Chương 33: Trường Mẫu Giáo Họa Mi
– Nhanh lên nhanh lên, để người ta nhìn thấy thì chết.
– Từ từ coi tụi bây, đi chơi mà như đi trộm.
– Nhanh đi coi, đm lề mề kinh khủng.
Tôi trề môi nhìn đám con gái trước mặt, à không, phải gọi là nữ hán tử mới đúng, thi nhau trèo qua tường của Trường Mẫu Giáo Họa Mi. Có điều, sống tới từng tuổi này, tôi vẫn chưa biết leo trèo.
Diệu Linh thắc mắc nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ:
– Làm gì mà không trèo vô?
– … – tôi im lặng một lúc, phải nói sao đây nhỉ, nếu nói không biết trèo thì mất mặt chết được.
– Sao?
– Tớ… à, mẹ dạy con gái con đứa học trèo cây làm gì, nên từ nhỏ mẹ không cho trèo, nên…. không biết trèo.
– Xớ! Đúng là đồ tiểu thư! – Linh lùn hất mặt lên đầy đắc ý như vừa chuẩn đoán đúng căn bệnh mà tôi đang mắc phải.
Tôi nhếch môi, tay không chủ động được nhẹ run lên, rồi từ từ huơ lên không trung, đập thẳng vào đỉnh đầu của con người trước mặt. Tôi lại cười lần nữa, trông vô cùng giả tạo:
– Cao bằng chị rồi hẳn nói chuyện tiếp nha cưng.
Linh lườm tôi muốn ché lửa:
– Lưu manh tiểu thư. Không hiểu nổi tại sao thằng Quý lại thích một đứa bất tài như bạn.
Đúng là… không thèm chấp thể loại LÙN này nữa…
Tôi ngó một lượt xung quanh, có một tản đá nhỏ, ừm… có thể dùng nó để làm tôi dễ trèo qua hơn. Tôi nhanh chân chạy tới, gồng hết lực vào tay, sau đó bê lên..
Í! Bê không được! Sao nặng thế? Rõ ràng mày rất nhỏ mà! Giảm khối lượng lại coi cục đất này, đm, lên coi, không lên là bà cho một nhát chí mạng đấy nhé, đm có lên không thì bảo…
Bất lực rồi!
Tôi quay sang nhìn Diệu Linh với vẻ mặt tội nghiệp và không thể tội nghiệp hơn. Diệu Linh đưa ánh mắt thương hại nhìn tôi:
– Lại sao nữa lưu manh tiểu thư?
– Không bê lên được, bê giúp tớ – Tôi gằn từng chữ.
– Xớ! Đúng là đồ tiểu thư.
Diệu Linh chạy tới chỗ tôi, rất nhẹ nhàng, dùng tay nhấc nhẹ tản đá lên. Tôi há hốc mồm nhìn cậu ấy, vi diệu quá đi mất!
– Trèo lên đi! – Diệu Linh ra lệnh.
Tôi nhìn tản đá dưới chân, rồi nhìn lại chân mình, mà… trèo sao ấy nhỉ?
– Linh, trèo trước cho tớ xem thử.
– Tớ trèo qua lại nãy giờ rồi mà bạn vẫn không tiếp thu được à? Đừng có nhiều lời, mau trèo qua đi.
– …
Hứ! Trèo thì trèo, có gì ghê gớm đâu, mấy cái thứ này thằng nhỏ cũng biết làm! Mở mắt to lên mà nhìn tôi trèo đây!
-…
Nói thế thôi chứ…. tôi không trèo được, không biết nên để chân phải hay chân trái qua trước, cũng không biết nên dùng lực tay hay lực thân để gồng qua, nói chung… khó khăn lắm.
– Trèo qua trước đi, bạn muốn làm gì tớ cũng chịu.
– Ừm… – Diệu Linh trầm tư một hồi, sau đó búng tay rồi ” à ” lên một cái – Làm hòa với Quý đi.
– Never, nhá! – Tôi gào lên thật lớn.
Mấy đứa đã trèo vào được trong trường hét vọng ra chỗ chúng tôi:
– Nhanh đi Thùy, tụi tao chơi gần xong rồi nè.
– Dạ! – Tôi ão não hét lại rồi nhìn Diệu Linh, miễn cưỡng gật đầu – ok! Chả phải chuyện gì to tát, có điều, tớ chỉ có việc xin lỗi nó, còn nó muốn làm bạn không thì tùy, không thể trách tớ được.
– Biết rồi. Nhìn tớ rồi làm theo!
Diệu Linh đặt tay phải lên mép thành tường, dùng chân bật nhẹ lên, thế là trèo qua được.
Hừ! Đơn giản có chút khó khăn ấy mà. Quyết tâm cái nào!
Tôi đặt chân lên tản đá, dùng tay phải… à không, tay trái thuận hơn nên dùng tay trái, sau đó bật nhẹ chân lên. Thế là tôi đã ngồi trên thành tường. Thành tường cách mặt đất chừng 2m5, ôi mẹ ơi! Làm gì cao thế? Nhảy xuống gãy chân thì sao?
– Nhảy nhanh đi.
– Có cao lắm không? Có gãy chân không? Có thủy tinh dưới đó không? – Tôi hỏi đề phòng.
– Tao bái mày làm thầy luôn á Thùy, nhảy xuống đi, không sao đâu, tao đỡ. – Thảo Vy lạy tôi vài cái.
– Hừm! Né ra để chị nhảy, mày đỡ chị mày té rồi không đền mạng được đâu.
Tôi nhảy xuống..
Hắc! Trật chân rồi! Đau chết mất!
Trong trường mẫu giáo đúng là có rất nhiều trò để chơi. Tôi chạy vòng quanh trường xem xét, chơi gì đây nhỉ? Nhớ thời lúc nhỏ quá đi mất. Cùng mọi người lên tầng 2, đến giữa cầu thang thì có một chiếc gương ở đối diện làm chúng tôi giật mình, có đứa còn hét lên, điều mắc cười hơn là, trên cầu thang có vẽ dấu chân trẻ em… màu đỏ. Có đứa chưa bước lên bậc nào đã kêu là có máu… trí tưởng tượng thật tốt -.-
Lên tầng 2, chúng tôi đi xem xét từng tầng 1, sau đó còn nghịch nước của trường rồi xuống lại tầng 1. Tôi mượn bút của Phúc, lưu lại bí mật ở trường này, chính là viết tên thằng bạn mà tôi muốn cùng vào đây và tên tôi ngay bên cạnh nhau. Hi vọng lần sau vào đây sẽ đi cùng cậu ấy. Ừm, chuyện này chỉ có mình Diệu Linh biết. Được một lúc thì Quân nói chúng tôi rằng Quân sẽ ra ngoài trước, nhưng chỉ có mình tôi và Diệu Linh nghe, tại vì đám kia lo chơi quá. Lúc tụi tôi đang chơi trò tàu hỏa, Diệu Linh đột nhiên lên tiếng:
– Ủa? Thằng Quân đâu rồi?
Công nhận là tôi rất biết phối hợp, phim ma học đường thì cũng xem nhiều rồi, hoàn cảnh này để tăng thêm không khí thì chắc sẽ làm một việc.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! – Tôi hét lớn lên, cười thầm trong bụng đợi chuyện hay.
Kết quả là đám kia cũng hét theo như điên rồi trèo hết ra ngoài trường, bỏ tôi một mình ở lại trèo ra sau cùng -.- tình bạn bè thân thiết tương trợ lẫn nhau biến mất trong 1s chỉ vì tiếng hét.
Sau khi trèo ra ngoài, chúng tôi quyết định cúp luôn buổi học hôm nay, ngồi bàn về tiệc liên hoan cuối năm của nhóm, tại vì chỉ học 2 bữa nữa rồi nghỉ nên … lo xa đó mà.
Ừm… chuyện tôi giao kèo với Diệu Linh, đương nhiên vẫn phải hoàn thành, nhưng không gặp mặt mà là qua hình thức nhắn tin. Tôi xin lỗi Quý một tràn thiệt dài, vừa nhắn vừa cảm thấy mất mặt vô cùng, nhưng mà, lỗi này do tôi gây, tôi tự chịu. 9h sáng tôi nhắn, 9h tối cậu ta mới rep, bảo là biết lý do rồi. Tôi ừm cho có, biết khỉ gì chứ, là do tôi nhất thời rãnh hơi thôi mà, chắc cậu ta lại hiểu lầm gì rồi. Sau đó tôi vẫn xin lỗi, cậu ta ừm ờ như vẫn còn giận, tôi hỏi bây giờ muốn thế nào thì mới chấp nhận lời xin lỗi của tôi, làm gì cũng được, tôi hứa danh dự.
Công nhận là con người này rất tỉnh luôn, rep lại: Làm người yêu mih nha, nói là hứa nha.
=)))
Thật muốn bóp cổ con người này, đến bây giờ mà vẫn còn giỡn được.
Tôi lại tiếp tục xả một tràn có nội dung ba hoa như giỡn mặt bà hả, ngày mai bà lên trường giết bây giờ…
Thế là… Hòa rồi!