Edit: Thỏ
Beta: Grace
Lương Văn không ngừng lùi lại phía sau thì đột nhiên lại trượt chân. Cô ấy cảm thấy hình như mình đã dẫm lên thứ gì đó vừa cứng lại vừa mềm, liền cúi đầu xuống nhìn.
Có một con chuột xám đen ngay dưới chân cô!
"A!!!" Nháy mắt sắc mặt Lương Văn trắng bệch, phát ra tiếng thét chói tai kinh động trời đất. Cô ấy bất chấp mọi thứ lao về phía trước, đâm đầu vào trong lồng ngực Lâm Hàn Hi, ôm anh ta run bần bật, kinh hoảng nói: "Chuột! Có chuột!"
Cả trường yên tĩnh.
Đám đàn em khiếp sợ mà nhìn tiểu cô nương chui vào trong lồng ngực của đại ca, cơ hồ tròng mắt muốn lòi ra ngoài.
Tung hoành ngang dọc trong trường, nữ vương đánh bại đại ca dễ như bỡn vậy mà lại sợ một con chuột?
Lâm Hàn Hi cũng ngây người, bị dọa đến độ điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống. Lúc anh ta thấy cô ấy xông tới, còn tưởng là đang muốn đánh nhau, ngay cả tư thế phòng thủ cũng đã chuẩn bị. Kết quả là nữ sinh không hành động như ngày thường, thân thể mềm mại dán sát lại đây, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo, khiến cả người anh ta sững sờ.
Đây là... mỹ nhân kế sao?
Nhìn từ góc độ khác, công kích này còn nặng đô hơn so với cú đá lần trước.
Lâm Hàn Hi nhìn con chuột mà cô ấy nói, cả người đen thui, vẫn không nhúc nhích nằm bẹp dí trên mặt đất, nát bươm.
"..."
Lương Văn lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đang ôm một người lạ khác giới bèn vội vàng buông tay: "Xin lỗi nhiều, không phải tôi cố ý mà do con chuột thật đáng sợ!"
Lâm Hàn Hi lạnh lùng mở miệng: "Nó chết rồi."
Lương Văn: "Nhưng mà vẫn đáng sợ."
"..."
Lương Văn thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của anh ta đang nhìn mình, dường như không định buông tha cho cô ấy bèn cắn chặt răng, đem mọi việc nói ra: "Cái kia, tôi không phải Lương Dược mà là em gái Lương Văn, bọn tôi là sinh đôi, cậu tìm nhầm người rồi!"
Lương Văn không nói nguyên nhân bọn họ trao đổi thân phận cho anh ta, chỉ đành bảo muốn thử hoàn cảnh sinh hoạt của đối phương, một tháng sau thì trở về như cũ.
"Là như vậy đó. Cậu tìm muốn chị ấy thì đợi một tháng sau đi."
Lương Văn giải thích xong, vừa mới vừa xoay người dợm bước đi thì bị đối phương gọi lại: "Chờ một lát."
"Chuyện gì?"
Lâm Hàn Hi híp mắt hỏi: "Cậu học Nhất Trung?"
"Ừ."
"Vậy học rất giỏi đúng không?"
"... Cũng được."
Lâm Hàn Hi cong môi cười, "Nếu như vậy thì về sau bài tập của tôi đều giao cho cậu."
"Vì sao tôi phải giúp cậu làm bài tập?" Lương Văn trừng lớn mắt, chưa từng gặp qua nam sinh nào không biết nói lý như vậy, "Tôi cũng bảo tôi không phải là chị ấy."
Vẻ mặt Lâm Hàn Hi vô lại, "Chỉ bằng vài lời nói tùy tiện của cậu mà bắt tôi tin à? Việc này phải đưa ra bằng chứng, nếu như cậu có thể làm bài tập của tôi đúng chính xác thì tôi lập tức tin cậu."
Anh ta còn vô cùng cường điệu, "Bài tập hằng ngày."
Lương Văn cả giận nói: "Nếu như tôi không làm thì sao?"
Lâm Hàn Hi cười, "Thì tôi lập tức công bố với mọi người rằng cậu không phải là Lương Dược!"
Lương Văn thành công bị nắm thóp nhược điểm: "..." Làm sao lại có loại người xấu xa như thế chứ QAQ.
Cứ như vậy, sinh hoạt khó khăn của Lương Văn chính thức bắt đầu. Cô ấy không thể chịu nổi bèn buổi tối đi tìm Lương Dược, "Chị hai, nếu như có nam sinh bắt nạt chị thì chị sẽ làm gì?"
Lương Dược nhướng mày, "Đương nhiên là bắt nạt lại rồi, có người bắt nạt em?"
"Không, em chỉ hỏi như vậy thôi..." Lương Văn không dám nói sự thật với cô, sợ Lâm Hàn Hi sẽ công bố mọi chuyện.
"Chị làm gì khi có nam sinh bắt nạt chị, có thể chỉ em một, hai chiêu không?"
"Để chị nhớ lại." Lương Dược trầm ngâm chốc lát, tìm thấy một con thú bông hình con thỏ, "Nếu con thỏ này là nam sinh kia, lỗ tai là tóc của hắn..."
Động tác cô nhanh nhẹn mà nắm lỗ tai của con thỏ, mạnh mẽ ấn đầu của nó lên trên tường.
"Thấy rõ chưa?" Lương Dược đang làm mẫu nói, "Đầu tiên cho hắn dính chặt vào tường, sau đó giơ chân đá vào bụng hắn."
"..."
Lương Văn trầm mặc không nỡ nhìn con thỏ đang bị chà đạp.
"Coi như em chưa hỏi gì nha."
*
Không riêng Lương Văn, sinh hoạt của Lương Dược gần đây cũng vô cùng khó khăn. Sở Trú không thèm để ý đến cô.
Dường như việc cô vẽ Nhị Cẩu Tử đã khiến tâm lý anh bị sốc nặng.
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
Tiết tự học buổi chiều, Lương Dược lì lợm đeo bám mà quấy rầy thiếu niên đang làm bài tập, nhỏ giọng dỗ dành: "Tôi thật sự không cố ý kêu cậu là Nhị..."
Ngòi bút Sở Trú dừng lại.
"Ờm..." Lương Dược kịp thời sửa miệng, "Thật sự là do thói quen cá nhân, con trai của tôi cũng được gọi là Nhị Ngốc Tử!"
"... Tôi không có tức giận." Sở Trú quay đầu, rốt cuộc cũng chịu để ý đến cô. Anh mấp máy đôi môi mỏng, đôi mắt đen kịt, "Tôi chỉ không thích người khác gạt mình."
"Tôi gạt cậu cái gì?" Mí mắt Lương Dược hơi giật, sau đó thấu tình đạt lý tiếp tục hỏi.
Sở Trú không trả lời. Đúng là cô không có gạt anh điều gì, bất luận là vẽ tranh hay streamer, cũng chỉ là không nói cho anh mà thôi.
Chính là...
Sở Trú nhìn thẳng cô, thong thả mở miệng: "Tôi cứ có cảm giác, mỗi chữ cậu nói ra đều mang mùi lừa dối."
Lương Dược: "..."
Trực giác anh nhạy bén đến đáng sợ!
Không hổ là học thần!
"Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều thôi." Lương Dược nhỏ nhẹ nói, "Không phải cậu chán ghét con gái sao, vì thế trời sinh cậu không có cảm giác tin tưởng với bọn họ là cái chắc rồi."
"Có lẽ vậy." Sở Trú buông lời nhẹ nhàng bâng quơ, không tiếp tục nữa.
"Vậy thì chúng ta thêm bạn Wechat lại đi?" Lương Dược vui vẻ gửi đi lời mời kết bạn.
"Ừ." Sở Trú lấy di động ra, "Nhưng tôi chỉ thêm số phụ của cậu."
Nụ cười Lương Dược cứng đờ, "Số phụ?"
Sở Trú ung dung nói: "Là số cậu xóa kết bạn với tôi đó."
Nụ cười Lương Dược ngưng hẳn, "Bạn học Sở Trú, tôi cảm thấy ngồi cũng bàn với nhau cũng nên tin tưởng nhau một chút."
Sở Trú: "Cậu là con gái."
Lương Dược cực kì bực bội, "Hôm qua cậu còn bảo tôi là con trai!"
Sở Trú: "Hôm qua là hôm qua, còn hôm nay là hôm nay."
"..."
Lương Dược giận đến nói không nên lời.
Sở Trú hơi hơi nhướng mày, "Còn muốn thêm không?"
"Không." Lương Dược trả lời, bĩu môi chơi điện thoại, "Ai thèm chứ."
Sở Trú không ép buộc cô, đặt điện thoại lại vào trong ngăn bàn, thản nhiên nói: "Xem ra cậu cũng không tin tưởng bạn cũng bàn."
"..."
Lương Dược âm thầm giận dỗi.
Bỗng di động run lên một cái, là Vương Cần Cần gửi tin nhắn Wechat đến: "Có đó không? Có chuyện này không biết có nên nói với cậu hay không, mình cảm giác được sau khi nghe xong cậu sẽ tức giận."
Lương Dược nằm lên bàn, uể oải trả lời: "Chuyện gì?"
Vương Cần Cần: "Cái người là ông chủ quán bar đang điên cuồng theo đuổi cậu, La Mục vừa đến tìm mình."
Ngay tức khắc Lương Dược sinh ra dự cảm không tốt.
Vương Cần Cần: "Hắn hỏi mình cậu đang ở đâu."
"..."
Vương Cần Cần: "Mình vốn không muốn nói cho hắn biết, nhưng mà hắn ta thật sự rất phiền... Nên mình không cẩn thận khai ra, hiện tại hắn đang trên đường đến Nhất Trung đó."
"Hả?" Lương Dược hoảng sợ bật dậy khỏi bàn, "Hắn tới bao lâu rồi?"
"Khoảng ba mươi phút rồi."
Lương Dược nghiến răng: "Sao giờ cậu mới nói cho mình!"
Vương Cần Cần: "Mình cần sắp xếp lại lời nói."
"Cậu..." Lương Dược vừa định hỏi cô nàng có phải cố ý hay không thì cửa lớp học bị chân đá văng 'rầm' một cái. Sắc mặt La Mục tối sầm mà đứng ở cửa, gương mặt ảm đạm, trên người mặc đồng phục xộc xệch, xem ra là trà trộn đi vào.
"Lương Văn ở lớp này đúng không?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt cả lớp đồng thời nhìn về phía Lương Dược.
Sở Trú ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày.
Lương Dược yên lặng che mặt lại.
La Mục thuận theo ánh mắt mọi người, tự nhiên thấy được Lương Dược. Mới nhìn còn có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy qua được dáng vẻ tháo trang sức của Lương Dược, không nghĩ tới rằng sẽ thanh thuần động lòng người như vậy.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, lạnh mặt bước qua, ra lệnh cho Lương Dược: "Đi theo anh."
"Anh là ai, tôi không quen biết." Lương Dược chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội, vẻ mặt xa lạ.
"Giả vờ bất thành, mau đi theo anh. Vương Cần Cần nói em ở chỗ này theo đuổi thằng nào, nó trông ra sao?" Sắc mặt La Mục không tốt, duỗi tay qua muốn túm cô đi.
Lương Dược vừa muốn né tránh, một bàn tay sạch đẹp vươn tới, mạnh mẽ chế trụ cổ tay La Mục.
"Anh dám động cậu ấy thử xem?"
Sở Trú nhìn La Mục, đôi mắt đen láy mà lạnh băng, giọng nói trầm thấp lộ ra vài phần tối tăm.
La Mục sửng sốt, hờ hững nhìn về phía Sở Trú, "Cậu nhóc, chuyện giữa tôi với cô ấy, cậu quản được sao?"
Sở Trú thản nhiên nói: "Cậu ấy ngồi cùng bàn với tôi."
"Còn ngồi cùng bàn..." La Mục bày ra biểu tình như vừa nghe chuyện hài, "Cậu biết cô ấy là ai sao còn ngồi cùng bàn?"