• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta:Quanh

Quan Tiêu Tiêu mất đi mấy trăm nguyên, ban đầu chuyện này là một “cấm kỵ”, trong lớp có rất nhiều người cảm thấy bất an, giống như tồn tại tên ăn trộm vô hình, thậm chí đã hại chết hai mạng người, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Cho đến buổi chiều ngày thứ tư, lớp bên cạnh bị phân đi làm vệ sinh, lúc đi thông mương mới phát hiện tắc cống, sau đó dùng móc thép kéo lên được một đống giấy ẩm ướt bị vo tròn lại, chuyện này mới sáng tỏ.

“Đây là gì thế?”

Những tờ giấy không giống nhau, màu sắc vẫn còn nhìn ra được màu đỏ, còn vo thành một đống, học sinh tò mò bóc ra, từ phần giấy chưa bị nát mà phát hiện ra đây là… số tiền mà Quan Tiêu Tiêu mất đi.

Trong kí ức của Quan Tiêu Tiêu, cô ta đặt tiền thu phí trong phòng học, lại quên lúc gần đi cô ta đột nhiên nhớ ra phải mua gì đó, cho nên trích vài tờ ra.

Mấy tờ tiền kia bị cô ta vo lại trong túi, không khéo bị rớt xuống khi cô ta đi trên mấy phiến đá lấp cái mương. Mấy phiến đá cách nhau một khoảng, người qua lại, gió thổi qua, cuối cùng đống tiền đó rớt xuống.

Sau khi chân tướng rõ ràng, bầu không khí căng thẳng của lớp học biến mất, lại càng khiến người ta thổn thức hơn, cũng chỉ là một chuyện hiểu lầm ngoài ý muốn, lại dẫn đến hai mạng người tiêu vong.

Lãnh đạo trường tổ chức vài cuộc họp, nghiên cứu có nên lắp đặt camera trong phòng học hay không, vẫn còn chưa tranh luận xong.

Chu Yểu có đi viếng Trình Viên một lần, mẹ Trình vẫn như vậy, ăn mặc quần áo mộc mạc, cũ kỹ nhưng sạch sẽ, đáng tiếc trong đôi mắt sưng đỏ đã không còn thần thái.

Đã có vài lần, khi đi học, Chu Yểu lại đưa giấy nháp sang bên cạnh theo bản năng, tay vừa vươn đi liền dừng lại, sau đó khó khăn lắm mới có thể thu về. Đó là thời gian thất thần hiếm có của cô, ngơ ngác nhìn vị trí không ai ngồi, sau đó mới quay đầu.

Nghe nói Chu Yểu có quan hệ không tồi với Trình Viên ở trường học, mẹ Trình cố trưng ra một nụ cười, nói chuyện với cô trong chốc lát. Trước khi đi, Chu Yểu nghiêm túc cúi đầu với mẹ Trình: “Lúc cháu vừa đến trường học, Trình Viên là người đầu tiên nói chuyện với cháu, sau đó cũng không hề kỳ thị hay bàn tán gì về vấn đề trên cơ thể của cháu. Cháu rất cảm kích cậu ấy, có thể có được một người con gái tốt như vậy, có thể có được một người mẹ tốt như vậy, cháu cảm thấy hai người hẳn nên tự hào về nhau.”

“Cảm ơn cô, đã cho cháu cơ hội quen Trình Viên.”

Mẹ Trình che nửa khuôn mặt lại, chảy nước mắt gật đầu, khóc không thành tiếng: “Cô cảm ơn cháu… Cảm ơn cháu… Đứa trẻ ngoan…”

...

Sau đó, việc đi tham quan bảo tàng đã được định ra, tập thể học sinh năm ba đi tham quan bảo tàng Sa Trung trong nửa ngày.

Sáng sớm đã phải tập hợp, Chu Yểu sửa soạn xong, lưng mang một cái ba lô nhỏ, chứa một chút bánh mì ăn lót dạ, còn có một chai nước, trên người cầm năm mươi nguyên, ra cửa vô cùng đơn giản.

Đúng lúc đó Chu Ma bước vào, Chu Yểu dừng chân: “Bố, trường bọn con tổ chức đi tham quan, giờ con đến…

“Biết rồi biết rồi! Lần trước con đã nói rất nhiều rồi, đi đi, đi đi.”

Ông đi thẳng vào nhà lấy đồ.

Chu Yểu xoay người nhìn thoáng qua, cất bước đi ra bên ngoài.

...

Tiệm mạt chược làm ăn rất tốt, bận rộn nửa ngày, hai vợ chồng Chu Ma cũng đã mệt. Buổi chiều luôn không nhiều người lắm, hai người dứt khoát không vội mở cửa, mẹ Chu đi tìm hàng xóm quen biết nói chuyện phiếm, Chu Ma trở về nhà phía sau, ngồi xem TV trong phòng khách.

Muốn pha trà uống, nhưng lại không tìm thấy hộp trà, thấy cửa phòng Chu Yểu mở, trong lòng ông biết không có khả năng sẽ có trong đó, bước chân ông ngừng lại một chút, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào theo bản năng.

Thói quen sinh hoạt của Chu Yểu rất tốt, bình tĩnh mà xem xét, cả ngõ này không ai có đứa con gái ngoan như vậy. Con gái nhà người khác, không nghe lời, cãi lại, thành tích kém, hoặc là học thói lưu manh của người đời, khiến bao nhiêu người lớn đau đầu.

Tất cả vấn đề này không hề có trên người Chu Yểu, từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn, mãi cho đến lớn, bây giờ cũng vậy.

Trong lòng Chu Ma là một cảm giác nói không nên lời, có lẽ là do thói quen, hai vợ chồng ông đều không cảm thấy đứa con gái này có gì đặc biệt hơn người, đã quên bắt đầu từ khi nào, thái độ của vợ với con gái giống như thái độ của người khác với đứa con gái không nghe lời. Dần dần, thái độ của ông với cô cũng chẳng ra gì.

Chu Yểu đã làm gì sai sao?

Thật ra là không có.

Căn phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, chăn là chính cô xếp, gối đầu bày biện chỉnh tề, dép lê và giày mang bên ngoài cũng sắp xếp gọn gàng trên kệ, còn có giá sách nhỏ của cô, bên trên có rất nhiều sách, hai vợ chồng họ ngay cả đọc cũng không hiểu.

Cô còn làm thủ công, từng điêu khắc một con dấu bằng gỗ, lúc còn rất nhỏ đã tự mình làm diều, đan sọt tre, còn làm một cái giỏ tre nhỏ dùng để vớt cá trong hồ.

Khi đó ông đứng một bên xem, mỉm cười khen đẹp, tiếng cười như tiếng chuông âm vang.

Chu Ma phát hiện mình đã đứng khá lâu, ông phục hồi tinh thần lại, cảm xúc không thể nói rõ khiến ông muốn nhanh chóng ra khỏi phòng, lúc đi qua bàn học của Chu Yểu thì bị một tờ giấy đang nằm đè phía dưới hấp dẫn ánh mắt.

Ông dừng lại, thuận tay rút ra thì thấy là một bảng xếp hạng, thời gian là lần kiểm tra trước, tên Chu Yểu có mặt, còn xếp hạng rất cao, cả khối hơn một ngàn người, cô đứng thứ hai.

Chu Ma cầm tờ xếp hạng kia không nói gì một lúc lâu, sau đó mới từ từ bỏ lại chỗ cũ. Ông quay lại phòng khách xem TV, TV chiếu gì cũng không xem nhập tâm được.

Một lúc lâu, ông như bị kim đâm, “soạt” một tiếng đứng lên, sải bước ra cửa.

...

