Cô cùng nam chính đại nhân Đinh La Khắc cả hai vốn là thanh mai trúc mã với Hạ Diệp, chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Dù không tính là quá thân nhưng rất có hảo cảm. Hạ Diệp hơn cô ba tuổi, sau một thời gian dài làm con ngoan trò giỏi đến thời kì nổi loạn liền ăn chơi trác táng cho đến khi gặp Đỗ Thành Nguyệt thì hoàn lương, phấn đấu trở thành nam phụ hoàn mĩ nhất. Biết được Đinh La Khắc và Đỗ Thành Nguyệt đã thành đôi thì đau lòng muốn chết nhưng vẫn âm thầm chúc phúc, tiếp tục bước đi trên con đường sự nghiệp vinh quang với hình bóng một người con gái không thể nào quên trong trái tim mình. Thế là hết truyện, cô dự định viết thêm một ngoại truyện cho Hạ Diệp gặp gỡ người khác, mong muốn hai người tạo ra một tình yêu oanh liệt khác. Nhưng mà chưa kịp viết thì xuyên. Tội cho Hạ Diệp a~
Nhưng mà cuộc sống lại có một vạn lẻ một tình huống không thể ngờ tới được, Lương Quang Ngân Tước xuyên qua, trong khoảng thời gian Hạ Diệp ăn chơi có một lần đắc tội một đám du côn, bị bọn chúng hạ thuốc đem vào ngõ hẽm định hành hạ thì trùng hợp Lương Quang Ngân Tước vừa xin gia đình đến nhà bạn chơi vài ngày sẵn tiện ngủ ở đó đi qua thấy được. Nhớ lại lúc đó cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cái đó thật sự là trùng hợp hay ông trời trêu ngươi nha?
Cô thấy một đám người xanh đỏ tím vàng mang toàn cây sắt xà beng… thì hoảng cả lên, sợ “trúc mã” kiêm nam phụ trước khi gặp nữ chính bị đánh đến thiểu năng nên xông vào ngăn. Và hậu quả của việc hành động không suy nghĩ chính là cô thay Hạ Diệp nhận một gậy vào người, cây sắt xuyên thủng qua người, chỉ một chút nữa thôi là trúng tim. Hạ Diệp thấy thế ngây người ra, bọn côn đồ cũng ngây người ra, đương sự như cô cũng ngây người ra rồi oanh oanh liệt liệt ngất vì mất máu quá nhiều.
Nói ra nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lúc trải qua mới biết thống khổ cỡ nào. Cái cảm giác bị thanh sắt xuyên qua người, khiến Lương Quang Ngân Tước như phát điên, đau đến mức không thể biểu hiện cảm xúc của mình. Cái giá của thánh mẫu là thế đó. Nhưng cô không thể nào bỏ rơi chàng trai này, ngã xuống liền ôm hắn, chắn trước Hạ Diệp, muốn thay hắn đỡ hết tất cả.
Không phải như phim truyền hình hay tiểu thuyết, không ai xuất hiện cứu hai người. Một gậy Lương Quang Ngân Tước thay Hạ Diệp đỡ, bọn côn đồ ngây người, Hạ Diệp chết lặng, đôi mắt nâu trà tối sầm phản chiếu hình ảnh cô gái nhỏ bị dị vật xuyên qua người, máu tràn ra thấm ướt áo sơ mi, cả người dần ngã xuống, che chở hắn.
Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, Hạ Diệp không màng đến thương tích trên người, xông ra khỏi đám côn đồ, bế cô chạy thục mạng, chặn taxi để đưa Lương Quang Ngân Tước đến bệnh viện. Uy hiếp viện trưởng cứu cô. Hắn ngồi trên băng ghế trước phòng mổ, hai tay ôm chặt đầu, không để ý y tá bên cạnh khuyên hắn đi xử lí vết thương trên người. Nỗi bất an dâng lên trong từng mạnh máu, gần như nghẹt thở. Cảm giác khó chịu đó làm hắn như nổi điên, muốn đập phá hết những thứ xung quanh mình.
Tại sao cô lại cứu hắn?
Tại sao cô lại thay hắn đỡ một gậy đó?
Tại sao cô trước khi ngất còn muốn bảo hộ hắn?
Tại sao?
Hạ Diệp nhớ lại rất lâu trước kia khi Lương Quang Ngân Tước lần đầu gặp hắn. Khi đó hắn bảy tuổi, cô bốn tuổi, Lương Quang Đinh La Khắc ba tuổi. Hạ Diệp theo ông nội cùng bác cả sang nhà Lương Quang, lẳng lặng nhìn hai đứa trẻ kia nghịch đến long trời lở đất.
Lương Quang Ngân Tước cả người bé bỏng nhưng tròn tròn, nhìn như con búp bê khiến người ta muốn khi dễ, theo sau chính là Đinh La Khắc tuy còn nhỏ nhưng giống hệt tiểu bá vương, hai chị em cả ngày chí chóe cãi nhau vì những chuyện rất ấu trĩ, hầu như lần nào cũng là cô gái kia nhường em mình. Dần dần, tính tình bá đạo chiếm giữ của tên nhóc kia hình thành một phần là do Lương Quang Ngân Tước quá chiều em mình. Hắn đứng đó, nhìn hai người, trong lòng mơ hồ dâng lên một niềm ghen tị xa lạ.
Hạ Diệp từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, không được tự do đùa nghịch như những đứa trẻ khác, nhìn thấy cảnh ấm áp đó đương nhiên trong lòng sẽ có ghen tị cùng tủi thân. Nhưng mà hắn đứng đó không lâu lắm liền thấy cô bé lạch bạch đi về phía mình, miệng còn ngậm ngón tay mở tô đôi mắt long lanh nhìn hắn, giọng ngây ngô hỏi.
“Anh đẹp trai ơi, anh tên gì vậy?”
“Hạ Diệp”
“Diệp gia”
Lương Quang Ngân Tước nghe thấy tên hắn liền gọi như thế, cười rất vui vẻ như con mèo nhỏ tìm được đồ chơi của mình, khóe mắt cong cong trông rất đáng yêu. Đột nhiên hắn nghĩ, có em gái hàng xóm như thế cũng không tệ. Chỉ là…
“Chị ngốc, sao tự nhiên bỏ em đi? Em không cho phép chị bỏ em đi. Còn anh, anh là ai? Tiếp cận chị tôi để làm gì?”
Lương Quang Đinh La Khắc quả nhiên đúng danh tiểu bá vương, khí thế vô cùng kiêu ngạo. Hạ Diệp trực tiếp nói tên mình ra không hề khách khí, chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng lên mặt với hắn? Nực cười! ( Tác giả: bạn Diệp à, bạn cũng là “một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch” đó~)
Ba người bọn hắn dần dần lớn lên, Hạ Diệp càng ngày càng trầm ổn. Lương Quang Đinh La Khắc tuy lúc đầu gặp gỡ quả thật có chút khó chịu khi chị mình nói chuyện với người khác nhưng tuổi nhỏ rất mau quên, trở thành bạn bè tốt với hắn, hiểu chuyện rất nhiều, tính độc chiếm chị gái cũng ngày càng tăng, trừ bỏ Hạ Diệp có thể thoải mái một chút chính là hận không thể đem chị gái dính bên người mình. Lương Quang Ngân Tước vẫn như cũ, cả ngày cười vô tâm vô phế rất vui vẻ, chưa từng biết buồn là gì. Thời gian Hạ Diệp ở cạnh cô, chính là thời gian hắn thoải mái nhất, mọi mệt mỏi tan biến hết.
Lương Quang Ngân Tước, cô chính là tia sáng yên bình nhất trong cuộc đời Hạ Diệp.
Nhưng mà thời kì phản nghịch của Hạ Diệp đột nhiên bùng phát, hắn chống đối ông nội cùng gia đình, cả ngày không phải đánh nhau cùng là trốn học, ban đêm đi uống rượu, đua xe… Không ai quản được hắn, cũng dần không đả động đến, cho rằng đợi thời phản nghịch đi qua, hắn sẽ trở lại bình thường.
Hạ Diệp nội tâm vốn rất cô độc, càng giỏi lại càng cô độc hơn, tuổi niên thiếu ngoại trừ hai chị em nhà Lương Quang thật lòng đối đãi, cũng không có bằng hữu thật sự nào. Hắn lâm vào tình trạng đó, mê mang hai năm, việc học bỏ bê, lưu bang hai năm liền. Nhưng mà dù gia đình có bỏ hắn, hai chị em đó chính là vừa gặp đã khuyên hắn. Nhất là Lương Quang Ngân Tước. Hắn thế mà không chịu nghe.
Lăn lộn lâu thế, Hạ Diệp coi như cũng có tiếng trong giới xã hội đen, nhưng dù sao chỉ là một cậu nhóc, không tránh khỏi những tay già đời. Việc hắn bị chuốc thuốc hôm nay chính là sai lầm cả đời Hạ Diệp mãi không quên được. Khoảnh khắc Lương Quang Ngân Tước ngã xuống, Hạ Diệp như người tỉnh mộng, nhưng mà cái giá này…
Quá đắt…
Y tá bên cạnh thấy hắn ngồi bên cạnh bất động, liền trực tiếp đưa bản đăng kí nhập viện, Hạ Diệp không thể không đăng kí. Hắn điền hết tất cả, chỉ trừ người thân bệnh nhân cùng cách thức liên lạc, hắn quyết định điền tên mình, lại lấy hết tất cả tiền đóng viện phí cho cô. Nhờ y tá điện cho người nhà Ngân Tước.
Phẫu thuật hơn hai mươi giờ, hắn thức ngoài canh hai mươi giờ. Trong lòng toàn bóng dáng cô gái kia. Gia đình Lương Quang Ngân Tước chạy đến, thấy hắn liền dồn dập hỏi chuyện, hắn mệt mỏi nói ra tất cả, quỳ xuống nhận lỗi, không một lời xin tha thứ.
Hạ Diệp nói hắn sẽ chịu trách nhiệm, nếu cô gái kia có mệnh hệ gì, hắn nhất định chịu toàn bộ trách nhiệm.
Cha mẹ Lương Quang Ngân Tước trầm mặc không nói, mắt hiện lên thất vọng rõ ràng. Thấy Hạ Diệp quỳ xuống thế, dù gì cũng là đứa trẻ trưởng thành trước mắt mình nên trong lòng cũng không nỡ, bảo hắn đứng dậy, có chuyện gì đợi Ngân Tước tỉnh dậy sẽ tính. Còn Đinh La Khắc im lặng bên cạnh, một lời không nói, không nhìn Hạ Diệp, chỉ chăm chăm nhìn phòng phẫu thuật, như một người vô hồn.
Cuối cùng, phẫu thuật thành công, Lương Quang Ngân Tước đã an toàn. Nhưng cô vẫn trong tình trạng hôn mê.
Mọi người từ khi nghe tin cô bị thương đến thăm rất đông, riêng Hạ Diệp chỉ đứng ở ngoài. Hắn cảm giác bản thân mình không xứng đáng gặp mặt cô. Đinh La Khắc từ khi biết tin cô đã ổn, liền lôi Hạ Diệp ra rừng cây sau bệnh viện. Vốn cứ nghĩ Đinh La Khắc sẽ thay chị đánh Hạ Diệp một trậm trút giận nhưng chẳng có trận đánh nhau nào ở đây cả, cả hai người thanh niên chỉ dựa vào tường.
“Tôi hiểu cảm giác của anh.”
“…”
“Tôi thật sự rất muốn đánh anh cho hả giận. Nhưng anh là người chị ấy cứu, tôi đánh anh, chị ấy sẽ rất đau lòng.”
“…”
“Chị ấy vì cứu người khác, để bản thân tổn thương cũng không phải lần đầu. Anh có nhớ lúc còn nhỏ, nhà tôi bị cháy, để đưa tôi ra ngoài an toàn, chị ấy thà bị xà ngang đập vào đầu cũng không chịu để tôi bị bất cứ thương tổn nào”
“…”
“Tôi từng hứa sẽ không để chị ấy bị thêm thương tổn nào, nhưng lại không làm được. Chị ấy thay anh chịu một gậy kia, chứng tỏ trong lòng chị ấy, anh cũng rất quan trọng. Cho nên, tôi mong anh, làm lại từ đầu đi, bảo vệ chị ấy thật tốt. Đó là cách chuộc lỗi tốt nhất”
“Tôi đã hiểu. Nhưng mà… không chỉ để chuộc lỗi…”
Cả hai quay về phòng bệnh của Lương Quang Ngân Tước. Tối hôm đó, hắn xin gia đình cô ở lại canh chừng, rất nhanh được chấp nhận. Đêm dần buông xuống, Hạ Diệp vẫn yên lặng ngồi bên giường bệnh của Ngân Tước, đôi mắt rũ xuống chờ đợi.
Ngón tay người trên giường khẽ động, mười ngón trắng noãn tinh xảo phản chiếu ánh đèn ban đêm, chỉ nhiêu đó thôi cũng hấp dẫn ánh mắt Hạ Diệp. Hắn vội vàng nhìn về phía Lương Quang Ngân Tước, đã thấy cô hé mắt nhìn hắn, vẻ mệt nhọc. Hạ Diệp lúc đó lúng túng, ngồi gần cô thêm một chút, đưa tay vuốt mái tóc cô, thấp giọng xin lỗi.
Mọi người ngạc nhiên vì sao Lương Quang Ngân Tước tỉnh nhanh sao? Đương nhiên là do cô là dân xuyên không rồi, xuyên qua phải thêm chút đặc quyền thì người ta mới làm ăn sinh sống được nha. Thật ra thì lúc đó Hạ Diệp cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà tỉnh sớm dù sao cũng là tin tốt, chuyện thắc mắc đương nhiên đã bị thảy ra sau đầu rồi.
Ngân Tước lúc đó thở dài, Hạ Diệp là nam phụ do chính mình viết nên vô cùng thương yêu, cũng thật lòng muốn tốt cho hắn nên lần bị thương này, coi như tạ lỗi hắn vì đã lỡ viết thời phải nghịch của hắn quá thảm đi. Nhưng mà Ngân Tước không biết, tình cảm này của cô, đã vượt qua mức một tác giả đối với đứa con tinh thần của mình rồi.
“Diệp gia, cậu không sao chứ?”
Hạ Diệp thất thần, cô tỉnh dậy, lời đầu tiên là hỏi về hắn. Cô gái này… Vuốt mái tóc cô, đôi mắt Hạ Diệp sâu thêm một tầng. Lương Quang Ngân Tước không biết rằng, giờ khắc này, cô thật sự đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim hắn, mãi mãi không bao giờ xóa nhòa.
“Tôi không sao. Ngược lại là cậu mới đúng. Đồ ngốc, cậu không cần thay tôi chịu một gậy đó, tôi là con trai, chịu chút thương tích sẽ rất nhanh hồi phục. Cậu là con gái, lại yếu ớt thế, lại xông vào… Nếu có mệnh hệ gì… Cậu nói xem, tôi sẽ ra sao?”
Ngân Tước nghe Hạ Diệp nói thế, ngẩn ra rồi lại mỉm cười, cả người động đậy muốn ngồi dậy. Hạ Diệp tay đỡ cô dựa vào ngực mình, động tác nhẹ đến mức sợ cô tan ra. Ngân Tước trong lòng cảm động, Hạ Diệp người này rất tốt, chỉ là không thể sánh bước cùng Thành Nguyệt, nếu có cơ hội, cô nhất định phải viết riêng cho hắn một câu chuyện, để hắn gặp được người có thể toàn tâm toàn ý yêu hắn, cho hắn hạnh phúc viên mãn nhất. Đáng tiếc…
“Tước, hứa với tôi được không? Lần sau đừng như thế nữa, nếu thấy chuyện tương tự, tránh xa ra, cậu bị thương lần nữa, tôi sợ tôi chịu không nổi…”
“Vậy cậu đừng như thế, hai năm, cậu nổi loạn hai năm đã đủ rồi, đừng để đánh mất thêm điều gì nữa. Làm lại đi, cậu rất ưu tú, tương lai còn dài, đừng có hủy hoại mình thế.” Sự thật là dù cô không khuyên, không lâu sau hắn vì nghe lời Thành Nguyệt sẽ hoàn lương.
Lương Quang Ngân Tước cô ở thế giới kia tốt xấu đã sống 25 năm, đương nhiên hiểu rất rõ giá trị của những thứ mà mình đánh mất. Cô viết ra Hạ Diệp, cho hắn ba năm thác loạn, nhưng khi trực tiếp chứng kiến, cảm giác đau lòng cỡ nào. Hai năm này, cô thật sự day dứt, nhưng dù khuyên hắn cũng không nghe. Cô biết lần này đỡ giúp hắn một gậy, Hạ Diệp nợ cô một ân tình. Cô muốn đem phần ân tình này, giúp hắn làm lại từ đầu. Biết đâu có thể thay đổi số phận Hạ Diệp, để hắn gặp được người hắn chân chính yêu thương và bảo hộ.
Chỉ là, cô không biết được. Ý muốn này của cô, không cần nói cũng đã đạt thành. Bởi vì tâm tình của Hạ Diệp đã dần dần thay đổi.
Hắn sửa đổi, hắn thời thời khắc khắc cố gắng, hắn ngày càng cường đại để có thể bảo hộ cô dưới đôi cánh của mình, càng gắn bó với cô, chỉ cần cô muốn, hắn có thể đem tất cả dâng cho cô. Tình cảm này là gì, hắn không hiểu, hắn chỉ hiểu, cô là một phần trong trái tim hắn, hắn không bỏ được, cũng không muốn bỏ…
Tương lai… chính là thứ không ai có thể đoán được…
Giống như cô từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã xoay chuyển… không thể quay về điểm xuất phát nữa…
Bọn họ, cô, Hạ Diệp… chỉ có thể bước tiếp trên con đường này…