Chương 19: Tập Thể 8/6 (1): Khởi Nguồn Chiến Tranh
Khoảng vài ba tuần sau khi chính thức học, lớp tôi lại rộ lên chuyện lớp trưởng Bùi Hữu Đức không quản lý được lớp mà còn thường xuyên nói chuyện trong giờ học, các giáo viên bộ môn còn nhắc nhở nhiều. Chuyện này tới tai giáo viên chủ nhiệm, lâp tức ” đùng ” một cái, lớp tôi lại phải bầu lớp trưởng mới. Chuyện này tôi cũng có thảo luận với vài đứa, tụi nó nói sẽ bầu năm đứa trong phạm vi như sau: Hoàng Anh, Linh, Khánh Huyền, Thanh Nhi và tôi. Hiển nhiên là vừa nghe được chuyện đó, tôi quát lên ầm ĩ:
– Tụi bây ngon bầu tao làm lớp trưởng coi, chém hết luôn bây giờ. Chị mày làm lớp phó học tập đã cực khổ lắm rồi nhá. À còn nữa, tao mà làm lớp trưởng rồi đứa nào bao che giấu sổ đầu bài để giáo viên chủ nhiệm khỏi thấy tên tụi bây, nói xem.
Tôi đang cao hứng liền bị một đứa nhảy vào họng:
– Chớ bây giờ bầu ai?
– Ừ thì…. – tôi thở phào nhẹ nhõm trèo xuống cái bàn mà tôi vừa đứng lên – để mấy đứa thống nhất rồi chọn thôi, nói trước, đứa nào mà bầu tao thì coi chừng á, đừng trách tao sửa lại đúng cái danh sách lớp trong sổ đầu bài.
Giờ sinh hoạt lớp cuối tuần đó, chúng tôi đã thống nhất một điều, bầu chọn Nguyễn Thị Phương Linh làm lớp trưởng và kiêm luôn chức tổ trưởng tổ 4. Nguyên nhân truyền tai này sang tai khác về việc chọn Linh là vì: Mọi người trong lớp không ai thích Linh, còn lý do thì… rất nhiều lý do tai tiếng, nói chung gộp lại đều là không được lòng mọi người…
Sau vụ này, lớp tôi lại nổ ra một phong trào đàn áp vô cùng quyết liệt, chính là… chia bè tách phái trong lớp 8/6. Đầu tiên phải kể đến cô Hà, giáo viên dạy bộ môn Sinh Học của lớp tôi. Vì tập thể 8/6 quá ồn, mà các ban cán sự lớp đều ngồi ở bàn đầu, nên cô Hà đã ý kiến với chúng tôi, kêu giáo viên chủ nhiệm đổi ban cán sự lớp xuống bàn cuối ngồi cho dễ quản lý. Cô Oanh hầu như đều đổi mọi người xuống hàng cuối, riêng tôi không đổi, vì lý do là bị cận. Tôi thật sự cũng rất muốn xuống bàn cuối ngồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, xuống dưới đó cùng lắm là dễ nói chuyện, nhưng nếu trường hợp các bài kiểm tra của tôi đạt điểm cao, mọi người trong lớp sẽ nghi ngờ rằng tôi quay cop, thế là tôi lại ” trung thành” với bàn đầu…
Vài tuần sau đó, chúng tôi làm bài kiểm tra 15 phút Anh Văn. Bài kiểm tra hôm ấy, coi như là ác mộng đối với tôi. Bởi vì lý thuyết để áp dụng trong bài kiểm tra ấy tôi chưa được nghe ở buổi học kèm, hơn nữa tiết trước cô chủ nhiệm có giảng qua và kêu chúng tôi nắm kỹ, nhưng lúc cô giảng thì tôi lại phải đi photo đề kiểm tra giúp cô, thế là lý thuyết tôi chẳng biết bao gồm những gì. Dựa trên những cấu trúc tôi đã học qua, một vài câu các diễn viên thường nói trong phim nước ngoài,… Nói chung là tôi nghĩ gì viết đó. Kết quả là hai ngày sau, chúng tôi nhận được vài kiểm tra vào đúng giờ sinh hoạt lớp, điểm lần này vô cùng thấp. Tôi chỉ được có 7 điểm. Mấy đứa bạn xung quanh liền bàn tán và đem ra so sánh tôi với Phương Linh. Bởi vì điểm kiểm tra những lần trước về môn Anh Văn tôi đều rất cao, gần như là nhất lớp, mà lần này tôi được 7 điểm cũng coi là cao rồi, mọi người xem đó là điểm chuẩn. Còn Phương Linh, mọi người đương nhiên không ngớt ý kiến về bài kiểm tra được 10 điểm tròn trịa của bạn ấy. Những đứa xung quanh Linh khai rằng, Linh đã quay tài liệu. Tôi chán nản cầm bài kiểm tra của mình xem đi xem lại:
– Đường nào thì cũng có điểm rồi, lần sau cố gắng hơn là được.
Thư tức giận nhìn tôi:
– Thùy! Mày nghĩ sau vậy? Mày được có 7 điểm, đó là điểm cao của lớp, tụi tao đồng ý. Nhưng mà mày nghĩ con Linh lúc trước còn ngồi ở bàn đầu thì ” 1 2 3 4 đi đều” , còn vừa chuyển xuống bàn cuối thì 9 với chả 10, mày không thấy tức à?
– Đúng! – Lạc ngồi kế bên xen vào – thử kêu cô cho làm bài kiểm tra lại, chắc gì điểm nó bằng nửa điểm mày.
Lời của tụi nó cơ bản là chẳng lọt vào tai tôi được mấy chữ, tôi chỉ ậm ừ rồi lại nhìn bài kiểm tra của bản thân, thật chả ra sao!
– Đưa bài kiểm tra của mày đây. – Lạc đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi
– Chi? – Tôi nhướn mày khó hiểu
– Mày có tức điểm 7 đó không?
– Thì… – tôi gãi đầu – có hơi hơi…
– Thế giữ lại làm gì nữa, cứ đưa đây đi. – Lạc xòe tay ra
– Ừ – giọng tôi ão não, đưa bài kiểm tra cho Lạc
Ngay tức khắc, bài kiểm tra đó lập tức được chính tay Lạc xé ra làm 5,6 mảnh, sau đó trực tiếp được vứt thẳng vào sọt rác.
– Điểm số không quan trọng, có kiến thức là được rồi. – Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn chằm chằm đống giấy vụn trong sọt rác, sau đó quay phắt qua Lạc:
– Đưa bài kiểm tra của mày đây, tao cũng muốn thử.
– OK!
Tôi đón lấy bài kiểm tra từ tay Lạc. Lạc được 4 điểm, bài kiểm tra đã nhàu bị nhét vào tận cùng của bàn học, giờ lại nằm trên tay tôi.
– Điểm số chó chết! – tôi gần như gào lên, xé ra làm nhiều mảnh rồi vứt thẳng vào sọt rác – thoải mái rồi, về thôi.
…
Tối đó onl Facebook, một tràn tus chửi xéo lớp trưởng 8/6 được gây dựng vào lúc 6 giờ 12. Khởi nguồn là cô bạn đầy nghĩa khí cung Sư Tử _ Trần Ngọc Minh Thư. Sau đó là bạn cùng bàn của Thư _ Võ Hoàn Lạc. Tiếp nối đó nữa là một vài tus của mấy đứa trong lớp tôi, bao gồm những người không ưa Linh. Tôi lướt Facebook mà chóng cả mặt. WTF??? Không đến nỗi kinh dị thế này chứ? Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà, mọi người đâu cần phải…
Ngay lúc này đây, tôi còn đang định nói tốt cho Linh, ai mà ngờ lại thấy một tus mới của Linh, ý nói là xưa giờ chúng tôi chưa thấy Linh được điểm 10 hay sao, chuyện này có gì là lạ. Sau đó, tôi còn thấy một dòng bình luận của Linh trong tus của Thư, nói rằng: Người ta được nhiều điểm cao thì không nói, mình mới được có một điểm 10 thì lại ý kiến… Mà ” người ta ” ở đây, không ai khác, chính là tôi. Tôi thật muốn chửi cho con lớp trưởng này nhớ đời. Điểm của tôi mà còn dám nghi ngờ sao, được cái danh lớp trưởng thì có quyền lấn tới à. Thế là Thư đang trả lời bình luận đó, tiếp tục nói xéo vào. Đương nhiên là có tên tôi trong đó. Tôi không do dự mà trực tiếp xen thẳng vào, xem như là chửi tay đôi với Linh. Chúng tôi cãi qua cãi lại. Sau đó Linh lại đăng tus, tiếp tục có vài đứa tag tên tôi vào. Một lần nữa khẳng định, các bạn trong tập thể 8/6 đã được xem ” chuyện hay”…
Chương 20: Tập Thể 8/6 (2): Bắt Đầu Cô Lập
Chiều hôm sau, tôi vẫn tiếp tục ” chửi tay đôi ” với Linh. Bây giờ coi như tôi coi thường Linh rồi, bình luận đối đáp tôi vừa sắt bén lại vừa mang ý ngây thơ. Thật muốn bái phục. Sau đó thì, cái tus chửi xéo đầu tiên được hình thành trên Facebook của tôi, nội dung như sau, vô cùng tóm gọn và dễ hiểu: 10đ… ok xem như tụi tao thua mày. Không ngờ tus vừa đăng xong, nguyên một đoàn binh kéo đến tiếp tục tham gia chửi xéo Linh,sau đó còn có đứa tag thẳng tên Linh vào. Thế là tôi với Linh lại một lần nữa nổ súng tập kích đối phương. Giữa chừng, có một đoạn cãi lộn xem như là rất lớn, Thư tham gia vào phe tôi, tiếp tục đấu khẩu với Linh, sau đó khoảng 10 phút, acc Facebook của Thư liền bị rip, những bình luận giải thích ý tốt của Thư cho tôi hiển nhiên đều bị xóa hết,đương nhiên, nòng súng chỉ chĩa thẳng vào một người đã gây nên đợt rip lần này, không ai khác là Nguyễn Thị Phương Linh. Cuối cùng Linh còn lôi kéo cả bọn học sinh giỏi bên 8/2 đứng về phe mình, thật chả ra sao. Được thôi! Thích thì chiều, để xem cậu nịnh nọt họ được bao lâu. Sau đó vài phút, người thứ 3 chính thức nhập cuộc, bạn thân của Linh_Nguyễn Khoa Hoàng Anh. Hai đấu một, rất tốt, đường nào thì kỹ năng bấm bàn phím của tôi cũng không tệ, xem như là khổ công luyện thành từ việc viết truyện trên mạng…
Tôi thừa biết Linh làm thế là có ý gì, đương nhiên, tối nay chúng tôi học kèm chung môn Ngữ Văn ở cô Tuyến. Tôi được xem như là học trò cưng của cô. Chuyện này tôi cũng chả rõ lý do, lúc đầu tôi vừa vào học không quen biết ai nên chả bao giờ nói chuyện, một mực im lặng chăm chú nghe cô giảng bài. Kiến thức Ngữ Văn của tôi hoàn toàn không tệ. Cô gọi tôi là ” bé hạt tiêu”. Sau đó thì, mấy đứa bạn cùng nhóm thấy thể lại đặt cho tôi là con cưng của cô. Bây giờ thì lớn chuyện rồi. Tôi cũng chả quan tâm, đối mặt thì đối mặt, tôi cũng chả phải thể loại chỉ biết núp sau lưng cô…
…
Vừa lên nhà cô Tuyến, tôi đã thấy có vài đứa học sinh giỏi ở đó bàn tán chuyện của tôi với Linh. Còn Linh thì đang ngồi bên cạnh cô Tuyến, ríu ra ríu rít, xem chừng rất ” thân thiện”. Đến lúc cô biểu vào học, bởi vì thường ngày tôi ngồi giữa Linh với Hoàng Anh nên hôm nay, tụi nó thì thầm gì đó với nhau thì tôi không quan tâm. Chỉ biết vài giây sau đó, tụi nó xin cô đổi chỗ. Mấy đứa học sinh giỏi phía sau dồn mắt hết vào bàn đầu chúng tôi, chuẩn bị xem chiến tranh. Cô Tuyến dường như vẫn chưa biết chuyện gì, liền khó hiểu nhìn Linh với Hoàng Anh:
– Đổi cái gì mà đổi? Nhiều chuyện, ngồi đó đi.
– Chật lắm cô. – Linh với Hoàng Anh cười cười nhìn nhau.
– Bữa giờ ngồi có sao đâu.
Tôi cũng chả phải thể loại mặt dày…
– Cô ơi em đổi xuống bàn hai ngồi nhen cô – tôi cười hiền nhìn cô Tuyến.
Cô chả bao giờ mà từ chối ý kiến của tôi, lần này cũng không ngoại lệ, lập tức gật đầu. Tôi lấy cặp đi xuống bàn sau ngồi, trên miệng giương nụ cười tự đắc nhìn hai đứa con gái trước mặt. Đức thấy tôi đi xuống liền cười cười:
– Đi xuống đây cho dễ nói chuyện à?
– Không có – tôi lớn giọng – dễ ám sát hơn – theo sau đó là một nụ cười gằn đầy ẩn ý, có phần khinh miệt – ngồi với lũ khó ưa cũng sợ sẽ lây bệnh khó ưa của tụi nó.
.
.
.
Tối đó tôi về nhà làm bài tập ở trường, sau đó bật máy tính xem tin tức, chán quá lại qua onl Facebook. Cái tus của Linh hiện đầu bảng, nội dung là… ờ… cái gì mà” sau vài phút tâm sự, cô cũng hiểu ý em, đúng thiệt cô giáo ngữ văn có khác. Người từng được cô xem là con cưng giờ như vậy đó cô ạ….” . Vài ý sau tôi còn chả thèm đọc, buồn cười, vâng, ” con cưng ” đấy. Đúng là vừa ăn cắp vừa là làng. Nguyên một tus dài như thế phần nào cũng cho tôi biết được rốt cuộc sau khi tôi về Linh đã nói những gì với cô. Tôi không quan tâm, qua nhắn tin thẳng với Linh, biểu sau tiết 3 gặp nhau bên khu dạy bồi dưỡng, nói chuyện cho rõ ràng, Linh đồng ý. Thật có cảm giác… tôi sắp đi đánh nhau….
Ngày hôm sau tôi lên lớp học, mấy đứa kéo tôi lại nói chuyện:
– Cái bữa mà mày đi học cô Tuyến á, nghe nói sau khi mày về con Linh ở lại kể hết chuyện cho cô, nói mày gato này nọ. Ờ… còn cái bình luận mà con Thư xen vào rồi bị rip acc á, mấy lời ác ý mà con Linh bình luận để trả lời mày đều xóa đi hết rồi. Hình như là con Linh xóa rồi đưa cho cô Tuyến đọc, cô Tuyến đọc xong, con Linh liền xóa bình luận đi…
– Tốt quá còn gì! – tôi về chỗ ngồi, đặt cặp xuống rồi cười mỉa mai – để coi hôm nay nó lên lớp còn dám ngốc đầu lên không. Dám nói xỉa tao câu nào trong giờ học thì đừng nói tới chuyện đổ máu.
– Một hồi nó lên chắc chắn không còn ai nói chuyện với nó nữa đâu.
– 8/6 bây giờ coi như cô lập nó chính thức.
Đang bàn tán thì Linh bước vào, đám bạn gần chỗ tôi còn cố ý nói lớn hơn. Tôi im lặng quan sát mọi hành động của Linh: đặt cặp xuống, ngồi xuống, úp mặt, hết.
– Đúng thiệt là không biết ngại. – một đứa lên tiếng
– Acc Facebook của tao bị rip chắc chắn cũng do nó – Thư lườm Linh muốn ché lửa – ba cái thể loại khó ưa, nó mà có xin lỗi thì mày cũng đừng bao giờ làm hòa với nó nha Thùy.
– Nó tự phát động chiến tranh mà – tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thoáng mơ hồ – tao hẹn nó sau tiết 3 gặp nhau nói chuyện rồi.
– Để đó một hồi ra chơi tao qua tiếp tay vài câu cho nó khỏi có mặt đi học – Lạc xen vào – mà con Hoàng Anh kia chắc nghỉ rồi, hôm qua còn gan to hợp lực với bạn thân nó mà.
– Sợ – Thư cười cười rồi về chỗ ngồi.
Tiết đầu tiên là tiết Lịch Sử. Lớp nói chuyện quá nhiều. Cô dạy Lịch Sử đề nghị bắt từng bạn nói chuyện lên góc lớp đứng, ai đứng tới cuối tiết mà không bắt được bạn tiếp theo thì bị ghi tên vào sổ đầu bài. Cứ dần dà, chúng tôi thay phiên nhau lên gần hết, lớp vẫn cứ nói chuyện, sau đó có một đứa bắt được Linh đang nhẩm gì đó, lớp tôi lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Linh, mặc cho Linh kêu không có, lớp tôi vẫn một mực ” đoàn kết” là có, mặc dù chả có vài đứa thấy Linh nói chuyện. Linh bất lực đi lên góc lớp. Kỳ lạ thay, Linh vừa lên, cả lớp im phăng phắc không một tiếng hó hé. Tôi gãi đầu khó hiểu, định mở miệng liền bị Thư đập vai nói nhỏ:
– Im lặng, sắp thành công rồi.
Tùng! – Tiếng đánh trống vang ngay sau đó, lớp chúng tôi liền rộ lên ồn ào:
– Sổ đầu bài!Sổ đầu bài!Sổ đầu bài!Sổ đầu bài!Sổ đầu bài!Sổ đầu bài!…
Cô Lịch Sử ái ngại nhìn chúng tôi, sau đó nhìn Linh:
– Em về chỗ đi, đây là lần đầu nên cô tha.
– Không công bằng – cả lớp lại ồ lên mỉa mai.
Linh về chỗ ngồi úp mặt thật lâu. Lạc đi về bàn gần đó, mỉa vài câu rồi về chỗ, đám con gái cười mãn nguyện. Sang tiết 2, Linh xin xuống phòng y tế nói rằng mình bị sốt. Như thế chẳng khác nào tạo cơ hội cho chúng tôi buôn chuyện. Lạc nhìn tôi cười cười rồi giả giọng đáng thương:
– Thùy ghê thiệt, mới thế đã làm cho Linh xuống phòng y tế rồi.
Tôi quay phắt lại nhìn cậu ta đầy tức giận:
– Biết điều thì im nha, ai dám ăn hiếp con hiệu trưởng chớ – Tôi đập cây bút bi lên đầu Lạc – đồ đầu phộng, não cũng nhỏ như đậu phộng, mau học bài đi.
Đến sau tiết 3, Linh lên lớp lấy cặp xin cô bộ môn về nhà vì lý do sốt nặng, cần đi bệnh viện. Cả lớp nhìn bóng Linh khuất hẳn sau cánh cửa mới bàn tán xôn xao. Thư cười gằn:
– Thỏ đế, chưa đánh đã chạy.
– Haizz! Trách sao bạn Thùy ghê gớm, chưa đánh mà người ta đã sợ đến phát sốt – Lạc nhún vai – tao nói mày nghe nè Thùy, tối nay kêu 500 anh em lên đập chết mịa nó luôn.
– Aizz! Người đâu lầy thế, ỷ đông hiếp yếu – tôi cũng tham gia góp vui – cái tập thể 8/6 này dư sức rồi, thuê 500 đứa tốn tiền lắm, với lại, đốt nhà luôn cho lẹ, đánh nhau mắc công phải vận động.
– Hahahaa! Đúng á, tối mày mang xăng đi, tụi tao chuẩn bị củi cho. – Lạc vỗ vai tôi
– Đùa tí thôi – tôi thở dài – nếu muốn nó chết thì hành hạ cho tinh thần nó từ từ xuống dốc, dầu xăng làm gì.
– Mày nói thử sao nó sốt, chẳng lẽ học hành chăm chỉ? Nhất định là giả vờ yếu đuối – Thư thắc mắc
Tôi vừa bước về chỗ, điều chỉnh âm lượng giọng không to không nhỏ, vô cùng bình thản cất tiếng:
– Sốt có thể là sự thật, nhưng tao nghĩ không phải vì học. Chắc tối hôm qua nó cật lực thức khuya tính kế đối đầu đấy thôi, hoặc là – tôi quay lại, nhấn mạnh câu cuối – có thể là do bận rep bình luận với đăng tus nên quên ăn quên ngủ…