- La Khắc, thật ra tôi muốn nói rằng, tôi không thể đồng ý việc cậu yêu Tước. Loạn luân chính là tội lỗi. Nhưng nếu đứng trên lập trường của một người yêu cô ấy, nếu hỏi có người có thể sẵn sàng hy sinh tất cả để Tước có được một cuộc sống hạnh phúc, thì không ai trên đời có thể tự nhận yêu con bé hơn cậu. Nhưng mà tôi hy vọng cậu nên suy nghĩ kĩ lại tình cảm của mình. Đó thật sự là tình yêu giữa nam và nữ hay chỉ là tình chị em?
- Nếu đó thật sự là tình chị em thật tốt quá. Đáng tiếc không phải như thế… Tôi vẫn luôn tự hỏi chị ấy tại sao không phải là chị tôi, tại sao chúng tôi không phải chị em. Anh… yêu chị tôi! Anh tất nhiên cũng hiểu được cảm giác yêu một người là thế nào. Tôi thật sự muốn giữ chị ấy, bẻ gãy đôi cánh của chị ấy, nhưng tôi làm không được, tôi không muốn chị ấy buồn. Cảm giác đó, thật… bất lực, thật… khó chịu…
- Đúng vậy. Ai bảo chúng ta đều yêu cùng một người, một người không nên yêu. Tôi không muốn Tước có thể hay không lần nữa vì bảo vệ tôi, lại nhận thêm tổn thương.
Bầu không khí trở nên trầm mặc.
Thế nào là yêu một người không nên yêu?
Chính là cảm giác ngọt ngào khi thấy người mình yêu vui vẻ, là cảm giác bi thương giằng xé khi muốn ngừng lại mà không cách nào từ bỏ tình yêu này. Cảm giác giống như mang trái tim mình đặt giữa băng và lửa, vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo xót xa.
Bọn họ đều là những nam nhân bất phàm, gia tộc hiển hách, năng lực xuất chúng. Bọn họ đều mang trong mình sức mạnh và khả năng, tham vọng độc bá thế giới. Bọn họ có thể vô tình, tàn nhẫn, máu lạnh. Nhưng đối mặt với người mình yêu, vẫn luôn không biết xử sự thế nào.
Này em có biết không, chúng tôi rất yêu em, rất yêu em cô gái nhỏ!
- Tôi sẽ không buông tay. Dù tình yêu của tôi là sai, tôi nhất định sẽ không buông tay!
- Tôi cũng vậy. bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng với nhau! Tôi hy vọng cho dù là Tước yêu ai, tôi và cậu vẫn là bạn bè.
- Thành giao!
- Thành giao!
Ngân Tước vẫn chìm trong cơn mộng mị. Cô không biết sau này có những người vô cùng yêu cô đã thật sự hy sinh rất nhiều thứ, để có thể đổi lấy được nụ cười bình yên đẹp đẽ, để cô mãi luôn hạnh phúc.
Trời tờ mờ sáng, Hạ Diệp và Đinh La Khắc đã phải lên đường. Ngân Tước dù rất buồn ngủ nhưng vẫn cố dậy sớm tiễn hai người lên đường. Cô dặn hai người phải cẩn thận, rồi nhờ Đinh La Khắc đem chiếc áo len cô vừa đan tặng cho Thành Nguyệt. Còn về phần hai vị đại gia này, cô đã đan, đan, đan cho rất nhiều rồi, nhiều đến mức chất thành đống trong tủ.
Nhìn cả hai khuất bóng, Ngân Tước liền lấy khăn tay chấm chấm nước mắt, có cảm giác như mình đang đưa tiễn các con ra trận vậy. ( ==’ đây là thời bình, làm gì có chiến tranh??? )
“Pi~ pi~ pi~”
Chuông điện thoại vang lên, Ngân Tước vừa mở máy, giọng gấp gáp của Nạp Lan Đình liền vang lên:
“July, xảy ra chuyện rồi. Lập Hoàng sẽ mau chóng đến đón em, em mau hóa trang nhanh lên. Tút… tút…”
Ngân Tước trở nên nghiêm túc, cô dùng tốc độ sấm sét thay quần áo cùng tóc giả, dùng một lớp mặt nạ mỏng đắp lên rồi phóng xuống lầu. Từ xa chiếc moto đỏ rực của Lập Hoàng đang chạy đến với vận tốc kinh hoàng, vừa đến chỗ cô bánh xe sau đã ma sát thật mạnh với mặt đường, lập tức xoay 360 độ. Ngân Tước, à không, July liền lấy đà đạp vào bậc thềm gần đó nhảy lên xe, bám chặt Lập Hoàng. Chiếc moto lập tức phóng đi mất, bỏ lại phía màn sương trắng xóa.