Chạng vạng, vừa lúc ánh dương vẫn còn chút ấm áp, Chu Ma đi vào ngõ nhỏ, trong tay xách theo một cái hộp lớn, hàng xóm thấy liền trêu ghẹo: “Ai sinh nhật à? Chu Ma, mua bánh kem cơ đấy!”

Chu Ma chỉ cười, cao giọng nói: “Ngồi đây nhàm chán lãng phí thời gian vậy à, tối nay tới chỗ tôi uống trà đi!”

Hàng xóm nói: “Có người thì mới đi, không đủ thì sao đánh!”

“…”

Một đoạn đối thoại ngắn gọn, khóe môi Chu Ma hơi cong, đi về nhà mình.

Còn chưa về đến nhà, đột nhiên nghe thấy có người đi ra nói: “Xảy ra chuyện rồi! Chuyện lớn rồi!”

“Chuyện lớn gì mà có thể khiến ông kinh ngạc vậy!” Mọi người trong ngõ không để trong lòng.

“Bên Quy Nam Sơn bị sạt lở! Đã chết rất nhiều người rồi, bây giờ đường đang bị chặn…”

Nghe thấy loại tin tức này, tất cả mọi người đều quan tâm: “Thật hả?”

“Trên TV đang chiếu kìa, tin bản địa…”

Tất cả mọi người đều về nhà bật TV xem thời sự, chỉ có Chu Ma cứng đờ tại chỗ, hỏi người hàng xóm nhắc đến chuyện này đầu tiên: “Ông nói ở đâu?!”

“Quy Nam Sơn đấy! Bảo tàng bên kia sạt lở, rất lớn, xe đi ngang qua đều lật, còn rơi xuống, đã chết rất nhiều người!”

Bảo tàng Quy Nam Sơn…

Chỉ thấy sắc mặt Chu Ma trắng bệch, tay chân luống cuống, gần như là run rẩy chạy như bay về nhà. Bánh kem bị ông tùy tay ném trên bàn, hộp bị méo, ông cũng không rảnh để lo, mở TV xem tin bản địa, đúng là đang chiếu tin tức Quy Nam Sơn bị sạt lở.

Hiện trường hỗn loạn, đủ loại cứu viện đã đến, tiếng khóc, tiếng gào thét, còn có những hơi thở mỏng manh thống khổ, từng cái xuất hiện trên màn ảnh.

Chu Ma nhìn chằm chằm TV rất lâu, đôi mắt vẫn không nhúc nhích, một cái chớp mắt cũng không. Phóng viên đang nói gì đó, ông cảm giác lỗ tai giống như ù đi, không thể nghe thấy gì nữa.

Trường học, Chu Ma đột nhiên chạy ra ngoài.

Hàng xóm trong ngõ nhỏ thấy vậy liền hỏi: “Chu Ma, ông đi đâu vậy…”

Không nghe được lời đáp lại, chỉ có một bóng dáng chạy như bay, dần dần biến mất.

...

“Đi đâu? Quy Nam Sơn?” Tài xế nghe thì vội xua tay: “Không đi không đi, bên kia đang bị phong tỏa, chặn lại, không qua được.”

Chu Ma lại đến gõ cửa xe chiếc taxi tiếp theo: “Bác tài, tôi đến Quy Nam Sơn, nhanh lên chút!”

“Không đến Quy Nam Sơn được, bên kia đang rất hỗn loạn, xe không vào được, toàn bộ đường xung quanh đã bị phong tỏa, không đi được, thật sự không đi được.”

Ông hỏi hết chiếc này đến chiếc khác: “Bác tài, có đi Quy Nam Sơn không?”

Nhưng tất cả câu trả lời đều là từ chối: “Không đi không đi.”

“Bác tài, đến Quy Nam Sơn!”

“Không đi được, không đi được. Không đi.”

“Quy Nam Sơn…”

“Đường bên kia phong tỏa rồi, không đi!”

Không bao lâu, người ở giao lộ đều biết có một người đàn ông như đã phát điên, một hai phải đến Quy Nam Sơn đang xảy ra chuyện. Một người ngồi trên xe bán trái cây bên đường không nhìn nổi nữa: “Anh ơi, vì sao phải nhất định đến Quy Nam Sơn? Bên kia giờ thật sự không đi được! Hay là lát nữa rồi nói.” Người đó nói rồi chỉ bầu trời: “Anh nhìn xem, đã sắp mưa rồi, tình hình chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn, nguy hiểm như vậy, ai mà đi qua chứ!”

Chu Ma không trả lời.

Người bán hàng rong suy đoán: “Không phải anh tìm người nào chứ? Người nào quan trọng như vậy, bây giờ quá nguy hiểm, đừng xúc động…”

Những lời này vừa nói ra, Chu Ma quay đầu nhìn ông ấy, đôi mắt đỏ ngầu.

Người nào quan trọng như vậy?

Con gái của ông.

Con gái của ông còn đang ở Quy Nam Sơn.

...

Trời dần mưa lớn, người trên đường ít đi rất nhiều, Chu Ma vẫn không thể đến Quy Nam Sơn, càng về sau xe taxi càng bận rộn, bắt xe nhưng không có chiếc nào dừng lại.

Trên người Chu Ma ướt đẫm, đạp lên bùn, bước thấp bước cao về nhà.

Đến đầu ngõ, bỗng nhiên có một bóng dáng gầy gò, cầm ô nhìn ông.

“Bố?”

Chu Ma đột nhiên ngẩng đầu, Chu Yểu giống một đóa hoa nhỏ trong suốt sạch sẽ, đứng ở cách đó không xa, đôi mắt trong veo, yên ắng lại dịu dàng nhìn ông.

Chu Yểu dừng một chút rồi bước nhanh đến bên người ông, giơ cao ô che cả hai người, “Bố, sao bố lại…? Bố đi đâu thế, quần áo ướt hết rồi…”

Chu Ma ngơ ngác nhìn cô, nhìn gương mặt mơ hồ có nét giống mình. Mọi người đều nói vẻ ngoài Chu Yểu tập hợp tất cả ưu điểm của hai vợ chồng họ, bề ngoài trắng trẻo lại xinh đẹp, tinh tế tao nhã như con nhà phần tử trí thức.

Chu Yểu bị Chu Ma nhìn chằm chằm như vậy, thoáng rụt lại, “… Bố?”

Dường như đã qua cả ngàn năm, người đàn ông không còn chút hình tượng, phảng phất như vừa bước ra khỏi bùn, bỗng nhiên đỏ mắt.

Chu Ma ngồi xổm xuống, che lại đôi mắt, không nói gì, chỉ im lặng khóc.

.. .

Cho đến khi Chu Yểu cùng Chu Ma đã bình tĩnh về nhà, trong lòng Chu Yểu vẫn cảm thấy kỳ lạ. Cô tắm xong, thay áo ngủ thật dày, khi chuẩn bị đóng cửa nhà thì thấy hàng xóm đi ngang qua.

Hàng xóm kia vừa thấy cô liền nói: “Yêu Yêu à? Bố cháu đâu?”

Cánh tay đang đóng cửa của Chu Yểu dừng lại, cô nói: “Đang bận ở tiệm mạt chược phía trước. Bố cháu có chuyện gì sao ạ?”

“Ôi cháu không biết đâu, chạng vạng hôm nay, không phải bên Quy Nam Sơn bị sạt lở sao, đã chết rất nhiều người. Bố cháu vừa nghe tin tức này liền vội vàng chạy đi, tất cả mọi người đều hoảng hốt!”

Chu Yểu ngây ra.

“Lúc về đi với cháu đấy, trên người bẩn hết, cũng không biết đi đâu…”

Hàng xóm nói vài câu rồi đi, Chu Yểu đứng ở cạnh cửa, ngơ ngác xuất thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK