• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Cảnh tượng hỗn loạn như vậy, nếu còn tiếp diễn, sợ là sẽ không thể vãn hồi.

Đối mặt với sự cầu xin của mẹ Chu, tâm trạng Chu Yểu trở nên hỗn loạn. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bà nói xin lỗi với cô, còn vừa mở miệng đã quỳ xuống. Trong lòng của cô sao có thể không chấn động?

Không thể mặc kệ bốn người lớn tiếp tục cãi nhau gây chuyện, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch nhìn nhau, trong lòng đều có quyết định.

Chu Yểu không ngừng nói “được”, cùng bố mẹ rời đi, nhanh chóng ra khỏi chỗ này.

Mẹ Chu bước đi, vừa khóc vừa nói liên tục: “Đi, chúng ta đi, chúng ta không cần phải ở cái nơi chết tiệt này…!”

Hai vợ chồng nhà họ Trần lạnh lẽo nhìn hai người họ rời đi, bà Trần hừ lạnh một tiếng.

Chu Yểu cùng bố mẹ về nhà, cửa vừa đóng lại, mẹ Chu vốn kìm nén suốt đường đi để khỏi khiến người ta chú ý, bây giờ lập tức gào khóc, quỳ xuống, ôm Chu Yểu vô cùng tự trách.

“Con gái của mẹ…”

“Con gái của mẹ!”

Chu Yểu liên tục kêu bà: “Mẹ! Mẹ đứng lên trước đi! Mẹ…”

Bà lại chỉ khóc: “Con gái của mẹ, sao con gái của mẹ lại ngốc như vậy… Yêu Yêu của mẹ… Yêu Yêu à…”

Gương mặt Chu Ma nghiêm nghị, ngồi xuống buông tiếng thở dài, hỏi Chu Yểu: “Lúc ấy con bị Trần Hứa Trạch đẩy xuống sườn núi, vì sao không nói cho bố mẹ biết? Nhiều năm qua, cũng không đề cập đến một câu?”

Chu Yểu im lặng một lúc, thấp giọng nói: “… Chuyện này không trách cậu ấy.”

“Không trách cậu ta thì trách ai?!” Mẹ Chu khóc lóc tức giận mắng, “Cậu ta không đẩy con, chân con sẽ như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn đều bị người ta chỉ trỏ sao? Đến mức hồi học tiểu học phải chuyển trường sao? Cái gì của con cũng tốt, hiểu chuyện, đàng hoàng, thi đại học lại là thủ khoa, con nói đi, vốn ra ngoài con sẽ trở thành một cô gái hoàn mỹ không chút khuyết điểm được người ta vô cùng hâm mộ, lại vì cậu ta mà bị thương ở chân! Còn bị bố mẹ cậu ta chỉ vào mũi mắng là người thọt! Bọn họ dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Không trách cậu ta thì trách ai!”

Hai tay Chu Yểu đặt trên má mẹ Chu giúp bà lau nước mắt, muốn đỡ bà lên, nhưng không hiểu sao, bà cứ quỳ một gối, ôm eo Chu Yểu, nước mắt không ngừng được.

Cả nhà đang nói chuyện, Chu Yểu nhận được điện thoại của Trần Hứa Trạch, gọi cô đi qua một chuyến.

Vừa cúp điện thoại, mẹ Chu liền cảnh giác nói: “Là Trần Hứa Trạch? Cậu ta kêu con qua? Cậu ta còn có mặt mũi tìm con? Không đi! Chúng ta không đi cái chỗ rách nát của đám người kia! Không thể để cho bọn họ khinh thường được!”

“Mẹ.” Chu Yểu nói, “Có một số việc, cho dù thế nào cũng phải giải quyết, mẹ yên tâm đi, con sẽ không bị bắt nạt, con đi qua là để cho chuyện năm đó một cái kết cục.”

Cô nói rất trịnh trọng, lại chưa bao giờ lừa dối người nhà, bố mẹ Chu im lặng vài giây, không trả lời.

Mẹ Chu lau nước mắt, “Bố mẹ cùng con đi!”

“Không cần, thật sự không cần.” Chu Yểu bảo đảm, “Con tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, bố mẹ tin con đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK