Beta: Mayar
_______________
Một bước, hai bước.
Khi Tô Tú Phương sắp bước thêm bước nữa để đi đến chỗ cửa kính sát đất, Diêu Mỹ Nhân bỗng ôm lấy đầu mình, “Mẹ.” Cô vội vàng hô lên, “Con chóng mặt quá, mẹ xem hộ con xem có phải trán con nóng hơn rồi không?”
Tiếng tim đập thình thịch khiến cô chỉ có thể hốt hoảng tìm đại một cái cớ sứt sẹo như vậy. Sợ mẹ không tin, cô còn kêu thêm mấy tiếng, biểu thị rằng mình đang không được khỏe.
Tô Tú Phương dừng chân rồi quay trở về, “Đầu choáng lắm à? Để mẹ xem nào.” Bà đưa tay sờ trán của con gái, im lặng cảm nhận một lúc, vẫn không khác gì lúc nãy mà, bà nghi ngờ hỏi lại, “Đau lắm hả?”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, “Con không đau, nhưng mà chóng mặt.” Nhiệt độ cơ thể không khác gì lúc nãy, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Diêu Mỹ Nhân, Tô Tú Phương vẫn tưởng là cô bị sốt cao.
“Mỹ Mỹ, con uống thuốc đi, nếu ngày mai mà vẫn không đỡ thì phải đến bệnh viện.”
“Vâng ạ.”
Diêu Mỹ Nhân gật gật đầu, đầu căng cứng nhức nhối, cô xoa xoa huyệt thái dương, không thể không mở miệng: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con muốn nằm một lát, tí nữa thuốc nguội rồi con uống.”
Thấy con gái có vẻ không thoải mái, Tô Tú Phương đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ đang nóng lên của cô: “Được rồi, mẹ xuống trước nhé, con nhớ phải uống thuốc đấy.”
“Con nhớ rồi ạ.”
Diêu Mỹ Nhân nằm xuống giường, vùi nửa mặt vào trong chăn.
“Mẹ xuống đây, có cần mẹ tắt đèn hộ không?”
Khuôn mặt Diêu Mỹ Nhân nóng lên, “Không… Không cần đâu ạ.” Cảm xúc mãnh liệt trong bóng đêm đã khiến Diêu Mỹ Nhân ngượng ngùng.
“Được rồi.” Tô Tú Phương để lại một bóng đèn mờ nhạt, “Mẹ đi đây, con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bà nói xong liền đóng cửa lại rồi rời đi.
Diêu Mỹ Nhân nằm trên giường, căng tai lắng nghe tiếng động ngoài cửa, khi tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi trải qua căng thẳng, cả người cô trở nên mềm nhũn vô lực.
Thư Mạch đi từ ban công vào, thấy đôi mắt khép hờ, lông mi rung rung dưới tấm chăn màu vàng nhạt, cậu biết rõ là cô gái vẫn đang còn thức. Chuyển tầm mắt xuống dưới, thấy cơ thể nhỏ đang bị bọc lại, cậu mỉm cười thích thú.
Cậu đi đến ngồi xuống mép giường rồi cúi đầu nhìn cô.
Không biết là do bị sốt hay là do bị cậu hôn, giờ phút này, khuôn mặt cô gái hồng hào trắng mịn, cái miệng nhỏ hơi chu lên tựa như một nhánh cây anh đào đã đến lúc chín, khiến cậu say mê muốn cắn một cái.
“Mỹ Nhân, sao không mở mắt ra nhìn mình?”
Thư Mạch thò đầu lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Diêu Mỹ Nhân nhắm chặt mắt, lông mi đen nhánh khẽ run lên.
Hàng mi kia khiến lòng cậu ngứa ngáy, Thư Mạch vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc mấy cái.
Một lúc sau, Diêu Mỹ Nhân không thể giả bộ nổi nữa, cô nhỏ giọng thì thầm: “Ghét cậu…”
Cô chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt màu đen phảng phất nước xuân.
Thấy vậy, Thư Mạch lập tức hoảng hốt, đôi mắt của cô gái vừa ướt vừa sáng, khóe mắt hơi sưng đỏ, trông vô cùng đáng thương.
“Ghét mình?” Cậu nhếch miệng, bắt đầu trêu chọc đối phương, “Vừa nãy ở trong chăn, ai là người nói thích mình, thích mình…” Câu kế tiếp không cần nói cũng biết.
Mặt Diêu Mỹ Nhân nóng như lửa đốt, cô trừng mắt liếc cậu một cái.
Thư Mạch rút tay lại, sau đó bế cả người cô đặt lên đùi mình.
“A… Thư Mạch.”
Động tác bất ngờ ấy đã dọa Diêu Mỹ Nhân hoảng sợ, đến khi thích ứng kịp thì cô đã bị nam sinh giữ chặt ở trên đùi, chân của cô quấn lấy hai bên sườn đối phương.
Cái tư thế này… khiến người ta cảm thấy rất ngượng ngùng.
Thư Mạch ôm cô vào trong ngực, “Ngoan, đừng nhúc nhích.” Giọng nói của nam sinh khàn khàn lại dịu dàng, cậu kéo chăn xuống đắp lên người cô.
“Cậu, cậu thả mình xuống đi.” Diêu Mỹ Nhân không hề thích kiểu ôm vừa thân mật lại vừa không được tự nhiên này.
“Lát nữa mình sẽ thả cậu xuống, còn bây giờ, để mình ôm cậu một chút đã.”
Thư Mạch nhẹ nhàng xoay khuôn mặt của cô gái về phía mình, “Tại sao lại không dám nhìn mình?” Lúc nãy thì không dám mở to mắt, còn bây giờ thì không dám nhìn thẳng, rõ ràng là cô đang tránh né cậu.
Diêu Mỹ Nhân cắn môi không chịu lên tiếng.
“Xấu hổ?”
Thư Mạch vạch trần, cúi đầu chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại kia, “Chắc thuốc cũng đã nguội rồi, mình giúp cậu uống thuốc.”
Do bị bệnh nên đầu Diêu Mỹ Nhân vẫn còn mơ mơ màng màng, không thể theo kịp suy nghĩ của cậu, thấy cậu cầm chén thuốc lên, cô mới vội vàng từ chối, “Mình tự uống được.”
Thư Mạch cười cười, “Cục cưng, cậu đã bỏ mặc mình ở thành phố B lâu như vậy, bây giờ có thể thương tình mà cho phép mình đút thuốc không?” Nam sinh dí gương mặt tuấn tú lại gần, chân thành cầu xin cô đồng ý.
Diêu Mỹ Nhân không thể chịu được chiêu nam nhân kế của cậu nên đành phải gật đầu đáp ứng.
Tuy nhiên, cô không thể ngờ là, việc đút thuốc này không phải là việc đút thuốc kia.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, tiếng hôn môi khiến người khác đỏ mặt thi thoảng lại vang lên.
Cô gái dịu dàng xinh đẹp được chàng trai ôm chặt trong ngực, miệng không ngừng nhận thuốc.
Khi nhìn thấy đáy chén thuốc, Diêu Mỹ Nhân đã sớm thở hồng hộc, dựa vào lồng ngực Thư Mạch.
“Cậu lừa mình…” Đôi mắt đen của cô ánh lên một tầng nước, dịu dàng tố cáo sự xảo quyệt của nam sinh.
Tâm trạng của Thư Mạch rất tốt, mặt mũi ngập tràn ý cười, không còn lo được lo mất như mấy hôm trước. Quả nhiên, được cô hôn chính là liều thuốc hữu hiệu nhất.
“Mình có lừa cậu đâu.” Râu dưới cằm cậu cọ cọ vào hõm vai mềm mại của cô, “Vừa nãy không phải là mình đã đút cho cậu rồi sao?”
“Mình đang bị bệnh, vậy mà cậu còn bắt nạt mình.” Diêu Mỹ Nhân bày ra vẻ bị bắt nạt thậm tệ, “Cậu thả mình xuống, mình muốn nghỉ ngơi.” Giọng nói nũng nịu tức giận, ngay cả chính cô cũng không biết, chỉ khi ở trước mặt Thư Mạch, cô mới có thể tự nhiên làm nũng như vậy.
Thư Mạch bế cô gái mềm mại lên, sau đó thả cô xuống giường, cậu tự cởi giày của mình ra rồi nằm xuống.
“Cậu làm gì đấy?”
Diêu Mỹ Nhân không thể không hỏi, đêm nay cô đã bị hôn đến mức miệng lưỡi sắp bị cắn nát.
“Ngủ cùng cậu.”
Lúc đầu, Diêu Mỹ Nhân còn cố gắng vựng dậy tinh thần vì sợ nam sinh sẽ không chịu nổi khiêu khích mà nhất thời xúc động làm liều. Nhưng sau khi phát hiện ra nam sinh đang nằm ngủ nghiêm túc, cô bèn từ từ thả lỏng cơ thể, mơ màng ngủ thiếp đi.