỉ vừa mở cửa lớn, bầy ong vò vẽ này đã vỡ tổ bay loạn tùm phèo quanh Tạ Tần vo ve mãi chẳng chịu ngưng
Trịnn Thư Mỹ bị cảnh tượng trước mắt doạ cho đứng hình tại chỗ, đến khi một người phụ nữ đi đến lấy đồ từ tay cô, cô mới giật mình phản ứng
Người phụ nữ mỉm cười hướng mắt phía Tạ Tần bị lũ nhóc quây quầng kia:
“Tụi nhỏ mến cậu Tạ dữ lắm, cậu Tạ trông khó gần vậy thôi chứ hợp với trẻ con lắm đấy, phải không?”
“A, phải.

.



Trịnh Thư Mỹ gượng gạo đáp lại, cô vốn nghĩ người khô khan, độc đoán như Tạ Tần phải rất ghét trẻ con mới đúng chứ, không những thế anh còn bị OCD, Trịnh Thư Mỹ từng thấy Tạ Tần khó chịu khi người khác chạm vào mình vậy mà ở đây anh lại cho đám nhóc này tuỳ ý lôi kéo
“Cô là bạn của cậu Tạ hả? Lần đầu tiên tôi thấy cậu Tạ dẫn bạn đến đây đó, hai người chẵng lẽ là…”
“Không, chúng tôi học cùng khoá, tôi là đàn em của Tạ đàn anh” Trịnh Thư Mỹ nhanh chóng phủ nhận
Người phụ nữ kia nghe thế cũng chỉ cười cười rồi không hỏi gì thêm nữa, cô ấy tiến về phía đám trẻ, mở giọng nói:
“chú Tần chỉ mới đến thôi, các em cứ quay quanh chú ấy như thế chú ấy sẽ rất mệt đấy, nào, để xem hôm nay chú Tần mang gì cho tụi mình nào”
“Dạaaaaa” Đám trẻ đồng thanh hét vang
Trịnh Thư Mỹ không tham gia vào, cô đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ kia cùng Tạ Tần lôi từng thứ từng thứ Tạ Tần sớm chuẩn bị đến, nào là sách vở, bút viết, bánh kẹo, còn có cả đồ chơi điện tử loại thịnh hành nhất
“Còn đứng đó làm gì, lại đây” Tạ Tần ngoắc Trịnh Thư Mỹ
Người từ khi bị bốc lên xe đến giờ hồn vía vẫn chưa thể nhập vào xác như Trịnh Thư Mỹ thật sự bị Tạ Tần quay như chong chóng, cô dù muốn hay không muốn thì thật kì lạ là mỗi lời nói hay mệnh lệnh của Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ đều như bị thôi miên mà răm rắp nghe theo
“Giúp cô Lưu soạn sách vở ra đi, hôm nay em là cô giáo của tụi nhóc”
“Gì? Sao lại là tôi?”
“Em nghĩ tôi đưa em đến đây để giám sát à, cô giáo của bọn nhỏ có việc nhà nên vắng mặt hôm nay, một mình cô Lưu không thể trông nổi, và em hiểu mình có mặt ở đây để làm gì rồi chứ?”
Tạ Tần vừa giúp một bé trai cầm bút vừa nói
Trịnh Thư Mỹ không làm, cô không có kiên nhẫn, càng không thích trẻ con
Cô không làm…!!!
“Chú Tần, cô giáo tên gì vậy ạ?”
Bé trai ngồi trong lòng Tạ Tần nghe hai từ “cô giáo” nên dùng đôi mắt trong veo ngước nhìn Tạ Tần
Tạ Tần cúi đầu kéo gần khoảng cách với bé trai hơn, anh dùng giọng nói cực nuông chiều mà đáp:
“Con có thể tự hỏi mà, con hỏi cô giáo tên gì đi”
-Đừng.


.

, đừng hỏi.

.

!!!
“Cô giáo ơi, cô giáo tên gì thế ạ?”
Cuối chữ ạ Trịnh Thư Mỹ còn ngửi được mùi sữa thoang thoảng, ngọt đến mức người nghe phát ngấy
Trịnh Thư Mỹ lắp bắp trả lời:
“My…Mỹ….

cô tên Trịnh…Thư…Mỹ”
Bịch…
Trong lòng Trịnh Thư Mỹ bỗng nhiên xuất hiện một cục bông, vừa trắng vừa tròn, còn có đôi mắt rất to, cục bông ấy nắm lấy đốt ngón tay của Trịnh Thư Mỹ liên tục lắc lư, cục bông nhỏ giọng nũng nịu:
“Cô giáo Mỹ, cô giáo Mỹ…cô giáo Mỹ Mỹ nhaaaa”
Thế là xung quanh Trịnh Thư Mỹ xuất hiện thêm càng lúc càng nhiều cục bông, luôn miệng gọi
“Cô giáo ơi, cô giáo Mỹ Mỹ ơi…”
Trịnh Thư Mỹ thì hay rồi, đuổi không được, quát mắng như Trịnh Kỳ Ngộ càng không xong, liếc mắt cầu cứu thì nhìn thấy Tạ Satan chỉ bàng quang cười trộm
Đệch, Trịnh Thư Mỹ này thật sự không thích trẻ con aa
Phải mất một buổi sáng, đám nhỏ ở cô nhi viện này mới chịu buông tha cho Trịnh Thư Mỹ, cô không biết lúc sáng mình bước ra đường bằng chân gì hay có giẫm phải phân chó không nữa
Một Trịnh Kỳ Ngộ đã khiến tuổi thơ Trịnh Thư Mỹ mang nỗi ám ảnh với trẻ con cực kì lớn rồi giờ có thêm một đống Trịnh Kỳ Ngộ nữa, thậm chí còn nhỏ hơn
Cũng may là Trịnh Thư Mỹ trọng sinh, đời trước cô chết cũng đã 27 tuổi, cái tuổi đã rèn giũa bớt tính khí bốc đồng và bợp chợp thích gì làm đó ghét gì nói đó của Trịnh Thư Mỹ đi rồi
Nếu không cô chắc chắn ở cái tuổi 18 này sẽ đứng lên mắng từng đứa đến vừa khóc vừa la, hoặc sẽ gầm lên như một con sói hoang phát điên vì độ phiền phức khiến tụi nhóc này có khi còn mang ám ảnh tuổi thơ nữa không chừng
“Tụi nhỏ có vẻ rất thích em” Tạ Tần nhìn chúng say giấc sau ô cửa sổ sau khi bọn nhỏ đã hành ‘cô giáo Mỹ Mỹ’ cả một buổi sáng với đủ câu hỏi trên trời dứoi đất và tất cả những trò chơi cùng câu chuyện cổ tích vô tri nhất mà Trịnh Thư Mỹ từng gặp

“Tôi thì không thích chúng lắm” Trịnh Thư Mỹ thành thật trả lời, câu nói còn nghe ra chút tư vị ấm ức
Tạ Tần phì cười: “Rồi em sẽ thích chúng tôi, chúng rất đáng yêu”
Đáng yêu thì anh tự đi mà yêu, còn lôi tôi theo để làm gì, tôi không yêu nổi
“Cậu Tạ, cô giáo Mỹ Mỹ, đến ăn cơm đi, tôi dọn ra rồi này”
Cô Lưu từ đằng xa khẽ gọi lại để tránh đánh thức đám nhóc đứa nọ ôm đứa kia đang say giấc, một số đứa còn mớ tên Trịnh Thư Mỹ khiến Trịnh Thư Mỹ càng nuốt cục tức không xuôi
Hai người quay đi, đến bên cạnh bàn thức ăn khá thịnh soạn với đủ canh xào kho và năm bát cơm trắng
“Bữa ăn đạm bạc, nhị vị dùng tạm nha” Cô Lưu đặt đũa lên miệng hai bát cơm cạnh mình
Tạ Tần lắc đầu: “Cô Lưu quá khách sáo rồi, cũng đâu phải ai xa lạ gì đâu”
Trịnh Thư Mỹ theo Tạ Tần kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt cô đặt vào hai chén cơm trắng giữa Tạ Tần và cô Lưu, thấy hai người đã động đũa, Trịnh Thư Mỹ mới hỏi:
“Không đợi đủ người rồi ăn cùng luôn sao?”
Cô Lưu cùng Tạ Tần đều nhìn Trịnh Thư Mỹ, sau đó hai người họ đã hiểu ra, Tạ Tần không trả lời, Cô Lưu dùng giọng nói nhẹ tênh của mình nói:
“Chắc cậu Tạ chưa nói với cô giáo rồi, thôi thì để tôi, hôm nay là đám giỗ của Trạch Tiêu, cậu Tạ là bạn của Trạch Tiêu, khi Trạch Tiêu mất là cậu Tạ chăm sóc mẹ cậu ấy, đến khi mẹ Trạch Tiêu mất cậu Tạ cũng là người chăm sóc cái cô nhi viện mà mẹ cậu ấy để lại này cùng tôi
Nếu không có cậu Tạ, chắc tôi cùng lũ trẻ cũng không thể duy trì đến giờ này, thật sự rất cảm ơn cậu ấy, Trạch Tiêu có một người bạn rất đáng quý”
“Cô Lưu, cô lại quá lời rồi” Tạ Tần thật không phải người dễ xấu hổ, nhưng lời cô Lưu câu nào cũng quá đỗi chân thành khiến anh có chút không tự nhiên đành phải lên tiếng phủ nhận.

.

Trịnh Thư Mỹ nghe đến có tang sự, liền bối rối:
“Xin lỗi, tôi không biết” rồi cô lại nhìn Tạ Tần đầy trách móc
-Đại ca à, có lôi đi đâu thì làm ơn xi nhan trước chút tình hình được không vậy?
Cô Lưu nhắc đến cố nhân đuôi mắt cũng phím hồng, cô nhìn qua hai chén cơm trắng bên cạnh, ánh mắt đó thật sự rất hoài niệm, rất day dứt
Cả Tạ Tần cũng hướng ánh mắt y như vậy nhìn theo
Trịnh Thư Mỹ nhìn hai người họ đang nhớ cố nhân, lại nhìn lần lượt từng cơm trắng trên bàn, nó khiến cô không khỏi mủi lòng mà tự hỏi:
-Ở cuộc đời kia, cô liệu sẽ có chén cơm trắng cùng ánh mắt hoài niệm lưu luyến giống vậy không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK