Beta: Dâu Tây
__________________
Thời gian phảng phất như ngừng lại, trong ngõ nhỏ tình thế rơi vào căng thẳng. Hai người chỉ biết ôm chặt lấy nhau, không dám gây thêm tiếng động nào.
Diêu Mỹ Nhân tựa vào lòng Thư Mạch, cô cố gắng làm lơ nhiệt độ cơ thể ấm nóng của cậu, trong lòng tràn ngập sự khẩn trương, nếu như bị ba phát hiện thì sẽ không chỉ có một màn đánh uyên ương [1], chắc chắn Thư Mạch cũng sẽ bị ông đánh.
[1]: chia rẽ tình duyên
“Làm sao bây giờ?” Cô dùng khẩu hình miệng hỏi cậu.
Quanh chóp mũi Thư Mạch là hương thơm ngọt ngào của Diêu Mỹ Nhân, trước mắt cậu là khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt chứa đầy hơi nước và lo sợ, trông thập phần đáng thương.
Cậu không nhịn được liền cười nhẹ một tiếng.
Diêu Mỹ Nhân trừng mắt nhìn cậu, người này thật đáng giận, lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể cười được. Cô tức giận đến mức lấy tay che lên đôi môi mỏng của đối phương, đè nặng cổ họng nói nhỏ: “Đáng ghét, cậu đừng cười nữa, mau nghĩ biện pháp đi.” Cô dám khẳng định rằng, ba nhất định sẽ đi đến hướng này.
“Sao lại thế này, đây rốt cuộc là xe của ai, sao lại quăng trên mặt đường như vậy?”
Giọng nói của Diêu Thiên Nhai lại truyền đến.
Chỉ một thoáng thôi mà Diêu Mỹ Nhân đã cảm thấy tim của mình đập như nổi trống, tưởng chừng như sắp phá lồng ngực ra ngoài. Cô từ từ nhắm chặt hai mắt, lông mi run lên từng hồi, xấu hổ chui vào lồng ngực cậu, giống như làm vậy là có thể trốn đi.
Miệng bị đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại che lại, mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Thư Mạch cong môi cười, hôn nhẹ một cái lên lòng bàn tay Diêu Mỹ Nhân, sau đó khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Ngoan, ở đây chờ tôi.”
Thư Mạch xoa nhẹ vài cái trên đỉnh đầu của cô rồi buông cô ra, nhưng lúc đi ra ngoài thì bị kéo lại.
Cậu quay đầu liền thấy cô mang vẻ mặt kinh hoảng túm nhanh lấy quần áo của cậu. Đè âm thanh xuống cực thấp, cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, tay vẫn nắm thật chặt: “Không thể đi ra.” Quan hệ của bọn họ sẽ bị phát hiện.
Thư Mạch đang muốn giải thích cho cô hiểu nhưng đã không còn kịp nữa, gần đầu ngõ đã vang lên tiếng bước chân.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đôi mắt đào hoa của cô chứa đầy nước, rõ ràng là đã quá mức khẩn trương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mang theo chút đáng thương, biểu tình như sắp chết, làm cho lòng của cậu như tan ra thành nước: “Đừng sợ.”
Tiếng bước chân ngày càng gần, từng bước một vang lên như đang dẫm lên lòng người, làm cho người ta thêm kinh hoàng.
Ngay khi Diêu Thiên Nhai vừa xuất hiện ở đầu ngõ nhỏ, Thư Mạch đem cô ôm sát vào lòng, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng mà mình đã mong muốn từ lâu, đầu từ từ cúi thấp xuống.
Diêu Mỹ Nhân bị bắt ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng phóng to trước mặt mà trở nên co rút liên tục.
Yết hầu Thư Mạch chuyển động lên xuống, thanh âm quyến rũ có thể chết người: “Tôi muốn nếm một chút.”
Nếm…………….Nếm cái gì?
Suy nghĩ của Diêu Mỹ Nhân như ngừng lại ở câu này.
Trong nháy mắt, không khí ở ngõ nhỏ như ngừng chuyển động.
Cô mở to đôi mắt, yên lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt, hai môi kề nhau.
Sau lưng là bức tường cứng rắn lạnh như băng, trước ngực là thân hình thiếu niên nóng như lửa.
Môi mỏng của cậu khẽ hôn đôi môi đỏ mọng của cô, tạo ra một dòng điện lưu chuyển làm cho người ta tê tê dại dại.
Tiếng bước chân dừng lại ở đầu ngõ, Diêu Thiên Nhai thấy một đôi trai gái đang ôm hôn nhau. Chàng trai cúi đầu, chỉ chừa cho ông một bóng lưng cao lớn.
Thật không ngờ sẽ nhìn thấy một màn xấu hổ như vậy, Diêu Thiên Nhai quay đầu rời đi, lắc đầu, thanh niên bây giờ thật phóng khoáng, thật sự là…… Trong lòng ông nghĩ, nếu mình là trưởng bối của hai người này, thì đã sớm đánh gãy chân họ, tuổi còn nhỏ mà lại không lo học,………..Không hề nghĩ nhiều nữa, ông trực tiếp đi vào nhà.
Trong ngõ nhỏ, sau khi Diêu Thiên Nhai rời đi, Thư Mạch cũng không lập tức buông Diêu Mỹ Nhân ra, môi mỏng của cậu gắt gao đặt trên môi cô, cảm thụ độ mềm mại của nó.
Hô hấp hòa quyện, hơi thở hòa lẫn vào nhau, quả là ám muội đến cực điểm.
Tiếng hít thở của thiếu niên ngày càng nặng, Diêu Mỹ Nhân bắt đầu giãy giụa.
“Đừng lộn xộn.” Hơi thở cực nóng của Thư Mạch áp lên mặt Diêu Mỹ Nhân, làm cho mặt cô nóng bừng lên.
“Tôi, tôi không động!” Diêu Mỹ Nhân nghe lời để cho cậu tùy ý ôm chặt mình, cô cũng chỉ có thể tựa vào lồng ngực cậu, bởi vì hai chân đã muốn mềm nhũn cả ra, không biết có phải là do ba đã làm cho hoảng sợ hay là vì cái khác.
Qua lúc lâu sau, Thư Mạch mới ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực sâu thẳm, cậu vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, thật ngọt. Tuy chỉ là hôn nhẹ, nhưng cảm giác so với trong tưởng tượng của cậu còn muốn mê người hơn.
Mặt Diêu Mỹ Nhân lại nóng lên, giống như đóa hoa anh đào nở rộ, đẹp vô song. Ngón tay non mịn của cô gắt gao túm chặt hai bên quần áo của cậu, cánh môi so với hoa anh đào còn đỏ tươi ướt át hơn, hơi hơi cong lên, giọng nói hỗn loạn lại đáng yêu: “Không, không cần có lần sau.”
Quá kích thích, cô thật sự bị dọa cho sợ rồi.
“Ừm!” Cậu lên tiếng, như là thỏa mãn, như là hưởng thụ.
________
Hôm nay, trong tiết ngữ văn.
Trước khi tan học, cô Tần đột nhiên nói một câu: “Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên qua phòng làm việc của cô một chuyến, còn các học sinh khác tan học đi.”
Mọi người nhìn nhìn cả hai, cũng mờ mịt khó hiểu.
Diêu Mỹ Nhân đứng lên, đang muốn đi ra ngoài nhưng lại bị ghế của Thư Mạch cản đường: “Cậu tránh ra một chút.”
“Cậu nhớ đi nhanh về nhanh.”
“Được.”
“Ừm, cậu đi đi.” Thân hình Thư Mạch tựa vào lưng ghế ngồi, phía trước liền xuất hiện một khoảng trống lớn.
“Lấy chân của cậu ra.” Đôi chân dài thẳng tắp của cậu đưa ra ngăn cản, cô làm sao có thể đi qua.
Lông mày thanh tú của Thư Mạch khẽ nhíu, Lưu Hải che lại mặt đầy ý cười: “Mỹ Nhân, cậu có thể vượt qua mà.”
Diêu Mỹ Nhân biết cậu ta lại bắt đầu đùa giỡn mình, nhịn không được liền dùng mũi chân đá đá chân cậu ta, đồ vô lại! Sau đó cô nâng chân lên, định đi vượt qua. Đột nhiên Thư Mạch nghiêng về phía trước, vừa vặn đem cô vây vào giữa chân của cậu, hai tay cậu đỡ thắt lưng của cô, giúp cô đi qua.
Nhịn không được sự khinh bỉ, bởi vì Diêu Mỹ Nhân phát hiện mỗi ngày Thư Mạch đều luôn tìm mọi cơ hội để ăn đậu hũ của cô mà không biết mệt.
Không lâu sau, Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên cùng nhau đi ra phòng học, đi về hướng văn phòng.
Các lớp đang trong thời gian nghỉ giữa giờ, nên trên hành lang rất nhiều người.
Đối với việc Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên đi qua, mọi người đều không nhịn được mà nhìn theo. Một người là nữ thần xinh đẹp đến cực điểm, một người lại đẹp trai bức người. Hai người này đi chung một chỗ, thật sự quá đẹp mắt, không chỉ có nhan sắc xứng đôi, mà ngay cả thân hình cũng cực kỳ xứng.
Bình thường không thấy họ đi cùng nhau, nhưng bây giờ lại đột nhiên đi chung, tâm trạng bát quái của mọi người đã sớm không thể kiềm chế được.
Bất đồng với tiếng nghị luận ồn ào của mọi người, Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên không hề trao đổi suốt cả đường đi.
Lục Hạo Niên thờ ơ nhìn thân ảnh đi phía trước hắn, thân cao 1m68, đối với nữ sinh mà nói như vậy đã phù hợp, nhưng bởi vì khung xương của cô hơi nhỏ, nên cả người thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhắn. Một thân đồng phục mùa hè tay ngắn, ống tay rộng thùng thình, lộ ra bên ngoài cánh tay vừa trắng lại vừa tinh tế, giống như hai ngó sen trắng nõn, làm cho người ta chỉ muốn che chở.
Không biết có phải là ảo giác hay không, một đường đi theo sau lưng nữ sinh, giống như cậu ngửi thấy mùi hương cô lưu lại, nhàn nhạt, không dày đặc, lại thập phần câu dẫn. Nghĩ vậy, ánh mắt Lục Hạo Niên hơi rụt lại, cô sử dụng nước hoa sao?
Diêu Mỹ Nhân đi ở phía trước, mặt đầy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tò mò không biết chủ nhiệm lớp tìm mình là có chuyện gì.
Văn phòng của cô Tần ở tầng hai, thời điểm bọn họ đi vào phòng, cô Tần đã ngồi ở trên ghế. Hai người đi vào, khiến cho không ít giáo viên ở đây phải chú ý.
Rất nhanh, Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên đã đi đến trước bàn làm việc của cô Tần.
“Hai em đều đã nghe nói đến việc tổ chức ngày kỷ niệm thành lập trường rồi chứ.”
“Đúng vậy.”
“Em có biết.”
Cô Tần gật gật đầu: “Là thế này, các em cũng biết lần này kỷ niệm thành lập trường được tổ chức rất long trọng, lãnh đạo nhà trường rất quan tâm.” Cô nhìn hai học trò có diện mạo xuất sắc trước mặt, giọng điệu mềm mỏng: “Lúc trước đã có không ít người tranh cử làm MC, nhưng cô vẫn chưa tìm được người thích hợp, thế nên cô cố ý gọi các em sang đây, nghĩ sẽ cho các em tham gia. Việc này không chỉ là cơ hội để các em thể hiện tài năng, mà còn là cơ hội có thể khiến lớp của chúng ta thêm vẻ vang.”
Lúc trước trong nhóm người tranh cử, cô đều không tìm được người như ý. Cho nên cô liền nghĩ tới hai người họ. Đối với hai học trò này, cô khá có kì vọng. Lúc trước trong một lần ở lớp đọc thơ, Diêu Mỹ Nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc với cô. Còn về phần Lục Hạo Niên, cô đã sớm lưu ý đến, người học trò này có âm thanh thuần hậu đầy từ tính, như là mang theo sức hút, làm cho người ta không thể thoát khỏi sự hấp dẫn.
Diêu Mỹ Nhân có chút kinh ngạc, cô thật không ngờ cô Tần tìm cô là vì chuyện này.
Mặt cô hồng hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Cô, em không có kinh nghiệm làm MC, có lẽ sẽ không đảm nhiệm được.” Kỷ niệm ngày thành lập trường quan trọng như vậy, không thể để cô làm hỏng được.
Ánh mắt Lục Hạo Niên chuyển động, nhìn mặt nghiêng trắng nõn bóng loáng của cô, ở khoảng cách gần như vậy trông sạch sẽ không tì vết, lông my rậm rạp hơi cong xuống, che đi sự ngượng ngùng của cô.
Hai người đứng ở khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau một cánh tay.
Trên người cô gái vẫn tràn ngập mùi thơm ngát, hướng về mũi cậu, làm cho lòng người thêm ngứa ngáy. Cậu xiết chặt ngón tay thả hai bên quần, ánh mắt bất động theo sườn mặt của cô mà dời đi.
“Cô, em cũng không có kinh nghiệm.” Lục Hạo Niên cự tuyệt theo.
“Không có vấn đề gì.” Cô Tần cầm lấy hai bài thuyết trình từ trên bàn, đưa cho hai người: “Đây là bản phác thảo, các em thử đọc một chút, xem xem cảm giác như thế nào.”
Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc tiếp nhận bản thảo, cô không biết cô Tần lại tín nhiệm cô như vậy.
“Tốt lắm, ai sẽ đọc thử trước?” Khóe miệng cô Tần đầy ý cười.
“Cái này…….Để em thử trước đi.” Nếu cô Tần đã xem trọng mình như vậy, cô cũng không thể lại từ chối, làm cho cô ấy thất vọng.
Lúc này, chuông vào lớp vang lên, các giáo viên khác lục tục rời đi. Rất nhanh, bên trong chỉ còn một mảnh yên lặng, chỉ còn lại có ba người là Diêu Mỹ Nhân, Lục Hạo Niên cùng cô Tần.
Diêu Mỹ Nhân mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi khẩn trương, cô chậm rãi mở miệng: “Năm mươi năm phát triển, năm mươi năm không ngừng vươn lên, năm mươi năm có nền giáo dục tốt đẹp,………”
Đoạn đầu bởi vì khẩn trương nên không thuần thục, thanh âm có điểm run run. Nhưng dần dần, Diêu Mỹ Nhân càng đọc càng xuôi, thanh âm trong veo êm ái rõ ràng, cô khéo léo khắc chế âm thanh nhu yếu, khiến chúng trở nên nhẹ nhàng, như dòng nước suối đang lưu động, mang theo một cỗ ngòn ngọt, thấm sâu vào lòng người.
Bên tai là âm thanh làm người ta muốn say, chỉ cần nghe tiếng, là có thể tưởng tượng đến bộ dáng của chủ nhân có bao nhiêu ngọt ngào. Lục Hạo Niên siết chặt bản thảo đang cầm trong tay, cố xem nhẹ việc mình bị âm thanh của Diêu Mỹ Nhân làm cho tim đập nhanh.
“Em đọc xong rồi.” Diêu Mỹ Nhân thả tay đang cầm bản thảo xuống.
Sắc mặt cô Tần đầy vui sướng, gật gật đầu, cô quay đầu nhìn về phía Lục Hạo Niên đang đứng, “Hạo Niên, đến lượt em.”
Ánh mắt Lục Hạo Niên khép hờ, che lại con ngươi đen nhánh, môi khẽ nhúc nhích “Được.”
Tiếp lời, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, thuần hậu tao nhã âm thanh vang lên trong văn phòng. Diêu Mỹ Nhân yên lặng lắng nghe, lần đầu tiên cảm thấy giọng của nam sinh cũng có thể hoa lệ êm tai đến như vậy.
“……….. Vì trường học phát triển phồn vinh hơn, lần nữa sẽ soạn ra một khúc thơ văn hoa mỹ mới.” Lục Hạo Niên đọc rõ ràng từng chữ, âm vang lên hùng hồn, đến khi kết thúc, Diêu Mỹ Nhân và cô Tần đều gật đầu tán dương, cho rằng đã chọn không sai người.
“Cả hai em đều đã thử qua một lần, đều rất tốt.” Cô Tần thực hài lòng, đây mới là âm thanh cô muốn nghe, mới là MC cô muốn chọn. Thanh âm, nhan sắc mọi mặt đều xuất sắc làm cho người ta choáng ngợp. Hai người họ chắc chắn có thể gánh vác được trọng trách của MC cho ngày kỷ niệm thành lập trường.
“Từ hôm nay, hai người các em phải trở về chuẩn bị diễn tập thật tốt, MC của buổi kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường tháng sau sẽ do hai em đảm nhiệm.”
Cô Tần chính thức tuyên bố quyết định của mình. Hiệu trưởng giao cho cô phụ trách kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, khiến cô chịu không ít áp lực, cho nên cô mới nghiêm khắc trong việc chọn MC như vậy, hiện tại cuối cùng cũng tìm được người thích hợp rồi.
Đầu Diêu Mỹ Nhân thật choáng váng, như vậy liền quyết định rồi sao, vậy, cô phải làm MC rồi hả?
Hiện giờ đã là thời gian vào học, lúc Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên ra khỏi văn phòng, bên ngoài đã không còn một người nào.
Lục Hạo Niên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn nữ sinh phía sau mình, lông mi giơ lên, tay cắm vào trong túi quần, thờ ơ: “Khi nào thì viết bài thuyết trình?” Cho dù chỉ là một động tác tùy ý, nhưng lại tạo ra cảm giác kiêu căng, làm cho cậu thoạt nhìn như một thân sĩ chói mắt.
Diêu Mỹ Nhân lập tức dừng bước: “Hả?”
“Vừa rồi chúng ta đọc chỉ là bài tham khảo, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng lúc chúng ta lên sân khấu sẽ dùng lại bài đó?” Môi Lục Hạo Niên nhếch lên, cười nhẹ một tiếng.
“Vậy ý kiến của bạn học Lục là như thế nào?” Đôi mắt đen nhánh chứa đầy hơi nước của Diêu Mỹ Nhân yên lặng nhìn hắn, thanh âm mềm mại, giọng điệu bình thản.
Trước mặt là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, ở dưới mặt trời gần như trong suốt, môi đỏ mọng ẩm ướt hiện ra thực mê người, thế nhưng thần sắc trên mặt rất bình tĩnh, không buồn không vui, trông thật chướng mắt.
Cậu nhíu nhíu mày.
Cảm giác được đây không phải là gương mặt thật của cô…………Thái độ khác xa với những nữ sinh luôn kích động khi nhìn thấy cậu, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt Lục Hạo Niên không vui, trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy chán ghét: “Cậu viết đi, viết xong tôi sẽ kiểm tra rồi sửa chữa.” Nói xong, đôi mắt tối đen của cậu nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt cô.
Diêu Mỹ Nhân gật gật đầu, cảm thấy có thể viết: “Được, không vấn đề gì.”
Bị bộ dáng mềm mại bình tĩnh của cô tác động, Lục Hạo Niên không đáp lời, trực tiếp xoay người đi.
Ánh mắt Diêu Mỹ Nhân đầy khó hiểu, không biết mình đã nói gì sai, cũng mới biết tính nết Lục Hạo Niên không dịu dàng như vẻ ngoài của cậu.
__________
Lúc cô Tần tuyên bố MC của buổi kỷ niệm thành lập trường tháng sau là Diêu Mỹ Nhân và Lục Hạo Niên thì cả lớp đều trở nên ồn ào.
Có ủng hộ, có hâm mộ, đương nhiên cũng có ghen ghét.
“Hạo Niên, chúc mừng cậu đã thành công trở thành nam MC.” Phương Mộng Nhàn mỉm cười hướng về Lục Hạo Niên ngồi phía trước mà chúc mừng, đôi mắt hạnh tràn ngập ý cười.
Đối với việc trở thành nam MC, cậu cũng không hứng thú lắm. Lục Hạo Niên nhìn thoáng qua biểu tình trên mặt cô, môi khẽ mở: “Cám ơn.”
Đây mới là vẻ mặt nên có khi nhìn cậu, cho nên Diêu Mỹ Nhân cố ý làm bộ như bình tĩnh, như không thèm để ý? Muốn dùng loại thủ đoạn này để khiến cậu chú ý? Ha ha.
“Mình có thể cầu xin cậu một chuyện không?” Khuôn mặt tinh xảo của Phương Mộng Nhàn tươi cười dịu dàng, làm cho người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm.
“Chuyện gì?”
“Ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu và em họ mình hợp tác cùng nhau làm MC, nhưng em ấy không có kinh nghiệm, mình sợ lúc em ấy lên sân khấu có thể có sai sót, mình hi vọng lúc đó cậu có thể chiếu cố em ấy nhiều hơn.” Nói xong, cô tỏ vẻ ngượng ngùng, “Có thể không?”
Ánh mắt Lục Hạo Niên trở nên sắc bén, đen mờ mịt “Cậu thật quan tâm bạn ấy.”
“Bạn ấy là em họ mình, mình quan tâm em ấy là việc nên làm, em ấy có thể làm MC, mình thật sự rất vui, đó chính là một cơ hội rất tốt.”
Phương Mộng Nhàn mỉm cười, trên mặt mang thần sắc thật sự mừng thay Diêu Mỹ Nhân.
Lục Hạo Niên nhớ đến vẻ mặt bình tĩnh kia, có chút phiền chán: “Được rồi.”
Khéo miệng Phương Mộng Nhàn cong lên một độ cong lớn: “Cám ơn cậu.”
Hàng cuối cùng, ở vị trí gần cửa sổ, không khí có vẻ trầm xuống.
“Cậu không thích tôi làm MC hả?”
Từ lúc tin tức này được tuyên bố, đôi mắt Thư Mạch đầy vẻ nặng nề, trên người tản ra hàn ý dày đặc.
“Không thích.”
Ngược lại cậu thật trung thực, trực tiếp bộc lộ sự bất mãn của mình.
Diêu Mỹ Nhân không hiểu vẻ mặt của cậu, cô trừng mắt nhìn: “Vì sao?”
Thư Mạch im lặng nắm lấy tay cô, cầm lấy ngón tay thon dài tinh tế của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Không thể từ chối tham gia sao?” Cậu nghĩ đem giấu cô đi, để cô chỉ thuộc về mình, hơn nữa cũng không muốn thấy người đứng cạnh cô lại không phải là mình.
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu: “Tôi đã đồng ý với cô rồi.” Cô Tần kỳ vọng vào cô rất nhiều, cô không muốn làm cô ấy thất vọng.
Mí mắt Thư Mạch buông xuống, trên môi có phần ỉu xìu, không một chút vui vẻ.
Cô có chút khó xử, lại nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại không muốn tôi làm MC?”
Cậu hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra vành tai sạch sẽ: “Tôi muốn độc chiếm cậu.” Cậu cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa sợ.
Xấu hổ khi nói ra tình cảm của mình, lại sợ sẽ bị cô ghét bỏ cậu vì ham muốn chiếm hữu.
Bàn tay không kiểm soát được độ mạnh yếu, buộc chặt, thanh âm cậu thấp xuống, có chút vô lực: “Mỹ Nhân, tôi vẫn muốn độc chiếm cậu, chiếm lấy cậu, sau đó giữ bên mình.”
“Thư Mạch.” Ánh mắt Diêu Mỹ Nhân sáng lên, phảng phất như chứa mọi vật, thật chói mắt, cô cười ra tiếng, tươi như hoa, đắc ý đến nỗi không ai dám chạm vào.
“Thật đúng lúc, tôi cũng như cậu.”
Hô hấp Thư Mạch như bị kéo căng, yết hầu chuyển động lên xuống, thời khắc cậu nói ra cảm xúc của mình, cậu luôn lo sợ sẽ làm cô tổn thương nhưng lại không nghĩ đến cô cũng có chung cảm giác với cậu.
“Được, vậy cậu tham gia đi, tôi không phản đối.” Môi Thư Mạch hơi nhếch lên.
Nhưng không quá vài ngày, cậu liền thật sự hối hận về quyết định của mình, trong lòng cậu nổi lên sự phản đối quyết liệt.
_______
Thứ bảy, Diêu Mỹ Nhân và Tô Tú Phương cùng nhau đi mua sắm.
Hiện tại thành phố G không thuộc vào những thành phố có nền kinh tế cực kì phát đạt, cũng là thuộc thành phố loại trung, cho nên các cửa hàng cũng không phải là ít.
Dù gia đình chỉ thuộc loại khá giả, hơn nữa gần đây Diêu Thiên Nhai còn phải đầu tư mở công ty, trong tay Tô Tú Phương cũng không có nhiều tiền. Nhưng việc đó vẫn không thể so với tình yêu thương mà bà dành cho Diêu Mỹ Nhân, bà liền mang Diêu Mỹ Nhân vào cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất thành phố.
Tô Tú Phương muốn chọn cho con gái mấy cái váy. Đã lâu con gái chưa có quần áo mới, lúc trước mặc thế nào cũng được, nhưng giờ con gái đã thay đổi, đương nhiên là phải trau chuốt nhiều hơn.
Hai người đi vào cửa hàng mang phong cách thiếu nữ tuổi teen.
“Hoan nghênh quý khách, tôi có thể giúp gì cho hai vị không ạ?” Một nhân viên nữ có khuôn mặt tròn tiến đến, nhiệt tình hỏi.
“Tôi muốn chọn cho con gái vài cái váy, có cái nào đẹp lại vừa khoản tiền không?”
Nữ nhân viên trẻ nhìn thoáng qua Diêu Mỹ Nhân đang đứng cạnh Tô Tú Phương, ánh mắt hơi kinh diễm mà trừng lớn, cô còn chưa gặp qua người nào đẹp như cô gái này.
Chỉ một bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản, rộng thùng thình, nhưng lại không chút nào làm mất đi vẻ đẹp chói mắt của cô.
“Vâng…..Mời theo tôi.” Nữ nhân viên đi đến một dãy quần áo chọn lựa vài cái, lấy ra một chiếc váy tơ lục màu lam: “Đây là mẫu mới, tiểu thư có thể thử xem.”
Chiếc váy sạch sẽ tự nhiên, thiết kế rất đơn giản, mang lại cảm giác thực xinh đẹp, cho dù có là đôi mắt tinh tường cũng không thể phàn nàn.
“Mẹ, con đi vào thử xem.”
“Ừ, đi đi.” Tô Tú Phương gật gật đầu: “Mẹ ở đây đợi con.”
Diêu Mỹ Nhân cầm váy đi vào phòng thử không lâu, trong cửa hàng xuất hiện một cặp mẹ con khác.
“Chị?” Người nói chuyện có một đầu tóc quăn, là Tô Tú Nhã, vẻ mặt bà ta kinh ngạc: “Thật trùng hợp, sao chị lại ở đây?”
“Ơ?” Tô Tú Phương quay đầu lại, thấy em gái Tô Tú Nhã mang theo Phương Mộng Nhàn đi đến, sau sự việc lần trước, bà vẫn chưa cùng cô em gái này liên hệ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau.
“Thật là trùng hợp, chị mang Mỹ Mỹ đến mua quần áo. Quần áo trước kia của con bé đã không còn thích hợp, hiện tại chị chuẩn bị mua thêm mấy bộ cho nó.”
“Đúng vậy, trẻ con rất mau lớn, quần áo phải đổi thường xuyên.” Tô Tú Nhã nghĩ Diêu Mỹ Nhân lại béo lên, nên quần áo lúc trước không vừa: “Mộng Nhàn của em cũng vậy, mua không ít quần áo, nhưng rất nhanh là lại mặc không vừa, sau khi lên trung học vóc dáng lại gầy đi.”
Phương Mộng Nhàn hướng Tô Tú Phương gật gật đầu chào hỏi: “Dì cả.”
Trên mặt Tô Tú Phương tràn ngập ý cười dịu dàng: “Mới một thời gian ngắn không thấy, Mộng Nhàn lại đẹp hơn rồi.”
Trong mắt Tô Tú Nhã không giấu được sự đắc ý cùng kiêu ngạo: “Đúng vậy, khoảng thời gian này, mỗi ngày nó đều bồi bổ, sắc mặt cũng tốt lên.” Nhờ con gái xinh đẹp, bà ta tới chỗ nào cũng được người khác hâm mộ.
“Đúng rồi, Mỹ Mỹ đâu?” Bà ta xem xung quanh, cũng không thấy cô cháu gái kia, một thời gian ngắn không thấy, chắc lại béo lên rồi, đến quần áo cũ đều phải thay đổi, chắc là béo nhiều lắm.
“Nó đi vào thử quần áo rồi.”
Tô Tú Phương vừa dứt lời, cửa phòng thử đồ cũng vừa mở ra.
Cửa hàng thời trang to lớn đột nhiên lâm vào yên lặng.
Chỉ thấy phía sau cánh cửa, một thiếu nữ thướt tha bước ra.
Khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, một đôi mắt đào hoa đen nhánh ánh nước, sóng mắt di chuyển, đuôi mắt cất dấu một tia mị sắc như không, cái mũi thanh tú thẳng tắp xuống dưới, đơi môi đỏ mọng so với đóa hoa còn muốn tươi đẹp hơn, môi đầy đặn, khẽ nhếch nhẹ lên, không lúc nào là ngừng câu dẫn người khác muốn hôn lên đó, tiến vào trong miệng, nếm thử hương vị so với đóa hoa còn muốn ngọt hơn.
Chân váy màu lam dài đến gối đung đưa theo bước chân thiếu nữ, như đóa hoa đang nở rộ. Ngay chỗ cổ tay áo được tô bởi một màu xanh đậm, nổi bật lên đoạn cổ tay tinh tế, phát ra một ánh sáng chói mắt.
Làn váy từ từ ngừng đong đưa, lộ ra một chân dài, vừa nhỏ lại vừa thẳng, làm cho ánh mắt của người ta không thể nào dời khỏi.
Sắc đẹp tuyệt trần, thanh thuần tuyệt diễm.
“Mẹ.”
Bị ánh mắt của nhiều người chăm chú nhìn như vậy, Diêu Mỹ Nhân vô cùng thẹn thùng, đây là lần đầu tiên cô mặc váy, lôi kéo làn váy vài cái, cô thấy không được tự nhiên, chân thật lạnh.
“Mỹ Mỹ mặc váy thật là đẹp.” Tô Tú Phương vui mừng khen ngợi.
Khuôn mặt cùng da thịt so với lòng trắng trứng còn non nớt hơn vài phần lập tức đỏ bừng, cô ngượng ngùng cười: “Thật...thật sự đẹp sao?” Khi cô soi gương, cũng đã rất hài lòng, nhưng cô vẫn không có đủ tự tin, cô chỉ muốn được người khác công nhận thôi.
“Tất nhiên.” Tâm trạng Tô Tú Phương vô cùng tốt, con gái của bà thật đẹp nha.
“Con……..Con là....?"
_________
Dạo gần đây do quay cuồng với việc ôn thi nên mình không có nhiều thời gian để edit hay beta, mong mọi người thông cảm cho mình.
Dâu hứa thi xong sẽ quay trở lại và chăm chỉ hơn xưa. Yêu mọi người nhiều ♥
__________