• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Tôi Học Lớp Cuối Khối

– Hắc xì! – Tôi vò nhẹ chiếc mũi nhỏ của mình.

– Haha! Chàng nào nhắc đấy? – Diệu Linh ngồi học bên cạnh liếc mắt đưa tình nhìn tôi.

Ặc! Thật biết diễn!

– Nhắc mẹ gì mà nhắc! – Tôi vò đầu – aizz! Mai đi nhận lớp rồi, đáng lẽ ngày này phải quậy bữa cuối hè cho long trời lở đất…. aizz…. giờ lại phải ngồi đây học kèm Vật Lý….chán quá…

– Than cái gì mà than – Diệu Linh bực mình – ăn rồi suốt ngày chán quá, ngày nào không than không chịu được à.

– Chắc vậy rồi! – tôi thở dài.

– Thùy! – Cô Thọ đang giảng bài liền nghiêm trọng gọi tôi – chú ý vào.

– Dạ? Dạ. – Tôi cúi đầu lẩm bẩm – em có gì mà không chú ý chứ?

.

.

.

– Hắc xì! – Tôi lại vò nhẹ mũi.

Mẹ tôi đang nấu cơm liền quay sang nhìn tôi:

– Con bị gì thế?

– Dạ? Không có gì, chắc thằng nào con nào nhớ con quá nên nhắc thôi.

– Ăn nói bậy bạ. – mẹ tôi lại sờ nhẹ lên trán – sao nóng thế này?

– Thì thức vài bữa xem phim nên hơi mệt thôi, tí con ngủ là đỡ ấy mà.

– Con với chả cái, ăn suốt ngày phim rồi mạng. Con nhá, mẹ nói cho con biết, trong năm học đã ôm máy tính soạn bài thức đêm là đủ rồi, hè lại còn bật máy 24/24 ngồi dán mắt vào mấy cái thứ phim ảnh với tiểu thuyết ngớ ngẩn. Lúc cỡ bằng con là mẹ phải phụ bà ngoại con gánh nước đấy biết không?

– Thời con với thời mẹ thì so sánh cái gì? – Tôi rót cốc nước rồi vốc hết vào miệng, đương nhiên không quên thanh minh cho bản thân về hoạt động hằng ngày.

– Sao lại không so sánh? Con nói xem, lớn chừng này rồi mà nấu bữa tối cũng không biết, con thử hỏi sau này cưới chồng rồi chồng nấu cho con ăn à?

– Ơ hay! Người ta còn chưa đi học xong đấy nhé, chồng con gì chứ, vớ vẩn. Mà còn nữa, bữa tối là mẹ không cho con nấu chứ đâu phải là con nấu không được.

– Biết nấu à? – Mẹ tôi quay lại nhìn tôi chằm chằm, cười mỉa mai – thế bây giờ nấu đi, mẹ đi xem phim, cho con tự lo liệu tối nay.

– Vâng, sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. – Tôi cười gằn đáp trả rồi đi về phía bếp, nhìn một lượt đồ sống mẹ tôi đã rửa sạch – mấy cái thứ dễ này thằng nhỏ lên ba cũng biết làm, mẹ đùa con sao?

30 phút sau….

– Ba mẹ ra ăn đi, con dọn hết ra rồi đấy, con đi tắm cái đã. – Tôi hoàn thành bữa tối, trưng bày ra ngăn nắp trên bàn, sau đó thỏa mãn bước vào phòng tắm, tối nay khỏi cần phải ăn tối rồi, nãy giờ ăn vụng không cũng đã đủ, đỡ tốn cơm…

Sự việc sau đó, mọi người thưởng thức bữa tối ra sao, tôi hoàn toàn không quan tâm. Tắm rửa xong, tôi lập tức phóng vào phòng, đóng cửa cái ” rầm ” rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường, ôm đống tiểu thuyết yêu dấu đến 8h30. Đọc chán rồi, tôi ra phòng khách bật latop lên xem phim, đồng thời cũng onl Facebook nhắn tin với mấy đứa.

” Nhớ Thùy quá Thùy ơi! ” Xuân My

-.-! Không cần nhớ đến mức đó chứ?

” Hơ hơ! Chán qá! ” Tôi

” Mai nhớ đi sớm lên chơi với My ” Xuân My

” Chơi gì trên đó??? ” Tôi

” Thì lên sớm tâm sự, bạn bè lâu rồi không gặp mà. ” Xuân My

-.-! Chắc là lâu rồi, mới có hai tháng.

” OK!” Tôi

” My đi ngủ sớm đây! Bye. ” Xuân My

” Pp! Không tiễn~ Chán quá! ” Tôi

Sau đó, lại thêm một khung trò chuyện bật ra.

” Ăn cơm chưa? ” Quý

” Nghĩ sao giờ này chưa ” Tôi

” Ờ hh, mai lên trường mặc đồ gì? ” Quý

” Không biết,mặc gì chả được ” Tôi

” Thùy mặc gì? ” Quý

” Mặc đồng phục cho chắc, mắc công gặp thầy Hinh là tử trận luôn ak ” Tôi

” Ừ vậy mặc đồng phục ” Quý

– Thùy ơi! Ngủ đi, giờ này còn tiểu thuyết, mẹ đập bây giờ. – Tiếng mẹ tôi vọng ra từ trong phòng ngủ.

– Dạaaaaaaaaaaaaa! – Giọng tôi ngân dài gần như không có điểm dừng, sau đó mới tự thì thầm – mới 9h30, ngủ gì sớm thế không biết.

” Thôi đi ngủ chớ mẹ la rồi, pp, Quý ngủ ngon! ” Tôi

” Uk pp nn ” Quý

.

.

.

Reng!- Chuông đồng hồ báo thức

Tôi giật mình dựng thẳng người dậy, lập tức đưa mắt đảo xung quanh, ánh nắng len lỏi từ các khe cửa sổ chiếu vào, tôi nheo mắt rồi lấy tay che đi.

Sau khi làm VSCN, tôi nhanh chóng ra bếp lấy hộp sữa rồi chạy nhanh ra trước sân kêu ba chở đến trường.

– Con không ăn sáng à? – Mẹ tôi thở dài hỏi.

– Không ạ! Con lên trường nhanh rồi sẽ về! Tạm biệt mẹ!

Đến trường, tôi chào ba một tiếng rồi lon ton vào sân trường nhộn nhịp, nhanh chóng đảo mắt vòng quanh liền tìm ra được bóng dáng khoác chiếc áo màu hồng quen thuộc. Tôi hớn hở chạy đến:

– Hì! Sao không vào coi danh sách đi, học lớp nào?

– Haizz! Lớp 8/2, thảm họa rồi. – My thở dài buồn rầu.

– Hả? – Tôi giật mình, trợn mắt kinh hãi – không phải đó chớ? Ăn ở sao bị người ta đầy vào đó vậy?

Ai vào lớp 8/2 năm nay quả thực có thể coi là lọt vào đại khổ nạng. 8/2 được xem như là lớp chọn của khối, toàn nhân vật tiếng tâm lừng lẫy, bao gồm có thể kể tên một số nhân vật nổi tiếng như sau: Trần Thành Quốc Đạt, Phan Đức Trung, Nguyễn Hồ Minh Thư, Lê Minh Phương Nhi, Trần Tấn Phát,… vân vân và mây mây…

Tôi đương nhiên cũng có chút lo sợ, liền chen vào đám đông kia để dò tên mình. Lớp 8/1, ờm, có Võ Trung Tín, Võ Trọng Tấn, Phạm Nguyễn Quốc Hữu và Phạm Thạch Anh, vẫn may không có tôi. Qua 8/2, không có. Lớp 8/3… í… Trần Trung Hiếu ở lớp này, Nguyễn Hoàng Phương Nhung, Đoàn Ngọc Quý, cũng nhiều đứa ở 7/5 cũ ghê nhỉ? Mà lại không có tôi. Qua 8/4, Nguyễn Lê Thảo Vy, Hồ Ngọc Khuê… vẫn không có tôi. Qua 8/5, Nguyễn Diệu Linh, Nguyễn Minh Quân, Trần Thị Thanh Thảo, Nguyễn Bá Gia Khánh…. hahahaa tên bốn mắt cũng ở lớp này… lớp này không có tôi. Thế là ở 8/6 rồi chớ gì? Sao lại ở cuối thế không biết. Quả nhiên, ngó qua 8/6 một lượt liền thấy ba chữ Phạm Thanh Thùy ở gần cuối. Ngoài ra 8/6 còn có… ờm… Trần Ngọc Minh Thư, Lê Thị Thu Phương, Nguyễn Thị Phương Linh, Nguyễn Khoa Hoàng Anh, Võ Hoàn Lạc,… cũng khá nhiều người quen, hầu như là 7/3 chuyển lên…

– Ê Thùy! – My đập nhẹ vai tôi, tâm trạng vẫn còn uể oải – lên lầu đi.

– OK! – tôi cười cười nhưng trong lòng chả vui gì.

Cùng My đi lên lớp rồi qua khu hàng lang bên 8/2 và 8/3, tôi đứng đó chơi với My và Yến. Một lúc sau có người gọi tên:

– Thùy! – cái giọng trầm trầm nghe quen.

Tôi ngẩn đầu lên, Quý cách tôi vài bậc thang, đứng bên cạnh là Hiếu.

– Hi! – Tôi đáp lấy lệ.

– Học lớp nào? – Quý hỏi.

– 8/6, cuối dãy hành lang bên kia. – tôi chỉ tay về phía bên phải.

– Ừ! Xa rồi. Quý học 8/3. – Quý thở dài.

– … – Tôi nhún vai không đáp, tôi thừa biết cậu học 8/3, một đứa đầu ngỏ, một đứa cuối ngỏ, lần này không thể tụ hội quay tài liệu được rồi, ba đứa bạn thân, mỗi đứa đi một ngõ.

– Chắc My chết quá Thùy ơi! – My tiếp tục chiến dịch than. – học 8/2 sao cạnh tranh nổi?

– Xin mẹ My chuyển đi! – Tôi gãi đầu bất lực – xin chuyển qua 8/5 học cũng được kìa, bên đó cô Hiệp chủ nhiệm, chắc là xin dễ thôi.

– Ừ chắc phải zậy quá! Học bên này áp lực lắm.

Sau đó thì, khi nhận lớp nhận cô nhận bạn bè xong, vì lớp 8/6 chỉ vài học sinh lên lớp điểm danh nên cô Oanh ( dạy Anh Văn năm ngoái ) chủ nhiệm lớp tôi đã thông báo rằng, buổi học đầu tiên sẽ sắp lại chỗ ngồi và phân ban cán sự lớp sau rồi cho giải tán. Sau đó tôi nhanh chóng qua 8/2 chờ My. Rồi khi cả trường đã về, ngoại trừ 8/3, nghe nói lớp đó được một cô chủ nhiệm từ trường mới chuyển vào, nghe đâu tên là Mỹ Nhân… -.-! Cái tên có chút biến thái thật! Bà cô đó lê thê dài dòng khỏi nói, đứa nào học 8/3 xem như là ” phước đức lớn lao ” mà chúa ban tặng…

My với tôi ngồi ở bậc thang, tôi im lặng ngồi nghe My tiếp tục than vãn…

Chương 18: Tôi Tham Gia Bồi Dưỡng Hóa

Tôi tham khảo qua vài cách để thuyết phục mẹ cắt kính của bạn học Nguyễn Diệu Linh thân mến, rốt cuộc cũng phải kết luận một điều, chả có cách nào ổn hết. Tối hôm đó, tôi quyết định liều mạng một lần. Sau khi ăn tối, tôi giúp mẹ dọn rửa chén bát để lấy lòng trước, sau đó mới dần vào chủ đề:

– Mẹ ơi~~~

– Sao nữa? – mẹ tôi nhíu mày – lại nhắm được cuốn tiểu thuyết nào nữa à? Không phải sách vở trước giờ con đều bỏ tiền mà lo liệu hay sao? Nay tự nhiên lại tìm đến mẹ rồi. Con gái à, dựa dẫm là không tốt đâu, ha? Thay vì đọc tiểu thuyết trên mạng hằng ngày, con tham gia thi trên mạng rồi lấy tiền thưởng mà mua đi. Còn nữa,…

– Không có – tôi ngắt lời mẹ – aizz! Mấy cuốn tiểu thuyết đó hại mắt chết đi được,…

– Con cũng biết hại mắt à? – mẹ tôi quay phắt sang nhìn tôi – mẹ nói cho con biết, con thể nào cũng cận trong đó rồi…

– Ai biết được, hay mẹ đi khám thử cho con đi! – tôi nhìn mẹ tôi nham hiểm – không cần cắt kính, uống thuốc cũng được.

– Uống cái gì mà uống? Không có ăn uống gì hết. Cuối tuần này cắt kính luôn, cho con biết thế nào là khổ sở khi mang kính? Con phải biết là kính rất có hại cho mắt… blabla….

Nói tóm lại, bữa đó tôi được nghe một bài thuyết giáo về thể văn nghị luận. Đầu tiên chỉ ra nguyên nhân dẫn đến cận, kính cận có lợi như thế nào, đồng thời cũng có hại tương đương như thế đó, biện pháp để phòng chống cận nặng hơn… nói chung là một bài nghị luận max hay, vô cùng xúc tích và rõ ràng. Cho mẹ tôi một tràng pháo tay nào!!!

Cuối tuần đó, quả thật là mẹ kiên quyết lôi tôi ra tiệm cắt kính ở Gia Lai. Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng mà… tôi vẫn cảm thấy có gì đó thiệt thòi, con người đang yên ổn bình thường tự nhiên bây giờ lại mọc thêm hai mắt, thật chẳng ra sao…

.

.

.

Hôm nay lên lớp~~~! Khi tôi vừa bước vào lớp, đám bạn soi mói kia còn đang ngồi chia nhóm nói chuyện, kết quả là vài giây sau đó, tổ tôi bỗng nhiên im phăng phắc, sau đó nổi ầm lên, bu vây quanh tôi như cái trung tâm mua sắm:

– Yo! Lớp phó, phải lớp phó không vậy?

– Hahahahah! Sau này cho chừa đọc tiểu thuyết trong tối nhé!

– Aizz! Mới mấy ngày trước còn bình thường, khai thử xem nào, rốt cuộc là ai đã bắt nạt lớp phó 8/6 đây, bị hành hạ cho mọc thêm hai mắt, tên giang hồ nào lợi hại thế không biết.

– Bốn mắt thường bị gọi lên dò bài lắm đấy nhá.

Tôi im lặng nghe tụi nó lần lượt hét vào mặt tôi. Đợi khi tụi nó gần thỏa mãn rồi, tôi mới đứng dậy xua xua tay:

– Đi đi! Đi xa ra! Cái đám ruồi này! Bốn mắt thì có vấn đề gì à? Đi về chỗ ngồi mau – tôi đuổi hoài mà tụi nó vẫn mặt dày ở lại trêu trọc, hơ, để chị mày lấy độc trị độc đấy à – à đúng rồi! Xin lỗi mấy đứa nha, hôm qua cô dạy Địa có nói nhắc lớp học thuộc bài tiết trước để tiết này kiểm tra hết lớp, mau về học đi, may là chị mày nhắc cho đấy.

– Xì! – một đứa hất mặt – lớp phó học tập thế à?

– Còn không mau biến về? – Tôi trừng mắt – hứ! 1 điểm, đừng để bà mày trù nhé!

Hihi! Vào lớp, đương nhiên là cô Dung dạy Địa chỉ kiểm tra vài ba người, sau đó học bài mới. Đám học sinh trong lớp trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, tôi nhún vai bất lực, là mấy cậu khèo tôi trước mà, tôi tiện tay với được cái sào nên khèo lại thôi, làm người đừng nhỏ mọn thế, có qua có lại.

Như đã thỏa thuận, tôi với Diệu Linh cùng đi bồi dưỡng môn Hóa. Hôm đầu tiên đi có vô vàn học sinh ngồi chật cả lớp. Lúc đầu Quý còn nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh. Sau đó tôi mới phát hiện, không phải một mình Quý, cả đám học sinh ở lớp 8/6 tham gia lớp bồi dưỡng này đều nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh, sau đó mang theo ý cảnh giác.

-.-! Tôi vốn trong sáng hiền lành thế này, nỡ lòng nào lại… ặc! Không có không có, phải là… ờm… nói chung là cũng tạm được, không đến nỗi cặn bã như mọi người nghĩ đó chứ? Mà cũng thật lạ, hình như Hóa là phong trào của năm nay thì phải, nguyên cả dàn học sinh giỏi Toán kia lại còn ngồi cùng nhóm với tôi. Tiêu rồi! Chọn sai một bước hủy hoại cả đường đời! Áp lực như thế này thì sao mà học nổi. Chưa kể còn phải tiếp diễn như thế này đến cuối năm, tôi thật sự là rất muốn, rất muốn… lụm bao trùm đầu đập đứa nào nổi hứng ” quảng cáo ” cái phong trào này, chẳng khác nào dựng cờ khởi nghĩa đi cứu nước. Nếu thực sự có khởi nghĩa, tôi thà chọn phe bên địch còn hơn, đàn áp quá mức!

Aizz! Độc thoại nội tâm thì thế nhưng cũng không thay đổi tình hình hiện tại là bao. Tôi chỉ đành im lặng ngồi nghe giảng đến khi buổi học kết thúc, mặc cho một dàn hỏa khí đang bốc trên đầu, rất có cảm giác tôi giống như… một cái tàu hỏa -.-

Ra về, mấy đứa bạn cùng lớp kéo tôi lại tra hỏi:

– Hóa trên lớp rõ ràng là mày lơ ngơ không hiểu bài, sao lại đi bồi dưỡng? – người đầu tiên

– Áp lực lắm đấy cưng, ngoan, nghỉ đi rồi qua dàn Ngữ Văn mơ mộng của em mà tiếp tục ước mơ – người thứ 2

– Nhất định là bị lôi kéo, đúng không? – người thứ 3

Tôi thật hết lời để nói, một đứa reo lên:

– Nghe nói tuần sau thầy Hinh qua bồi dưỡng đấy, tuần này cô Diễm dạy thay thôi.

Cả đám xung quanh bỗng câm như hến, mặt đứa nào cũng tái hết, bao gồm có cả tôi. Thế là mấy đứa lại rủ nhau kéo cờ khởi nghĩa xuống đầu hàng, tức là không đi bồi dưỡng nữa…

Tuần học sau đó, rốt cuộc thì, thầy Hinh không có dạy, chỉ là cô Diễm hù để xem đứa nào còn dám đi chơi. Sỉ số lớp bỗng nhiên tụt hẳn đi, từ một lớp học đông đúc gần 30 con người, nay giảm xuống chỉ còn 11 đứa, thật quá phong phú!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK