Beta: Dâu Tây
_______________
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Diêu Mỹ Nhân trôi qua khá náo nhiệt. Kì thi giữa kì kết thúc, cô trở thành con mọt sách chăm học, thành tích tiến bộ vượt bậc, từ vị trí gần cuối lớp nhảy vọt vào top 10. Không chỉ khiến giáo viên chủ nhiệm nhìn với cặp mắt khác xưa mà còn làm cho bạn cùng lớp bất ngờ. Mỗi lớp trọng điểm đều có xếp hạng khá giỏi, đối mặt với nhiều học sinh ưu tú, muốn lên hạng là một chuyện khó khăn. Suy cho cùng, mình cố gắng, người khác lại càng cố gắng hơn. Nhưng Diêu Mỹ Nhân là trường hợp đặc biệt, lần thi giữa kì này, cô nhảy vượt lên 30 hạng.
"Mỹ Nhân, sao cậu thi tốt vậy? Cậu tiến bộ nhiều thật đấy, thật là siêu, chỉ mình bí quyết được không?" Tính cách Vu Hiểu Tuyết tương đối ngay thẳng, nói chuyện không quanh co lòng vòng, trong bụng nghĩ câu nào liền nói ra câu đó. Đây cũng là nguyên nhân làm cho Diêu Mỹ Nhân cảm thấy thoải mái khi ở cùng Hiểu Tuyết.
Câu hỏi của Hiểu Tuyết cũng chính là câu hỏi mà mọi người rất muốn biết câu trả lời. Mặc dù thông qua lần đọc sách trước, tất cả bạn học đều nhận ra được Diêu Mỹ Nhân là người tiếp thu nhanh, nhưng mà đấy chỉ thể hiện việc không hề bài xích cô thôi, nhưng rất ít người chịu tiếp xúc với cô, vì vậy xung quanh có không ít người tò mò giống Vu Tiểu Tuyết.
Diêu Mỹ Nhân dừng bút một chút rồi ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Tìm hiểu nhiều, làm nhiều đề, nhiều dạng thì cậu sẽ phát hiện ra có nhiều thứ "dị bất biến ứng vạn biến". [*]
[*] Dĩ bất biến ứng vạn biến: là một triết lý, lấy cái bất biến (không thay đổi) mà ứng phó với cái vạn biến (cái luôn thay đổi). Ý nghĩa triết lý trên là ở chỗ dù mọi sự vật hiện tượng phong phú, đa dạng, thay đổi khôn lường nhưng đều xoay quanh trục của nó, đó là bản thể, cái gốc. Ở đây có nghĩa là dù đề có xoay như thế nào thì cũng đều xoanh quanh kiến thức gốc đã học.
Nhất thời, Hiểu Tuyết lơ đãng nhìn vào mắt của Diêu Mỹ Nhân, cô ấy phát hiện mắt đối phương phảng phất chút nước, giống như viên ngọc lưu ly khẽ chớp, nở rộ vô số ngôi sao sáng: "Diêu... Mỹ Nhân... "
"Ừ?" Diêu Mỹ Nhân chớp mắt nhìn lại: "Có chuyện gì sao?"
Vu Hiểu Tuyết vội hoàn hồn, dụi mắt lần nữa, nhìn về phía Mỹ Nhân thì đã không thấy khoảnh khắc kinh hãi vừa rồi, quả nhiên là ảo giác.
"Làm nhiều đề giống cậu là được đúng không?" Hiểu Tuyết tiếp tục đặt câu hỏi.
"Cũng không phải, chúng mình nên đọc hiểu đề rồi làm bài, chỗ nào khuyết, hổng kiến thức thì phải bù đắp vào chỗ đó nhiều hơn." Diêu Mỹ Nhân chia sẻ cặn kẽ kinh nghiệm học tập của mình, không che dấu chút nào, nói đúng hơn là cũng chẳng có gì quá tốt để mà che đậy.
Cô không biết rằng chính việc mình chia sẻ một cách vô tư như vậy lại vô tình khiến không ít người thay đổi cái nhìn về cô. Về việc cố gắng để thành tích của mình đi lên, tất cả mọi người đều là đối thủ, rất ít ai có thể chia sẻ bí quyết tâm đắc của mình.
