• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Thỏ
Beta: Grace


Sau khi liếm xong, Sở Trú không những không ngừng lại mà còn nhẹ nhàng cắn thêm một cái!


Mẹ kiếp! Này là đang triển khai theo hình thức cấm trẻ dưới mười tám tuổi đó!


Rốt cuộc Lương Dược cũng không chịu được nữa, bèn rụt cổ né tránh anh, "Sở Trú, anh bình tĩnh lại một chút. Chúng ta hẹn hò còn chưa được năm giờ, trực tiếp hôn lại cắn như vậy có nhanh quá không? Em thấy chúng ta nên thả chậm lại một chút, bây giờ tạm thời chỉ nên nắm tay gì đó..."


Không riêng gì cô, nếu sau khi đổi trở về mà Sở Trú vẫn lưu manh như vậy thì chắc chắn Lương Văn sẽ không chịu đựng được! Với loại da mặt mỏng kia của em ấy, không ngất tại chỗ là cũng không tệ lắm rồi.


Sở Trú cảm giác được cả người Lương Dược cứng đờ, cũng không dám làm thêm, chậm rãi ngẩng đầu khỏi cổ cô, vô cùng lịch sự mà sửa sang lại cổ áo cho cô, "Lát nữa chúng ta tiếp tục."


Tiếp tục?


Tiếp tục cái rắm!


Lương Dược hơi suy sụp, "Anh có nghe em nói hay không đấy? Còn nữa, không phải trước đây anh rất ghét con gái sao? Đều là nói dối à?"


Như thế này thì chỗ nào giống người mắc chứng Misogyny [1]?


[1] Misogyny là những thành kiến về phụ nữ đã có gốc rễ ăn sâu vào văn hóa, tôn giáo và các giá trị xã hội, đưa tới việc những hành vi hay thái độ có tính cách khinh rẽ và áp bức phụ nữ.


Làm gì có ai ghét con gái mà làm trò yêu đương lão luyện như thế kia chứ?


Lương Dược nghiêm túc nghi ngờ mình bị chủ quán lừa!


Cô! Muốn! Trả! Hàng!


"Việc anh ghét con gái là sự thật, hiện tại cũng thế, nhưng anh thích em." Sở Trú thấp giọng nói, âm thanh nặng nề, tiếng được tiếng chăng. Anh vừa nói lại vừa ôm chặt cô, vùi đầu vào hõm vai. Đôi mắt anh nhắm lại, thưởng thức mùi hương hoa hồng ngọt ngào trên người cô, "Mùi hương trên người em rất thơm, không giống với những cô gái khác."


Lương Dược: "..." Đàn ông lưu manh lên thật sự phụ nữ chẳng là gì.


Cô cố gắng nhớ xem mình đang dùng loại nước hoa nào, sau khi trở về nhất định phải xịt từ đầu đến chân cho Lương Văn mới được.


Thời gian còn lại, anh vẫn luôn ôm cô không nói lời nào, cũng không có bất kỳ hành động khác lạ gì nữa. Mở TV cũng giống như để trang trí, từ đầu đến cuối không liếc mắt xem một cái. Sở Trú bất động, Lương Dược cũng không dám động, sợ sẽ làm anh tâm huyết dâng trào muốn hôn kiểu Pháp nồng nhiệt với cô. Hình ảnh kia quá chói mắt, cô căn bản không dám tưởng tượng.


Đang lúc cô đang lặp lại khúc mặc niệm trong lòng 'Đời người đầy rẫy những nỗi sợ, lúc nào cũng là giày vò và khổ đau' thì cuối cùng Triệu Ức Hào cũng gọi điện đến, nói rằng phòng đã được đặt, giục bọn họ mau tới đó, kế tiếp gửi địa chỉ nơi qua.


Lúc này, Sở Trú mới không nhanh không chậm thả cô ra, "Chúng ta đi thôi."


"Được." Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, thoát nhanh ra khỏi lồng ngực anh, "Em chờ anh ở ngoài."


Nói xong giống như đang trốn, vội ra trước cửa.


Sở Trú trầm ngâm nhìn bóng lưng có hơi hoảng loạn của cô.


Hôm nay tài xế của Sở gia nghỉ nên bọn họ đành phải bắt taxi đi. Ra khỏi biệt thự, Lương Dược cầm di động mở bản đồ, làm bộ dạng nghiêm túc xem đường để phòng ngừa đột nhiên anh lại ôm hôn rồi nâng lên cao.


"Để em xem đường này đi như thế nào."


"Không nghĩ tới lại xa như vậy..."


"KTV này có rất nhiều chuỗi nhà hàng. Nơi Triệu Ức Hào gửi bên cạnh có khách sạn màu xanh thẫm lớn, chúng ta đừng đi nhầm."


Dọc đường đi miệng Lương Dược nói không ngừng nhằm che đi sự ngượng ngùng của chính mình, đều do cảm giác xấu hổ gây ra.


Dường như Sở Trú không cảm giác được, bỗng nhiên duỗi tay về phía cô, "Đưa anh!"


"... Đưa cái gì?" Lương Dược bảo vệ di động theo bản năng, đến cả điện thoại anh cũng sẽ không lấy đi luôn chứ?


"Tay." Sở Trú nói, "Chúng ta nắm tay đi."


Lương Dược uất nghẹn, "Đường đi ngắn như vậy, không cần thiết."


Sở Trú: "Không phải em vừa mới bảo rất xa à?"


"..."


Thấy cô không chịu hành động, anh tự nhiên mà nắm tay đang cầm di động của cô, thuận tiện tóm luôn di động, "Đi đường xem di động không tốt, đến KTV trả lại cho em."


Lương Dược: "!!!"


Anh mẹ nó quả nhiên là muốn di động của em!


Lương Dược vẫn quyết định nín nhịn.


Tình nhân nắm tay nhau là điều bình thường, so với việc ôm thì còn biết chừng mực hơn nhiều. Cô thậm chí chịu đựng được cái ôm vừa nãy, cái này tính là gì?


Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến trái tim của cô nhảy chặn ở cổ họng, "Em có từng nghe nói qua về chuyện đánh cược theo đuổi người khác chưa?"


"Hả?"


"Chính là trò chơi mạo hiểm, đánh cược cùng người khác để theo đuổi một người nào đó." Sở Trú thản nhiên nhìn về phía trước, giống như lời nói này không ám chỉ đến cô, "Khoảng thời gian trước đây, dường như chuyện này phổ biển ở trường."


"Có sao, sao em lại không biết..." Lương Dược lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của anh bèn cười gượng, "Tự nhiên anh nói cái này làm gì?"


Sở Trú: "Không có gì, chỉ thuận miệng nói thôi, anh tin tưởng em không làm."


"..."


Ngữ khí Sở Trú hơi dừng một chút, sắc mặt trầm xuống rất nhiều, nói: "Bọn Triệu Ức Hào nói với em về quá khứ của anh rồi?"


"Ừ, có nói qua một ít."


"Thế bọn họ có nói cho em là người bảo mẫu kia sau đó thế nào không?"


"Cái này thì không có."


Sở Trú nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Bà ta chết rồi."


Lương Dược: "...?"


Sở Trú: "Vì chúng ta đang hẹn hò nên anh cảm thấy, trước tiên vẫn nên cho em biết trước kết cục khi lừa gạt anh."


Lương Dược: "..."


Đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà!


Rốt cuộc Lương Văn thích tên này ở điểm nào vậy chứ?


*


Trên đường đi, bọn họ tay nắm tay mở cửa xe, 'ân ân ái ái' mà đi vào phòng đặt trước KTV.


Rất nhiều người đến tham dự, đại khái là hơn mười mấy. Một nhóm người uống rượu và đánh bài trên sofa, trên bàn là một chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp với 17 ngọn nến, bên trên chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Chúc anh Trú sinh nhật tuổi 17 vui vẻ.


Lương Dược nhìn xung quanh.


Không chỉ mỗi đám người Triệu Ức Hào mà Tô Thiển cũng đến, còn có một vài gương mặt xa lạ chưa từng gặp qua. Chắc đều là hồ bằng cẩu hữu do Triệu Ức Hào gọi đến.


Sở Trú vừa nắm tay Lương Dược bước vào đã bị cười vang, tiếng huýt sáo vang lên không ngừng, "Anh Trú, lần đầu tiên thấy anh nắm tay một em gái bước vào, đúng là sống lâu mới thấy nha!"


"Cậu ấy là ai? Anh còn không nhanh giới thiệu đi."


Sở Trú ôm lấy vai Lương Dược, thoải mải thừa nhận, "Bạn gái của tôi, Lương Văn."


Lương Dược nặn ra một nụ cười cứng ngắc chào hỏi: "Chào mọi người."


Cả phòng rơi vào yên lặng một lát, sau đó có tiếng la hét vừa mãnh liệt vừa ồn ào, "Mẹ ơi, là bạn gái thật hả?"


"Chúc mừng chúc mừng!"


"Đậu má, tính tình lạnh lùng vậy mà thoát ế nhanh hơn, còn tôi mẹ nó vẫn mãi là một con chó độc thân."


Giọng Triệu Ức Hào lớn hơn mọi người, "Mẹ kiếp! A Trú! Cậu có thể à?! Trận sốt này không những không bạc đầu, mà còn kiếm hời được một bà xã."


Ở bên cạnh, Hạ Vân Đông và Tào Bác cười không ngừng. Bọn họ vui thay cho Sở Trú.


Lương Dược cũng cười theo hai tiếng, yên lặng ngồi vào góc sofa, hạ cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, nghĩ không biết nên trốn đi như thế nào.


"Văn Văn, cậu thật sự hẹn hò với Sở Trú rồi à?"


Lương Văn ngước mắt thấy Tô Thiển đi tới, ánh mắt khiếp sợ, vẻ mặt nhìn không ra vui sướng.


"Đúng vậy." Lương Dược nhướng mày, "Chẳng lẽ cậu không nên vui mừng cho mình sao?"


"À, ừ, chúc mừng cậu Văn Văn, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi." Tô Thiển sửng sốt, ngay sau đó lập tức mỉm cười có lệ chúc phúc, "Cũng coi như mình là nhân chứng tình yêu của hai cậu."


"Cảm ơn nhé." Lương Văn cười nhạt, cũng không để ý nhiều.


Không biết từ khi nào, Sở Trú ngồi xuống cạnh người cô, động tác tự nhiên mà ôm lấy eo, mặt không đổi sắc nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."


Anh ở đâu thì tâm điểm là ở đấy, mọi người xung quanh thấy bọn họ thân mật như vậy thì thỉnh thoảng lại phát ra một trận cười quái dị.


Lương Dược: "..." Ai tới cứu cô với!


Vừa mới nghĩ như vậy, một nữ sinh mang đôi giày cao gót 'cộc cộc' bước đến, mái tóc gợn sóng dày, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp. Trên người mặc vải nỉ màu tím với bộ đồ cao bồi bó sát, làm lay động lòng người.


Lương Dược nhìn cô nàng một cái, lập tức ngây ngẩn cả người: "Cần Cần?"


Vương Cần Cần nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình, cũng sửng sốt nhìn qua: "Lương Văn... Không, không đúng, cậu là..."


"Hả? Hai em biết nhau à?"


Một người đàn ông tóc xoăn đứng lên từ ghế sofa, gương mặt tươi cười đi qua ôm vai Vương Cần Cần một cái, "Thật đúng là trùng hợp. Tôi cũng giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, Vương Cần Cần."


"Oa! Anh Viễn, chúc mừng nha!"


"Này có phải là song hỷ lâm môn [2] không nhỉ?"


[2]: Mang ý nghĩa hai niềm vui tới cửa cùng một lúc.


"Vãi, hai chị dâu còn biết nhau cơ à?"


....


Người khác đều đang cười, chỉ có nội tâm Lương Dược đang rít gào, cầu mong Vương Cần Cần có mắt, ngàn vạn lần cũng đừng ở nơi này làm bại lộ cô!


Cũng may là EQ của Vương Cần Cần không thấp, thấy Sở Trú mạnh mẽ ôm lấy cô không buông, mà sau khi thấy được sắc mặt của cô, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra bèn 'phụt' một tiếng, dựa vào trong ngực bạn trai cười to, "Không phải đâu mẹ ơi, buồn cười quá đi mất. Cậu mẹ nó cũng có ngày như vậy, đúng là ở ác gặp ác mà!"


Gương mặt Lương Dược vô cảm, "Vương Cần Cần, cậu đủ chưa?"


Lần trước chuyện La Mục cô còn chưa có tính sổ đâu.


Vương Cần Cần cười như không cười, "Em vừa kêu chị là gì? Em gái Văn Văn, bình thường em không có kêu chị như vậy."


Lương Dược cắn răng, "Chị-Cần-Cần, đừng đùa nữa được không?"


Người đàn ông tóc xoăn kỳ lạ hỏi, "Cần Cần, em quen bạn gái của anh Trú à?"


Vương Cần Cần cười đẩy anh ta ra, rồi ngồi xuống bên cạnh Lương Dược, "Em gái của bạn em, quen đã nhiều năm rồi."


"Em nói có đúng hay không, bé Văn Văn?" Vương Cần Cần kề sát vào Lương Dược, cười khẽ.


Lương Dược chán ghét. Vương Cần Cần chưa bao giờ từng gọi Lương Văn như thế này, cô nàng cố tình tìm cảm giác không vui à?


Sở Trú liếc nhìn Vương Cần Cần một cái, cũng không có để ý gì nhiều, ôm Lương Dược về phía chính mình, thản nhiên nói: "Mọi người đến đủ hết rồi, chúng ta bắt đầu đi. Triệu Ức Hào, cắt bánh!"


Triệu Ức Hào sửng sốt, "Cắt liền hả? Không ước nguyệt thổi nến gì sao?"


Sở Trú: "Không cần thiết."


Anh nhìn Lương Dược trong lòng ngực, nhẹ nhàng nói: "Ước nguyện của tớ đã thành hiện thực rồi."


Lương Dược: "..." Anh đừng như vậy, em sợ.


Xung quanh lại vang lên một trận cười. Vương Cần Cần càn rỡ nhất, lăn lộn ở trong ngực bạn trai, vừa cười vừa nói: "Anh nhìn vẻ mặt của em ấy kìa, cười chết em!"


Lương Dược: "..." Rất muốn đánh người.


Sau khi cắt bánh kem xong, tới phần tặng quà, ngoại trừ đám người Triệu Ức Hào thì nhiều hoặc ít những người khác đều biết Sở Trú thích học nên quà tặng đều là bút máy, vở các loại, cái gì cũng có, đủ kiểu.


Tô Thiển sáng tạo hơn những người khác, tặng anh chiếc khăn quàng cổ. Lương Dược nhìn thử, hình như là tự tay làm.


Sở Trú không nhìn quà của bọn họ nhiều, anh chỉ nhìn chăm chú Lương Dược không nói lời nào. Lương Dược vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cô lấy một bùa hộ mệnh màu đỏ từ trong túi ra, "Do có hơi đột xuất nên em không có chuẩn bị nhiều nên mới đi tiệm lưu niệm mua cho anh bùa hộ mệnh, bảo vệ anh khỏi những bệnh tật và tai nạn."


Hầu hết mọi người đều xem thường loại đồ vật mười mấy khối này, nhưng Sở Trú lại cười nhẹ nhàng. Đây là lần thứ hai trong ngày cô nhìn thấy anh cười, thoạt nhìn vô cùng thích.


Anh đưa tay nhận lấy, đồng thời còn tự nhiên mà hôn một cái lên mặt cô, "Anh rất thích, cảm ơn em."


Lương Dược: "..."


Cô chết lặng.


Cô không ngừng nháy mắt ra hiệu với Vương Cần Cần. Cô nàng ngầm hiểu, cũng không trêu đùa cô nữa bèn 'khụ' một tiếng nói: "Ừm em rể à, gia môn Văn Văn quản lý rất nghiêm, đã đến giờ phải về rồi. Vừa hay nhà tôi cũng tiện đường, nên đưa em ấy về luôn."


Lập tức Sở Trú nhíu mày, "Không cần, tôi đưa về là được."


"Không được." Lương Dược nói ngay lập tức, "Khó lắm anh mới được ăn sinh nhật, ở lại chơi với bạn bè một lát đi. Đừng vì em mà dập tắt niềm vui của bọn họ, hôm nay nhiều người như vậy, chúng ta cũng không làm gì được. Không phải ngày mai lại gặp nhau nữa sao, tương lai chúng ta còn dài mà."


Cô kéo cánh tay anh làm nũng.


Sở Trú hơi do dự, thấy cô sắp khóc đến nơi, nghĩ thầm thật sự không thể nóng vội bèn gật đầu, "Vậy được rồi, anh đưa em đến cửa."


"Ừ!" Lương Dược nhanh chóng đáp lại, sợ anh sẽ đổi ý.


Vừa nãy Vương Cần Cần đã đi xuống cùng bạn trai, không chừng là muốn có một nụ hôn tạm biệt kiểu Pháp.


Sở Trú nắm tay Lương Dược xuống lầu, quả nhiên thấy được Vương Cần Cần đang dính môi với tên kia ở cửa bèn câm nín. Chị hai, chị có thể thu liễm một chút được không? Nhiều người đang xem như vậy mà!


Sở Trú thấy được, ánh mắt hơi sáng nhìn cô, "Hay là chúng ta cũng làm một nụ hôn tạm biệt với nhau chứ?"


Lương Dược đánh đòn phủ đầu bèn nhón chân hôn lên mặt anh một cái, "Được rồi, em thật sự phải về, tạm biệt."


Cô nói xong thì lập tức xoay người, không ngờ cánh tay lại bị anh túm trở lại. Mặt vừa mới quay lại đã bị anh cúi đầu, hôn lên môi cô.


Lương Dược sững sờ tại chỗ.


Cũng may Sở Trú còn nhớ rõ bọn họ chỉ vừa mới yêu đương, lần đầu tiên hôn môi còn có hơi ngượng ngùng, chỉ chạm nhẹ, không có thâm nhập vào.


"Đây mới tính là nụ hôn tạm biệt."


Sau khi hôn, sắc mặt anh hơi ửng hồng, lại nghiêm túc nói:


"Được rồi, như vậy thôi. Anh phải lên rồi, em... bảo trọng."


Lương Dược nhìn anh, môi hơi mấp máy, cũng không có chạy đi lập tức. Hình như đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.


Sở Trú hơi hơi mỉm cười, ánh mức dịu dàng quá mức, "Ngày mai gặp."


Lương Dược ngập ngừng, sau đó mỉm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK