Edit: 🦀
Hôm nay là chủ nhật, Lương Dược ăn cơm trưa xong liền nhận được điện thoại của Sở Trú, anh bảo cô chuẩn bị một chút, sau đó sẽ lập tức đến đây đón cô.
Lương Dược kỳ quái hỏi: “Pháo hoa không phải buổi tối mới phóng ư?”
Sở Trú nói: “Không phải chỉ xem pháo hoa, ban ngày có thể chơi cái khác.”
Cũng đúng.
Lương Dược trầm mặc.
Ai nói hẹn hò chỉ ước vào buổi tối, lại không phải ước pháo……
Sở Trú lại nói: “Vậy đi, đợi chút nữa tới đón em.”
“Từ từ,” Lương Dược vội vàng nói, “Tôi còn chưa có chuẩn bị tốt!”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Cậu cũng biết mà, con gái ra đường đều phải trang điểm nè,” Lương Dược ngượng ngùng, “Đặc biệt là cùng một người cao phú soái như cậu ở một chỗ, thời gian trang điểm đương nhiên cũng phải nhiều hơn bình thường rồi.”
Sở Trú lãnh đạm nói: “Anh cảm thấy không sao cả, không trang điểm cũng không sao, dù sao em lớn lên cũng không xấu.”
Lương Dược: “……”
Cái gì mà em lớn lên cũng không xấu?
Đây là tiếng người sao?
Tại sao không phải là:" Em xinh đẹp lắm rồi, không cần trang điểm cũng được." hả?
Khen một câu xinh đẹp sẽ chết sao?!
“Chính là tôi tự ti, đi bên cạnh cậu cảm giác không xứng được chưa?” Lương Dược rũ mắt nhỏ giọng nói, “Hơn nữa tôi còn có rất nhiều bài tập.... Ừm, chỉ sợ không có thời gian.”
Sở Trú trầm mặc trong chốc lát, nói: “Hay là em không muốn đi?”
Lương Dược nắm di động thật chặt, không hé răng.
Giống như thừa nhận.
Không khí rơi vào im lặng, làm người ta hít thở không thông.
Qua một hồi lâu, Sở Trú rốt cuộc cũng mở miệng, anh nhẹ giọng nói, “Vậy thì tám giờ tối nay ở trung tâm thành phố, gặp nhau ở quảng trường nhân dân.”
Anh nói xong, không đợi cô đáp lời liền thẳng tay cúp máy.
Lương Dược nghe được tiếng đô đô bên tai, sửng sốt, đây vẫn là lần đầu anh chủ động cúp điện thoại, còn tắt máy nhanh như vậy, không lẽ là sợ cô cự tuyệt sao?
Lương Dược hơi hé miệng, nắm chặt di động, biểu tình đen tối không rõ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lương Văn đi vệ sinh xong, thấy Lương Dược đang ở phòng khách ngồi im không nhúc nhích, cô ấy nghi hoặc hỏi:" Chị, chị đứng ở đây làm gì vậy?”
Lương Dược không nhúc nhích: “Ờm…… không có gì.”
Lương Văn hỏi: “Vừa rồi chị mới gọi điện cùng Sở Trú à, muốn chuẩn bị ra ngoài sao?”
Lương Dược không nói chuyện.
Hai người dù sao cũng là song bào thai, Lương Văn rất hiểu chị mình, “Có phải chị vẫn còn rối rắm chuyện tỏ tình của Sở Trú không? Em cảm thấy hai người rất hợp, chị còn do dự cái gì?”
Lương Dược nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ hợp hay không, chị đều muốn cùng cậu ta kết thúc.”
Lương Văn có chút kỳ quái: "Tại sao? Chỉ là yêu đương thôi mà, không cần phải suy nghĩ kĩ như vậy, cái này không giống tính cách của chị nha.”
Trước kia Lương Dược yêu đương rất tùy tiện, chỉ cần nam sinh lớn lên dễ nhìn một chút, đối với việc ăn uống của cô đều có thể chiều chuộng, hay tính cách giống nhau một chút là được.
Hơn nữa theo như Lương Văn quan sát, Sở Trú đối với Lương Dược vô cùng đặc biệt, ít nhất là cô ấy chưa từng thấy Lương Dược ở trước mặt nam sinh khác để lộ ra một mặt của nữ sinh bình thường như vậy.
Lương Dược ở bên cạnh Sở Trú sẽ không tự giác mà làm nũng với anh, đơn thuần mà ỷ lại.
Này không phải thích thì là cái gì?
Lương Văn không hiểu cô do dự cái gì.
Bên kia, Lương Dược phiền muộn thở dài một hơi, lại thâm trầm lắc đầu, “Em còn nhỏ, không hiểu.”
Lương Văn: “……” Thế à.
“Chị thích Sở Trú, ít nhất là hiện tại rất thích,” Thanh âm rất Lương Dược nhỏ, nghe có chút tịch liêu, “Nhưng mà có thể duy trì được bao lâu, con người của chị em cũng biết đấy, tra lên một chút ngay cả chị cũng phải sợ, vạn nhất về sau chị không thích cậu ấy nữa thì sao, chị thật sự không muốn làm tổn thương hắn, cậu ta không giống những nam sinh khác, lỡ như bị cự tuyệt rồi lại muốn đòi sống đòi chết thì sao? Cho nên chị muốn cẩn thận suy xét một chút, rốt cuộc có muốn cùng cậu ta trải qua một đời hay không.”
Lương Văn nắm được trọng điểm: “Em cảm thấy lấy tính cách của anh rể, anh ấy sẽ không đòi sống đòi chết, mà nhất định sẽ làm chị đòi chết đòi sống.”
“…… Ừm, cũng đúng, em nói cũng có đạo lý,” Vẻ mặt Lương Dược lạnh nhạt, “Quả nhiên cự tuyệt vẫn tốt hơn.”
“Không phải chứ,” Lương Văn dở khóc dở cười, “Trong lòng chị thật sự muốn như vậy sao?”
Lương Dược trầm mặc lắc đầu, song lại gật đầu, cuối cùng cái gì cũng không nói, lẳng lặng trở về phòng.
Lương Văn nhìn cô đóng cửa phòng, cả một buổi chiều cũng chưa hề bước ra, ngay cả cơm chiều cũng không ra ăn, rốt cuộc đến 7 rưỡi, Lương Văn nhịn không được mới gõ cửa phòng cô, “Chị, sắp 8 giờ rồi, nếu không đi sẽ không kịp đâu, chị thực sự không đi sao?”
Bên trong không động tĩnh.
“Em cảm thấy nếu chị muốn cự tuyệt thì cũng nên gặp mặt rồi nói chuyện rõ ràng.”
Lương Văn còn muốn tiếp tục gõ, lại nghe được tiếng “Kẽo kẹt”, cửa phòng chậm rãi mở ra.
*
Pháo hoa đêm nay bắn ở quảng trường nhân dân, đúng 10 rưỡi mới bắt đầu, nhưng mà 7 giờ đã có vô số người tới tụ tập, quảng trường náo nhiệt đều là người là người, cãi cọ ầm ĩ, không khí náo nhiệt.
Pháo hoa 10 giờ mới bắn, tuy nhiên đã có rất nhiều người tới trước đợi sẵn.
7 giờ 45, Sở Trú đã đứng chờ ở quảng trường nhân dân từ lâu, anh mặc một bộ sơ mi màu đen cùng quần dài, dáng người đĩnh bạt, dung mạo anh tuấn, hai tay tùy tiện để vào túi quần, anh chỉ đơn giản đứng đó nhưng cũng đủ để tạo ra cảnh đẹp, vô số người đi qua không tự giác mà liếc nhìn anh, rồi lại bị biểu tình lạnh nhạt của anh dọa sợ thu hồi tầm mắt.
Triệu Ức Hào cùng Tào Bác cũng theo đuôi tới, tự động bỏ qua vẻ mặt âm trầm của Sở Trú, ở một bên vui vẻ ăn que nướng.
Triệu Ức Hào vừa ăn vừa hỏi Tào Bác: “Ai, cậu nói xem Lương Dược có đến hay không?”
Tào Bác vừa nhai thịt vừa đáp, “Vô nghĩa, khẳng định là sẽ đến, không phải bình thường hai người họ đều dính lấy nhau sao, huống hồ hôm nay lại là thời điểm mấu chốt như vậy.”
Triệu Ức Hào: “Nhưng mình thấy sắc mặt A Trú không đúng lắm, ban ngày bọn họ cũng không có ra ngoài chơi, ừm, quá không bình thường.”
“Chẳng lẽ là cãi nhau?” Động tác của Tào Bác hơi ngừng, “Ấy, chờ lát nữa A Trú tỏ tình sẽ không bị từ chối đi?”
Triệu Ức Hào lắc đầu: “Khó nói lắm, nhân sinh từ trước tới nay đều khó đoán.”
……
Sở Trú nghe bọn họ cậu một câu tôi một câu, không nhịn được nói: “Các người câm miệng.”
8 giờ rất nhanh đã tới, Sở Trú rõ ràng có chút nôn nóng, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía, Triệu Ức Hào cùng Tào Bác cũng đồng loạt giữ yên tĩnh, giúp anh nhìn xung quanh tìm người.
Triệu Ức Hào nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh đang chạy tới, ánh mắt lập tức sáng ngời, kích động hô:" A, là Lương Văn tới!"
Tào Bác cùng Sở Trú cũng nhìn qua.
Tào Bác liếc mắt một cái liền nhận ra Lương Văn, cô mặc một bộ váy liền thân màu trắng, thanh tú dịu dàng, tóc dài ngang eo, khuôn mặt không trang điểm, sạch sẽ mà trắng nõn.
Tựa như một nàng tiểu tiên nữ nhỏ, ở trong đám người phá lệ cảnh đẹp ý vui.
Sở Trú cũng thấy được, ánh mắt chợt sâu thẳm, biểu tình nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lương Văn chạy tới trước mặt bọn họ, thở phì phò, còn chưa có nói gì, Triệu Ức Hào đã mở miệng trước, “Tại sao chỉ có một người, Lương Dược đâu?”
Lương Văn há miệng, rồi lại ngậm miệng, tựa hồ cảm thấy băn khoăn, không dám nhìn mặt Sở Trú, “Chị ấy nói không muốn tới, bảo mọi người đi chơi trước, tôi chỉ đến nói một tiếng, nói xong tôi liền trở về.”
“Cái gì?” Tào Bác lập tức nhíu mày, “Cậu ấy thật sự không tới?”
Lương Văn khẽ gật đầu, “Ừm.”
Không khí rơi vào im lặng.
Sở Trú mặt vô biểu tình nhìn cô ấy, “Vì sao cô ấy không trực tiếp nói với tôi, WeChat, điện thoại, đều có thể mà?”
“Chắc là chị ấy không biết phải mở miệng như thế nào?” Lương Văn lắc đầu, “Em cũng không rõ lắm, chị ấy nhốt mình ở trong phòng cả một buổi chiều, buổi tối mới ló mặt ra một lần, chỉ nói không muốn đi, bảo em chạy ra nói với mọi người.”
Biểu tình Sở Trú ngày càng lạnh.
“Cái đó…… Em về trước đây, các người cứ chơi đi.” Lương Văn có điểm sợ hãi mà rụt bả vai, xoay người muốn đi.
“Từ từ.” Sở Trú đột nhiên mở miệng.
Lương Văn quay đầu, “Còn có chuyện gì sao?”
Sở Trú trầm mặc nhìn cô, “Cô ở lại.”
Lương Văn: “A?”
Sở Trú gằn từng chữ một: “Cô ấy không tới, cô liền ở lại bồi tôi.”
Lời này vừa nói ra, lập tức làm vỡ nát tam quan của mọi ở đây.
Lương Văn rõ ràng bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Cái, cái gì?”
Triệu Ức Hào cùng Tào Bác vẻ mặt cũng hoang mang, từ trước tới nay cũng chưa từng biết tới một mặt vô sỉ như vậy của Sở Trú!
Triệu Ức Hào phản ứng lại, cả giận nói: “A Trú, có phải cậu giận đến mức ngu người rồi hay không? Đây là Lương Văn, không phải Lương Dược!”
Cùng hai chị em bọn họ ở chung lâu như vậy, cậu ta cũng có thể chậm rãi phân biệt được sự khác nhau, ôn nhu dịu dàng là em, mà đanh đá ngang ngược chính là chị.
Người trước mắt này nhìn thế nào cũng chính là Lương Văn.
Sở Trú cái gì cũng chưa nói, anh nghiêng mặt, rất tự nhiên mà dắt tay Lương Văn, lạnh lùng nói: “Đi thôi, đi hẹn hò.”
Mặt Lương Văn đỏ hồng, mồm miệng không rõ: “Anh, anh rể, anh đừng như vậy, vạn nhất bị chị phát hiện……”
Triệu Ức Hào: “???”
Cậu ta không thể nào tưởng tượng mà nhìn cô ấy, như thế nào lại không có cự tuyệt? Chẳng lẽ dư tình đối với Sở Trú vẫn còn chưa dứt?
Tào Bác cũng suy nghĩ giống cậu ta, trong đầu hỗn độn, không nhịn được mà cùng nhau nghĩ tới một từ___ loạn!
“Mặc kệ cô ấy, chúng ta đi chơi.” Sở Trú lạnh mặt kéo…… Không, phải là túm cô ấy kéo đi mới đúng, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Triệu Ức Hào cùng Tào Bác liếc nhau, đang muốn đi cùng lại bị Sở Trú mở miệng ngăn cản: “Hai người đừng tới đây.”
Tào Bác: “Vì sao?”
Sở Trú liếc cậu ta một cái, “Mình cùng bạn gái hẹn hò, vì sao phải mang theo bóng đèn?”
“……”
Triệu Ức Hào nhìn bọn họ đi xa, nghiêm túc nói với Tào Bác: “Này, cậu mau véo mình một cái, mình hoài nghi bản thân đang nằm mơ.”
Vẻ mặt Tào Bác như đang suy tư cái gì, “Cảm giác không đúng lắm.”
Triệu Ức Hào: “Là sao?”
Tào Bác: “Ý mình là, người vừa rồi có đúng là Lương Văn hay không?”
Triệu Ức Hào run run một chút, “Này đang là buổi tối, cậu có thể đừng kể chuyện ma không!”
“…… Đồ ngốc.”
*
Sở Trú nắm tay Lương Văn dạo quanh quảng trường, dọc đường đi vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, thỉnh thoảng nghiêng đầu dò hỏi: “Khát không?”
“Đói không?”
Rõ ràng là lời nói quan tâm, nhưng ngữ khí của anh lại bình thản không gợn sóng, giống như là đang thực hiện nghĩa vụ.
Lương Văn nơm nớp lo sợ, không ngừng lắc đầu, “Không khát cũng không đói bụng, anh rể, cái kia, anh thật sự biết em là ai sao, không có nhận sai chứ?”
Sở Trú nhàn nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ nhận sai người, em là em, cô ấy là cô ấy.”
Lương Văn: “Vậy tại sao anh nắm tay?”
Sở Trú kéo khóe miệng: “Bởi vì tôi tra?”
“……” Lương Văn không còn gì để nói, yên lặng để anh nắm đi.
Sở Trú so với cô lại càng trầm mặc, mọi lần ở cùng với Lương Dược vẫn luôn là cô líu ríu không ngừng bên tai, anh đôi lúc cũng sẽ ngẫu nhiên phụ họa lại một hai câu.
Đổi lại người bên cạnh lúc này là Lương Văn, hai người nói chuyện không vượt quá được năm câu.
Lương Văn trộm nhìn sườn mặt thiếu niên, anh giống như đàn rất tức giận, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, đuôi mắt nặng nề, hàm dưới căng chặt, khóe miệng rũ xuống, trên mặt không có lấy một chút biểu tình.
Sở Trú dẫn cô đến một cái hồ nhân tạo, bên ngoài là một tầng rào chắn, trong hồ nuôi một đám cá chép, bên cạnh có nhiều người qua lại, rất náo nhiệt.
Tới nơi, Sở Trú cũng buông tay cô ra, đôi mắt đen nhánh nhìn mặt hồ, sườn mặt nghiêng hờ hững, làm người khác nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
Lương Văn đứng ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt của anh, thực sự không nghĩ ra cái gì, cô mím môi, không nhịn được hỏi anh:" Sở Trú, anh dẫn em tới đây làm gì?”
Sở Trú rũ mắt nhìn cá chép đỏ đang bơi trên mặt hồ, hồi lâu mới nói: “Tôi đã tìm hiểu qua, nơi này là vị trí xem pháo hoa tốt nhất.”
Lương Văn bừng tỉnh, nhìn nhìn xung quanh, “Khó trách bên này lại nhiều người như vậy.”
“Đêm nay, tôi vốn chính là muốn tỏ tình với cô ấy.” Thanh âm Sở Trú thực nhẹ, có chút khàn, lộ ra vài phần lạnh lẽo, “Ở chỗ này.”
“Như vậy à,” Lương Văn không biết phải nói cái gì cho tốt, lúng ta lúng túng nói, “Đáng tiếc chị ấy không tới.”
“Không sao cả, em cũng có thể, dù sao hai người lớn lên giống nhau.” Sở Trú quay đầu nhìn Lương Văn, nhàn nhạt nói “Tôi hướng em tỏ tình cũng không có việc gì.”
Lương Văn nghe vậy, có chút tức giận “Cái gì mà không có việc gì, anh xem em là cái gì?”
“Những lời này nên là tôi hỏi em mới đúng,” Sắc mặt Sở Trú chìm xuống, lạnh lùng nhìn cô, “Em xem tôi là cái gì, lừa gạt tôi vui lắm sao? Lương Dược.”
Anh chuẩn xác nói ra tên cô.
Thân thể " Lương Văn” chấn động, khí thế chớp mắt mất hết sạch, cô chột dạ dời mắt, “Anh quả nhiên là nhận ra……”
Cô biết mà, Sở Trú sẽ không bao giờ làm ra loại sự tình này với Lương Văn, không có khả năng.
Sở Trú cười lạnh, "Có phải em nghĩ, vạn nhất anh nhận sai thì làm sao bây giờ? Có phải tình huống vừa nãy là điều em mong muốn không? Em có phải rất hy vọng đem tôi ném cho Lương Văn?”
“Không có,” Lương Dược ăn ngay nói thật, “Hiện tại Văn Văn đã không thích anh, nếu thật sự là nó, nó sẽ không có khả năng để anh chạm vào tay mình, cho nên tình huống mà anh nói sẽ không phát sinh, hơn nữa……”
Giọng nói của cô yếu thế hẳn đi, cúi đầu nhận sai: “Tôi cũng không phải cố ý muốn gạt anh, thực xin lỗi.”
Sở Trú lạnh lùng nhìn cô trong chốc lát, xoay người rời đi.
Lương