• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3617

Người gọi điện đến là ba hắn.

“Hàn Quân, Vy Lương đâu rồi? Sao điện thoại của con bé không gọi được vậy?” Lệ lão gia đã sớm giao công ty lại cho Lệ Hàn Quân, dẫn phu nhân đi du lịch vòng quanh thế giới.

“Cô ấy đi công tác rồi.” Lệ Hàn Quân nhíu mày nói.

“Đi công tác? Sắp sinh đến nơi rồi, sao còn đi công tác chứ?” Lệ lão gia tức giận nói: “Hay con lại làm con bé tức rồi? Ta nói với con bao lần rồi, Vy Lương là cô gái tốt…”

“Không còn chuyện gì thì con tắt máy đó.”

“Chờ đã.” Lệ lão gia è hèm một tiếng, sau đó ngại ngùng nói: “Con bé trở về thì con hỏi nó, bàn cờ bằng ngọc lần trước nó tặng ba mua ở đâu vậy? Bạn chơi cờ của ba rất thích, ba định tặng ông ấy một bộ.”

“Vâng.” Lúc hắn định cúp máy, Lệ lão gia lại nói thêm một câu: “Còn nữa, gần đây mẹ con ho nhiều, lọ thuốc con bé biếu rất có hiệu quả, có điều sắp hết rồi, nhân thể con bảo nó gửi luôn một…”

Như một hòn đá ném xuống mặt hồ, trái tim Lệ Hàn Quân bị khuấy động.

Hắn cúp điện thoại một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.

Hắn còn không biết mẹ mình bị ho, nhưng cô lại biết, cô không chỉ tặng thuốc, còn tặng cả bàn cờ bằng ngọc mà mấy người chơi cờ rất thích…

Đứng bên cửa sổ thủy tinh, Lệ Hàn Quân nhìn Hứa Vy Lương đang đứng giữa ranh giới sống chết, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sợ hãi cực độ.

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng nhiều.

Đôi lông mày nhíu chặt của hắn không hề giãn ra.

Hắn ở bên Hứa Vy Lương suốt ba ngày ba đêm, nhưng cô không hề tỉnh lại. Cơ thể sắt đá của Lệ Hàn Quân cũng không thể chống đỡ được nữa, buổi tối hắn trở về biệt thự Lệ gia tắm rửa, thay đồ.

Hắn ngẩng đầu nhìn tấm ảnh cưới trong phòng ngủ.

Cô mỉm cười, nụ cười rất chân thực.

Nhưng hắn lại cười một cách gượng ép, bộ dạng làm hay không làm chú rể đều được. Đồ đạc của hắn luôn được xếp bên trái, của cô bên phải.

Lấy đồ xong, hắn định quay lại bệnh viện, nhưng cảm nhận được phía sau có một cánh tay phụ nữ ôm lấy, hắn liền khựng lại, khuôn mặt lập tức trầm xuống, quay người nắm chặt lấy cổ tay người phụ nữ.

“Hứa Vy Lương?” Hắn đột nhiên kêu lên.

“Nhẹ… Hàn Quân nhẹ chút…” Mắt Hứa Uyển ươn ướt nhìn hắn: “Anh kêu em chuyển đến đây ở, bản thân lại đến bệnh viện trông nom chị nhiều ngày liền, có phải anh không còn thích em nữa không?”

Trán Lệ Hàn Quân nổi đầy gân xanh, giọng nói lạnh lùng: “Bảy năm trước, là em cứu anh ư?”

Hứa Uyển khẽ giật mình, sao đột nhiên Lệ Hàn Quân lại nhắc đến chuyện này?

“Đương nhiên là em rồi, năm đó em bị tủ đập vào, suýt nữa bị hủy nhan.” Hứa Uyển cắn răng, kéo cổ áo xuống, để lộ bộ ngực trắng tròn, căng đầy, cô lại dán lên người hắn: “Hàn Quân, em rất yêu anh, anh động vào em được không? Lẽ nào anh cho rằng em là hung thủ sao?”

Nghe thấy đáp án chắc chắn của cô ta.

Lần đầu tiên Lệ Hàn Quân cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đủ rồi.” Hắn ngăn cánh tay cô lại: “Anh rất cảm kích em cứu anh, nhưng tiểu Bảo xảy ra chuyện. Hứa Vy Lương cũng đang nằm hôn mê bất tỉnh trong viện, em thân là dì của tiểu Bảo, lại vội vàng muốn lên giường với anh như vậy sao? Hứa Uyển, trước đây em đâu có như vậy đâu!”

“Trước đây anh đâu có đối xử với em như vậy…” Hứa Uyển biết bản thân đang hành sự vội vàng quá rồi, lập tức cứu vãn tình hình: “Trước giờ anh chưa từng không nghe điện thoại, không đọc tin nhắn của em, chị và tiểu Bảo gặp chuyện, em cũng rất buồn, nhưng em sợ mất anh hơn…”

Nhìn khuôn mặt gần như mất kiểm soát của cô, tay Lệ Hàn Quân nắm thành nắm đấm.

“Chúng ta cùng bình tĩnh lại đã, anh đến bệnh viện đây.”

“Lệ Hàn Quân, anh đứng lại!”

Hứa Uyển mất kiểm soát đứng sau lưng hắn hét lên, nhưng bước chân của Lệ Hàn Quân không hề dừng lại…

Hứa Uyển đập hết bàn ghế trong phòng, đến khi đập xong, mệt rồi liền gọi điện thoại cho Diệp Cẩn: “Mẹ, sao Hứa Vy Lương lại không chết luôn đi! Thái độ của Hàn Quân đối với con bỗng nhiên thay đổi, mẹ xử lý xong mấy tên côn đồ kia chưa?”

“Sao vậy?” Diệp Cẩn kinh hãi hỏi.

Hứa Uyển kể lại mọi chuyện.

Diệp Cẩn an ủi nói: “Tiểu Uyển con đừng nóng, mẹ sẽ khiến con tiện nhân Hứa Vy Lương kia không có cơ hội sống lại.”

Hôm sau, bà ta phẫn nộ lao đến bệnh viện.

Bác sỹ nói ý chí sống của bệnh nhân rất yếu, người nhà cần cố gắng nói chuyện với cô ấy, may ra có thể cứu vãn.

Diệp Cẩn bật cười, ý chí sống yếu mà còn muốn chiếm vị trí Lệ phu nhân, bây giờ còn liên lụy khiến Hứa Uyển bị Lệ Hàn Quân nghi ngờ!”

Đuổi khéo bác sỹ đi, bà ta nhìn đống số liệu trên máy móc duy trì sinh mạng của Hứa Vy Lương, cười cười vỗ mặt Hứa Vy Lương: “Hứa Vy Lương, sao mạng mày lớn vậy? Trận hỏa hoạn bảy năm trước không khiến mày chết, bây giờ ngã từ trên cao xuống như vậy cũng không chết…”

“Có điều, nghiệt chủng con trai mày lại không may như vậy, bây giờ nó đã biến thành một thi thể lạnh giá, thật đáng thương, nhỏ như vậy đã ngã thành một đống bánh thịt, không thể khóc, không thể khóc được nữa…”

Tít tít tít!

Máy móc trên đầu phát ra tiếng kêu, các chỉ số cơ thể của Hứa Vy Lương giảm mạnh, âm thanh chói tai vang lên như đang cảnh báo người nằm đây sắp chết!

Diệp Cẩn cười càng đắc ý!

“Mày mau chết đi, dù gì mày cũng bị AIDS rồi, sống không được bao lâu, cứ chết vậy cũng tốt, tiểu Uyển lại sinh một đứa con mũm mĩm cho Lệ Hàn Quân, kế thừa sự nghiệp của tập đoàn Lệ Thị. Nếu mày không chết, tao sẽ cho người đào mộ của nghiệt chủng kia lên, vứt xác nó đi, để nó không thể yên nghỉ...”

Âm thanh của máy móc càng ngày càng nhanh, Diệp Cẩn cười càng lớn.

Đúng lúc này, bà ta cảm thấy có một ánh mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm trên người mình, ánh mắt lạnh lùng, lạnh thấu xương. Bà ta quay người lại liền thấy Lệ Hàn Quân toàn thân toát ra đầy lệ khí đứng trước cửa.

Đôi mắt sắc bén như đang giấu lưỡi dao.

Cũng không biết đã đến từ bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK