Beta: Quanh
Cứ như vậy, nhà Giang Gia Thụ trở thành nơi tụ hội của mấy người họ, việc học bận rộn, một tuần thậm chí một tháng mới hiếm khi có được hai ba ngày nghỉ liên tiếp, so với đến chỗ nào đó bay nhảy chơi đùa, còn không bằng tìm nơi nghỉ ngơi lấy lại sức.
Chính xác mà nói thì mọi người ai cũng lười nhúc nhích. Lên núi xuống biển, săn chó chọi gà, mấy cái hoạt động này đã không còn thích hợp với “người già” sắp bước vào xã hội như họ.
“Ủa?” Ngồi xuống không bao lâu, thưởng thức món trà hoa quả cao cấp đang còn nóng hổi của Giang Gia Thụ, đã có người phát hiện thiếu người: “Nghênh Niệm đâu rồi, người đâu? Sao không đến đây?”
Giang Gia Thụ ngồi xếp bằng trên sàn nhà mình, vẻ mặt phiền chán: “Nó hả, lăn đi Ứng Thành rồi.”
“Ứng Thành?”
“SF với cái đội gì đó thi đấu ở đó, ngay hôm nay.” Cậu ấy nhìn đồng hồ, “Qua khoảng bảy tám phút nữa là bắt đầu.”
“Nghênh Niệm có về kịp không? Thời gian đi cũng phải hết nửa ngày, sáng mai mà chưa về thì sẽ bị mắng…”
“Bị mắng cũng là nó đáng đời!” Giang Gia Thụ chỉ hận không thể hất một chậu máu chó vào đầu Nghênh Niệm, nhưng mà đây là chuyện không có khả năng phát sinh. Cậu ấy yếu ớt uống một ngụm trà, nói: “Thầy giáo đã cho nó nghỉ rồi.”
“Cho nghỉ? Vì sao…”
Còn chưa hỏi xong, trong lòng đã tự mình sáng tỏ. Còn có thể vì sao? Đệ nhất bảo bối của toàn trường, đã đi thi thì chắc chắn sẽ có giải, cho dù nghỉ nửa ngày vẫn giỏi hơn bao người học cả nửa năm.
Đầu óc tốt chính là lợi thế mà.
Một đám người không nhịn được mà cảm thán.
Chu Yểu biết Nghênh Niệm thích một đội game thủ, nhưng cũng không biết nhiều, đúng lúc đặt câu hỏi: “Cậu ấy thích cái kia đội SF kia, là thích lâu rồi sao?”
“Không, năm nay mới bắt đầu thích, coi trọng một tên tiểu bạch kiểm [1] trong đó, trận thi đấu nào cũng tham gia, căn bản không có nửa điểm tự giác mình đã là học sinh năm ba, đã vậy thầy giáo còn khen nó, còn cho nó nghỉ! Mình thấy mắt của thầy ấy đã bị phân gà che rồi!”
[1] Tiểu bạch kiểm: một cụm từ có nhiều nghĩa, đề cập đến những người đàn ông dựa vào phụ nữ để được hỗ trợ tài chính, hoặc là “trai bao” với ý nghĩa xúc phạm, cũng có thể nói đến một người đàn ông có ngoại hình rất đẹp nhưng với làn da trắng, thư sinh, yếu ớt, trái với chuẩn mực đàn ông bình thường (Nguồn: Baidu)
Từ trước đến nay Giang Gia Thụ cũng không hề có sự tự giác của một “học sinh năm ba cao trung”, nhưng lúc mắng Nghênh Niệm thì hết triết lý này đến triết lý khác, chẳng khác nào tự chửi mình.
Nói đến chuyện này, mọi người ồn ào bảo Giang Gia Thụ chuyển kênh sang đài đang phát sóng trực tiếp trận đấu, nhà cậu ấy tiếp nhận tín hiệu vô tuyến, có internet nên có thể xem bất cứ lúc nào.
Hình ảnh thay đổi liên tục, sau đó liền nghe thấy một người dẫn chương trình đang nói đến luật chơi, người không chơi thì nghe sẽ không hiểu lắm. Giang Gia Thụ vì Nghênh Nệm nên cố ý không chú ý đến, đang cảm thấy không thú vị muốn đổi kênh thì chợt thấy một hình ảnh bá đạo ngay tại hiện trường.
Có vẻ người quay phim cố ý quay những người có bề ngoài tương đối đẹp ở hiện trường, hoặc là hình ảnh gì đó tương đối mới mẻ thú vị, nhìn có thể khiến người xem thảo luận.
Ai ngờ trên màn hình, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Gương mặt non nớt xinh đẹp của Nghênh Niệm xuất hiện trên màn hình, không chỉ ở màn hình lớn tại hiện trường thi đấu mà còn xuất hiện trên TV nhà Giang Gia Thụ.
Cô ấy trang điểm nhạt, nụ cười tươi tắn, ánh mắt nhìn về vị trí hỗ trợ của đội SF, nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng một cái lỗ ở đó.
Đây còn chưa tính là gì, có thể để máy quay chiếu đến người mình, không chỉ vì cô ấy có bề ngoài xinh đẹp mà còn vì cái thứ khiến Giang Gia Thụ “soạt” một tiếng nhảy dựng lên, ném luôn cái điều khiển từ xa xuống đất.
“Chết tiệt! Cái thứ làm mất mặt gia phong này, mình phải giết nó! Tốt nhất là nó đừng về, mình sẽ lấy mạng nó!!!”
Cả đám nam sinh tiến lên can ngăn: “Anh Giang anh Giang, thôi mà, ôi chao, dù sao cũng là em mình.”
Chu Yểu trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình TV, trên đầu Nghênh Niệm là một tấm bảng đèn led hình chữ nhật, phía trên viết vài chữ cực lớn, còn lóe sáng chói mắt, rõ ràng đến mức không ai không thấy được.
Nội dung phía trên là…
“Dụ Lẫm Nhiên cưới em!”
Bên cạnh chữ “em” có một mũi tên màu đỏ, chỉa về phía mình.
Không chỉ như thế, Nghênh Niệm còn có được sự giúp đỡ, mấy cô gái ngồi bên cạnh cô ấy hẳn là có quen biết, đều là fan, quan hệ không tồi. Cô gái bên trái cầm một tấm bảng đèn led ghi “Dụ Lẫm Nhiên cưới cô ấy”, sau đó là một mũi tên màu đỏ rực chỉ sang Nghênh Niệm, cô gái bên phải cũng tương tự, viết “Dụ Lẫm Nhiên cưới cô ấy”, mũi tên màu đỏ rực vẫn chỉ sang Nghênh Niệm.
Cảnh tượng này xuất hiện trên màn hình lớn, toàn bộ hiện trường nhốn nháo, thậm chí đội SF cũng có người chú ý đến khán đài, hình như còn nói gì đó với Dụ Lẫm Nhiên.
Nghênh Niệm thì không hề ngại ngùng, nâng mặt, cười mỉm nhìn những thành viên đang ngồi trong sân chuẩn bị thi đấu.
Giang Gia Thụ bị các nam sinh ôm, tứ chi phát điên, không ngừng gào thét: “Cái thứ mất mặt này! Mình phải mách bố mẹ và anh ruột nó! Nó chết chắc rồi a a a a a a a!!”
...
Không ai tiếp tục xem trận đấu đó nữa, nếu còn xem, sợ là Giang Gia Thụ sẽ đập luôn cái TV. Thật vất vả mới chờ cảm xúc của cậu ấy ổn định, một đám người chơi cái khác, không biết ai nhắc đến việc chơi game.
Nhìn sắc mặt Giang Gia Thụ vẫn còn xem như bình thường, cậu ấy liền lớn mật mà tiếp tục nói đến tựa game đang nổi gần đây.
Đại Hùng uống một ngụm trà, đột nhiên nói: “À đúng rồi! Mình biết cái này, Chu Yểu rất lợi hại!”
Những người khác tò mò: “Cái gì?”
Đại Hùng nhìn Chu Yểu, nói: “Không phải lần trước mình vô tình xem thành tích của cậu ấy sao, mình nhìn chiến tích, solo toàn thắng.” Sợ những người khác không tin, cậu ấy bổ sung: “Thắng tuyệt đối! Không có trận nào thua!”
“Thật hả?”
“Lợi hại như vậy…”
Mọi người sôi nổi muốn đấu thử với Chu Yểu.
Trần Hứa Trạch bỗng dưng khụ một tiếng: “Không có gì hay đâu, thôi bỏ đi.”
Mọi người không ngẩng đầu, không đặt lời của cậu ấy trong lòng. Giang Gia Thụ ở gần nhất, sau khi Chu Yểu lấy điện thoại click mở trò chơi, cậu ấy tiến lên xác nhận chiến tích của cô.
“Đúng là solo thắng tuyệt đối này.”
Đấu solo không thua trận nào, kết quả này rất lợi hại, thế mà Chu Yểu lại là cao thủ chơi game!
Nhưng mà Giang Gia Thụ nhanh chóng nhìn ra manh mối: “Ôi, sao người đánh solo với cậu lại… Chỉ có một nick, hình như là…” Cậu ấy nhớ lại, kinh ngạc ngẩng đầu: “Hứa Trạch?!”
Tài khoản trò chơi của Trần Hứa Trạch, cậu ấy vẫn biết được.
Trần Hứa Trạch bưng trà lên, uống một ngụm, không trả lời cậu ấy.
“Đúng thế.” Chu Yểu nói: “Mình chỉ đấu solo với Trần Hứa Trạch thôi, bởi vì chơi cùng người khác, gặp người tính tình không tốt thì dễ bị mắng chửi.”
Thì ra nguyên nhân là như vậy. Nhưng mà cô có thể thắng Trần Hứa Trạch, vậy cũng đã nói lên rất lợi hại, dù sao trong đám bọn họ, trình độ của Trần Hứa Trạch cao nhất.
Mấy người Giang Gia Thụ nóng lòng muốn thử, muốn cùng Chu Yểu tiến hành chơi solo. Sau khi chơi kéo búa bao, Giang Gia Thụ đúng y như vận xui của mình, xếp cuối cùng.
Bắt đầu từ Đại Hùng, lần lượt khiêu chiến với Chu Yểu, kết quả, không biết vì sao, từ trận đầu tiên bắt đầu, Chu Yểu vẫn luôn thua.
“Không đúng nha…”
Những người khác vô cùng kinh ngạc. Chu Yểu này sao dễ giết như vậy? Thao tác cũng quá cùi bắp đi? Mọi người khó hiểu trong lòng, một nửa người đã đấu với Chu Yểu, tất cả đều thắng cô một lần.
Chu Yểu cũng không biết vì sao thua nhiều, mặt khó tránh khỏi đỏ lên.
Còn chưa đến lượt Giang Gia Thụ, cậu ấy chợt ngừng lại, rồi sau đó xua tay: “Quên đi quên đi, mình mệt rồi, không chơi game nữa, chúng ta xem manga-anime đi…”
Đề nghị này vừa được nêu lên, những người khác ngẫm lại cũng cảm thấy xem phim hay hơn chơi với tay mơ, sôi nổi đồng ý.
Trần Hứa Trạch và Chu Yểu bên kia đang nói gì đó, Đại Hùng cùng một người châu đầu lại gần nhau, khẽ nói: “Mình không hiểu được, với cái trình độ này của Chu Yểu, sao Trần Hứa Trạch lại chết nhiều lần vậy được…”
Giang Gia Thụ đã nhìn thấu nội tình, làm như ông già nhìn xung quanh, uống hết ly trà, rồi lại lắc đầu vài cái.
Còn sao nữa?
Chịu chết chứ sao.
...
Trên đường về nhà, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Trần Hứa Trạch cùng Chu Yểu quyết định đi một đoạn đường, chờ đến trạm xe buýt tiếp theo mới lên xe.
Quen biết nhiều năm, nhưng luôn có rất nhiều chuyện để nói, mây trên trời, mây bên trăng, rồi sao trên trời, chuyện gì Chu Yểu cũng hứng thú, mà cô nói gì, Trần Hứa Trạch cũng bằng lòng nghe.
Đến một cửa hàng tiện lợi trên đường, Chu Yểu đi vào mua nước, cô hỏi: “Muốn vào cùng không?”
Trần Hứa Trạch lười cử động, đứng ở cái bậc bên ngoài chờ.
Cậu không hay hút thuốc lá, nhưng thi thoảng, rất ít khi sẽ hút một hai điếu giải tỏa. Cậu chỉ sang bên cạnh, Chu Yểu hiểu ý, thoáng gật đầu.
Mua đồ xong, Chu Yểu nhìn nội dung trên hóa đơn, sau khi cửa tự động “đinh” một tiếng mở ra, cô ra ngoài, đi qua chỗ Trần Hứa Trạch.
“Hứa Trạch?”
Nhưng mà không ai lên tiếng, một chút tiếng vang cũng không có, Chu Yểu dừng chân, bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an.
Cô đứng hai giây, trong ngõ nhỏ vang lên một tiếng kêu rên, cô lập tức xông đến: “Hứa Trạch?!”
Có tiếng nắm tay hoặc vật nặng gì đó đập vào người, rõ ràng vang lên, Trần Hứa Trạch kêu rên hai tiếng, hô lên một câu: “Đi đi!”
Đã không kịp nữa, ở một đoạn trong con ngõ nhỏ, đám người chặn đánh Trần Hứa Trạch trong góc tường đã phát hiện Chu Yểu, lập tức có người bước đến chỗ cô.
Như là bị chạm đến bộ phận then chốt nào đó, Trần Hứa Trạch vốn còn đang nằm trên mặt đất không hề có sức phản kích đột nhiên đứng dậy, đá thật mạnh vào người trước mặt, tên chạy qua chỗ Chu Yểu cũng bị đá ngã xuống đất.
Có hai tên quay đầu lại muốn đánh cậu, cậu né tránh, bàn tay dính máu nắm chặt lại, đấm vào mặt đối phương, một tên che mũi ngăn máu chảy, một tên khác che bụng vừa bị đấm, đều không dễ chịu.
Trần Hứa Trạch kéo Chu Yểu đang còn sững người ra phía sau, nhìn xung quanh rồi dịch chân, cất bước chạy.
Mấy người phía sau phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo, Trần Hứa Trạch một chọi ba, khó khăn chống đỡ, chỉ rống lên lần nữa với Chu Yểu: “Đi đi!!”
Không biết là ai trả thù, vào một đêm cuối thu, mùa đông đã gần đến, dường như người ta còn cảm nhận được làn sương trong không khí, mỗi một quyền mỗi một cái đá chân còn đau đớn hơn bình thường nhiều lần.
Trần Hứa Trạch ngoan cường chống đỡ hơn một phút đồng hồ, đánh gục hai tên, tên cuối cùng cầm một cái gậy sắt trên mặt đất, trừng mắt chạy đến chỗ cậu. Gậy sắt vung lên, đang định hạ xuống, giây phút đó, trái tim Trần Hứa Trạch nặng trĩu.
Một tiếng “bộp” vang lên, một viên gạch xuất hiện, đập vào gáy tên kia rồi cũng vỡ nát, Chu Yểu không biết lao đến từ khi nào, cơ thể cô run nhè nhẹ, đầu ngón tay cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như sương.
Gậy sắt “loảng xoảng” nện xuống đất, tên kia cũng ngã xuống, cả ba đều không còn nhúc nhích.
Chu Yểu hoảng sợ xoay người, động tác có vẻ hơi trì độn: “Trần… Hứa Trạch… Cậu không sao chứ?”
Cô nâng bàn tay đã cứng đờ lên, chạm vào mặt cậu, lần mò sau huyệt Thái Dương, che lại nửa đầu cậu. Đột nhiên, cô cả kinh thu tay về, nhìn máu trên tay, mắt liền đỏ lên.
“Cậu chảy máu?”
“Đầu cậu bị đánh?”
“Ở chỗ nào? Có đau không? Có thể có vấn đề gì không?”
Mỗi một chữ, giọng cô càng thêm run rẩy một phần.
“Chu Yểu.”
“Chu Yểu!”
“Chu Yểu!!”
Hai tay Trần Hứa Trạch nắm bả vai cô, vẫn luôn gọi cô, rất nhiều lần mới khiến cô bình tĩnh lại.
“Đây không phải máu mình.” Cậu nói: “Là của cậu.”
Chu Yểu nhìn cậu sững sờ, tầm mắt rơi xuống tay mình. Bị mảnh vỡ của gạch đâm vào, ngón tay chảy máu, tràn ngập kẽ ngón tay.
Cô ngây ra, trong mắt đột nhiên trào nước mắt, cô nhìn về phía cậu, rồi lại đột nhiên bật cười.
“Không sao thì tốt… Không sao thì tốt.”
Trong mắt cô, có ý cười có nước mắt, chậm rãi ngưng tụ lại, từng chút chui vào trái tim Trần Hứa Trạch.
Cũng có lẽ, đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước, cả thể xác và tinh thần cậu, từng mạch máu, chỉ vì cô mà thông thuận.
Trần Hứa Trạch đưa tay che mắt cô lại, trong một ngõ nhõ dưới không khí rét lạnh của ban đêm, cậu nhẹ nhàng ôm cô còn đang hoảng sợ vào lòng. Chu Yểu hoảng sợ khóc nức nở, vẫn chưa chú ý đến những chỗ khác. Cô nắm chặt áo cậu, như một con thú nhỏ sợ hãi. Có lẽ Chu Yểu không phát hiện, Trần Hứa Trạch cũng chưa bao giờ nói với cô. Vào những lúc này, đôi mắt đẹp như vì sao trên bầu trời của cô, tất cả bên trong đều là cậu, tràn đầy.
Cũng chỉ có mình cậu.
Đây không phải là lần đầu tiên, có lẽ cũng không phải là lần cuối cùng.
Trần Hứa Trạch cảm thấy trong cổ họng nghẹn thứ gì đó. Đã bắt đầu từ rất lâu trước đây, cậu chưa bao giờ nói với cô, cậu sợ cô và mình suy nghĩ bất đồng.
Thế nhưng cậu vẫn muốn, vẫn muốn như cũ…
Cho đến buổi đêm đầu mùa đông lạnh lẽo này.
Trong mắt cô, cậu thấy được rất nhiều thứ.
Có hoảng hốt, có sợ hãi, có lo lắng, có tất cả.
Cũng có
Cả đời thuộc về hai người họ.
Như những gì đã mong đợi, lâu lâu dài dài.
Như cậu mong muốn, như cậu ước ao.