Chỗ của Nghiêm Thi Lâm bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng "Cạch", cô nàng cầm cái gương nhỏ đặt ở trên bàn lên, khóe miệng mỉm cười: "Mình đề nghị các bạn nên thận trọng, nghe có chọn lọc một chút. Một lần tiến bộ chưa có ý nghĩa gì. Tình cờ vươn lên nhờ may mắn là chuyện rất bình thường mà. "
Trong mắt cô, Diêu Mỹ Nhân chẳng qua chỉ cao thôi, chứ thật sự rất xấu xí, chuyên gia phá hoại.
Vu Hiểu Tuyết liếc nhìn Nghiêm Thi Lâm nói: "Chẳng phải, lần này bạn học Nghiêm không có tên trong top 20 sao, để bạn học Nghiêm đây chỉ giáo chúng tôi chẳng dám nghe theo."
Nghe như vậy, khóe mắt Nghiêm Thi Lâm nhếch lên, hung hăng trừng mắt, liếc lại Hiểu Tuyết: "Cậu..."
Lời nói của Vu Hiểu Tuyết giống như mũi tên đâm vào trong lòng cô ta. Nhiều cuộc thi gần đây, cô ta chỉ đứng bất động ở hạng 21, dù có cố gắng học như thế nào cũng vẫn không lọt nổi top 20.
Chuyện này đã trở thành câu chuyện khiến mọi người chê cười, ghim vào trong lòng cô ta một cái gai.
Nhìn vẻ mặt Nghiêm Thi Lâm tức giận đến không nói được câu nào, Vu Hiểu Tuyết sảng khoái nghịch tóc, tinh nghịch nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân nháy mắt một cái.
Diêu Mỹ Nhân cong cong khóe miệng, thấy Nghiêm Thi Lâm ngoài miệng chịu thiệt, cô cũng cảm thấy lòng mình hả hê. Bình thường, Nghiêm Thi lâm thích nhất là chĩa chọc vào cô, cô cũng không phải thánh mẫu, chẳng qua thấy đối phương chưa động đến giới hạn của mình nên không muốn so đo quá nhiều mà thôi.
Thấy Diêu Mỹ Nhân cười, Nghiêm Thi Lâm mím môi lại, lồng ngực phập phồng cáu giận, đến cả người xấu xí cũng dám cười cô, lần sau nhất định sẽ tìm cách xử đẹp, hừ!
Đối diện với vẻ mặt đầy tức giận của Nghiêm Thi Lâm, Vu Hiểu Tuyết gục đầu xuống bàn Diêu Mỹ Nhân mà cảm thán: "Lần này đứng đầu lại là Thư Mạch, hơn nữa lại còn đứng đầu toàn khối. Mỹ Nhân, cậu nói xem cậu ấy học hành kiểu gì vậy, ngày ngày trốn học nhưng lúc nào cũng đứng nhất, thật không công bằng mà."
Diêu Mỹ Nhân rũ mắt xuống, ánh mắt nửa vời, nhớ tới người có hai vẻ mặt kia, không thể không gật đầu đồng ý: "Ừ, quả thật có chút không công bằng."
Nắng chiều ngả dần về hướng tây, những tia sáng còn sót lại chiếu xuống nền đường, tuy nhỏ nhưng phủ kín tất cả.
Diêu Mỹ Nhân chậm rãi đi trên đường, hưởng thụ sự yên bình hiếm có này. Bài thi giữa kì kết thúc, trên lớp thầy giáo không còn nói về kì thi, cũng không cần phải học bài mới, cho nên xế chiều hôm nay cả lớp được tan học sớm một tiết.
Đúng lúc này, một cảnh tượng chấn động lòng người phá vỡ sự tĩnh lặng xung quanh.
Diêu Mỹ Nhân nhìn thấy một chiếc xe ô tô lao đến cực nhanh, đâm vào một bà cụ đang đi ra từ con ngõ nhỏ gần đấy.
"Tiêu rồi" Diêu Mỹ Nhân không chút do dự, nhanh chóng chạy về phía trước. Bà cụ rơi vào trạng thái hôn mê, nằm bất động trên mặt đất. Cô không dám đỡ bà dậy, sợ ảnh hưởng đến vết thương, đưa tay lên mũi, phát hiện vẫn còn hơi thở, Diêu Mỹ Nhân thở nhẹ, nhìn về phía có đông người kêu to: "Bà ấy vẫn còn sống, mau gọi xe cứu thương đi!"
Người xung quanh mắt thấy tai nghe, vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Diêu Mỹ Nhân ngẩn người, mới nhớ ra mình đã quay lại những thập kỉ trước, điện thoại di động vẫn chưa được lưu hành, không phải ai cũng có điều kiện để sử dụng. Cô nhìn bốn phía xung quanh, vội vàng chạy sang quầy bán quà vặt đối diện.
May mắn là bên trong quầy có lắp điện thoại, cô nhanh chóng gọi xe cứu thương, đưa bà lão đến bệnh viện. Lúc này Diêu Mỹ Nhân mới dám thở mạnh một cái.
Cô dựa người vào tường, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, hai chân nhũn ra. Lâu rồi không hoạt động nhanh như vậy, hơn nữa còn trong tình huống khẩn cấp, vậy nên cả người cô rơi vào trạng thái căng thẳng, bây giờ tỉnh táo lại thì toàn thân cảm thấy trống rỗng.
"Em gái, bệnh nhân vừa đưa vào là người nhà của em phải không?" Y tá cầm lấy giấy ghi viện phí tới hỏi cô: "Đây là giấy thu tiền viện phí của bệnh nhân, em kí tên thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật"
"Không phải, em cũng không biết làm thế nào để liên lạc với người nhà bà cụ." Đang nói Diêu Mỹ Nhân lại đột nhiên lắc đầu: "Vậy phiền chị chờ một chút để em liên lạc với gia đình của em được không ạ?" Mặc dù cô không quen biết bà cụ nhưng liên quan đến tính mạng người khác, cô không đành lòng bỏ qua.
Cha Diêu vội vàng chạy tới bệnh viện, thấy con gái ngồi lẳng lặng trước phòng cấp cứu, nỗi lo trong ông tiêu tan không ít.
"Mỹ Nhân, xảy ra chuyện gì? Con có bị thương chỗ nào không?"
Diêu Mỹ Nhân thấy ba tới, trong lòng lập tức thấy vui mừng, sau đó thì cảm thấy mình thật may mắn khi có người ba này bên cạnh: "Ba, con không bị thương...". Cô từ từ kể lại mọi chuyện.
Diêu Thiên Nhai nhớ đến tính cách hướng nội trước kia của con gái, vậy mà hôm nay lại nhìn thấy con giúp đỡ người khác nhiệt tình. Diêu Mỹ Nhân vừa kể xong, ông nhìn thấy được sự quyết đoán và dũng cảm ẩn lấp sâu trong cô. Ông vui mừng sờ đầu Diêu Mỹ Nhân, con gái ông đang trưởng thành, ông có thể bớt lo rồi.
"Ba, con lo cho bà cụ..." Diêu Mỹ Nhân mím chặt môi, không nói được nữa.
Diêu Thiên Nhai sợ con gái chịu áp lực quá lớn, vỗ vỗ vai con an ủi: "Mỹ Nhân, hôm nay con đã làm tốt rồi, ba rất hãnh diện về con. Vừa rồi ba đã hỏi y tá, họ nói bà cụ được đưa tới kịp thời, chắc không có gì đáng lo."
Màn đêm buông xuống, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
"Bác sĩ, bệnh nhân bên trong sao rồi ạ?" Thấy bác sĩ bước ra ngoài, Diêu Mỹ Nhân gấp gáp hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang, nở nụ cười: "Bà cụ được cứu rồi, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng cụ đã nhiều tuổi, khả năng hồi phục tương đối chậm, cho nên sẽ lâu tỉnh lại, người nhà không cần quá lo lắng."
Nghe xong lời của bác sĩ, sắc mặt Diêu Mỹ Nhân tốt lên không ít, giọng nói có vài phần kích động: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, thực sự cảm ơn bác sĩ."
Đứng trước phòng bệnh, nhìn bà cụ đang ngủ mê man, Diêu Mỹ Nhân thả lỏng tâm trạng căng thẳng của mình.
Diêu Thiên Nhai nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân nói: "Con gái, chúng ta về thôi, bà cụ đã có y tá và bác sĩ ở đây chăm sóc, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm bà."
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Diêu Thiên Nhai, Diêu Mỹ Nhân không nói gì thêm, lập tức gật đầu.
Ra khỏi bệnh viện đã hơn 8 giờ tối, Diêu Thiên Nhai vội đưa cô về nhà, sợ con gái đói bụng bởi cả chiều cô chưa ăn gì.
Không bao lâu, khi hai cha con đi tới ngõ nhỏ thì chạm phải vóc người cao lớn của một thiếu niên. Diêu Mỹ Nhân cùng ba nói chuyện phiếm, không chú ý phía trước, vô tình va vào cậu, kinh hãi hét: "A..."
Thiếu niên giơ tay ra nắm lấy tay cô, đợi đến khi nhìn rõ đối phương, người đối diện hơi sửng sốt, cất giọng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi."
"Thư Mạch?" Sau khi đứng vững Diêu Mỹ Nhân mới phát hiện người vừa va phải mình là ai.
Diêu Thiên Nhai vốn thấy tức giận, phát hiện đối phương là tiểu tử nhà hàng xóm, khuôn mặt mới giãn ra một chút.
Từ mái tóc hơi rối của đối phương, Diêu Mỹ Nhân cảm nhận được có chuyện không ổn, cô thử cất giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?" Cô chưa bao giờ thấy cậu cuống quýt như vậy.
Giọng Thư Mạch trầm thấp xen lẫn lo lắng: "Tôi không thấy bà nội đâu, cậu có gặp bà không?"
"Cái gì?" Diêu Mỹ Nhân thoáng sửng sốt: "Không thấy bà nội cậu đâu sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cả người cậu thiếu niên đầy bất an, nói đầy run sợ: "Từ xế chiều đến giờ, không thấy bà quay về, nhất định là có chuyện gì rồi. Bà chưa bao giờ ra ngoài lâu như vậy, bây giờ đã trễ thế này..."
"Bà nội của cháu trông như thế nào?"
Lúc này, bỗng dưng Diêu Thiên Nhai cắt đứt lời nói của cậu, ông cảm nhận được sự bất an mãnh liệt trên người thiếu niên này.
Diêu Mỹ Nhân chợt nghĩ đến gì đó, cô kinh ngạc nhìn về phía Diêu Thiên Nhai, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ...
"Cậu gặp bà nội tôi sao?" Thư Mạch nhìn vào mắt Diêu Mỹ Nhân, có vài phần chắc chắn hỏi: "Cậu có thể cho tôi biết bà nội tôi ở đâu không?"
Diêu Mỹ Nhân mấp máy môi, cẩn thận trả lời: "Thư Mạch, tôi không chắc đó có phải bà nội cậu không..." Cô kể lại câu chuyện buổi chiều cho cậu nghe.
"Tôi muốn đến bệnh viện" Nhìn hai tay nắm chặt đến nỗi gân tay nổi lên rõ mồn một của cậu, Diêu Mỹ Nhân nhẹ giọng an ủi: "Bà cậu không có chuyện gì đâu, yên tâm đi."
Cậu mím môi, toàn thân tỏa ra khí lạnh...
___________
Đứng bên giường bệnh, Thư Mạch nhìn đầu bị băng bó của bà, trên mặt cũng có vài vết thương, nằm trên giường ngủ mê man, trong lòng cậu cảm thấy đau xót, người thân còn lại bên cạnh cậu chỉ có bà thôi.
"Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, họ nói bà nội cậu đã qua giai đoạn nguy hiểm, không lâu nữa sẽ tỉnh thôi."
Diêu Mỹ Nhân nhìn người có chút bi thương trước mắt, không biết nên an ủi thế nào. Thư Mạch ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của cô, từ chuyện lần trước đến giờ đã hơn hai tháng trôi qua, hai người không có nhiều cơ hội tiếp xúc, cô gầy đi và trắng lên không ít. Cậu mím môi nhìn cô, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn cậu, tôi lại nợ cậu một mạng rồi."
Diêu Mỹ Nhân vội vàng phẩy tay: "Đừng nói thế, ai gặp chuyện này cũng sẽ làm như vậy thôi." Lúc đó tình huống khẩn cấp, cô chỉ một lòng cứu người, không nghĩ gì nhiều, ai ngờ người cô cứu lại là bà nội của Thư Mạch.
Mặcdù không quá để ý, nhưng nếu như cô không cứu bà cụ thì không biết bà sẽxảy ra chuyện bất trắc gì. Khi đó, sao cậu ấy có thể chịu được chứ?!
______________
Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^
Mọingười chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.