• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3620

Hứa Uyển vừa nhận được tin nhắn của Hứa Vy Lương nói cô đã tỉnh lại, muốn gặp cô ta. Hứa Uyển vốn đang rất tức giận nên đương nhiên sẽ đến, ai ngờ, vừa đến đẩy cửa bước vào liền thấy Hứa Vy Lương và Lệ Hàn Quân đang quấn lấy nhau.

Hai người đang nằm chồng lên nhau trên ghế sofa.

Thậm chí Lệ Hàn Quân còn đưa vật tượng trưng của đàn ông tiến vào nơi sâu thẳm trong u cốc của Hứa Vy Lương.

Cô thì chịu khổ bên ngoài, hai người bọn họ lại ở đây phong lưu làm tình?

Hứa Vy Lương còn vừa tỉnh lại nữa chứ!

Không hiểu hắn gấp đến mức nào nữa?

Lẽ nào hắn đã yêu Hứa Vy Lương?

Không được!

Nhất định không được…

Sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Hứa Vy Lương nhìn thấy Hứa Uyển. Cô ta mặc váy Chanel bó sát, tôn lên sự cao quý, tao nhã của. Hứa Vy Lương nhẫn nhịn sự tấn công đau nhói bên dưới, miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh: “Em gái, đã lâu không gặp nhỉ…”

Ngày tháng còn dài, cô phải tính sổ dần dần với Hứa Uyển.

Nghe thấy câu nói trêu ngươi này, máu trong người Hứa Uyển như sôi lên, suýt quên mất lớp ngụy trang: “Chị, chị mới tỉnh lại, cơ thể còn chưa hồi phục, không thích hợp vận động mạnh vậy đâu! Tốt nhất nên nằm im trên giường đi.”

“Không vội ư.” Hứa Vy Lương cười lạnh nhạt: “Bác sỹ nói, một năm sau tôi phải ngồi xe lăn rồi, trước khi ngồi xe lăn, tôi phải tận hưởng triệt để quyền lợi của Lệ phu nhân, tránh để người khác chiếm mất.”

“Chị…” Hứa Uyển tức muốn điên lên, muốn lao đến cào cho cô một trận.

Nhưng Hứa Vy Lương bị AIDS đó!

“Chị à, em biết tiểu Bảo chết đi, vết thương ở eo chị lại bị lại, nên chị rất buồn, nhưng chị đừng cam chịu, chị nghe em nói này, y học bây giờ rất phát triển, chị nhất định sẽ khỏi mà.” Hứa Uyển chớp mắt, đôi mắt giả bộ đáng thương nhìn Lệ Hàn Quân: “Hàn Quân và em đều rất đồng cảm với chị, bọn em sẽ bên chị mà…”

“Bốp…”

Không thèm nói gì, Hứa Vy Lương liền tát Hứa Uyển một bạt tai.

Cái tát đó vừa nhanh vừa dứt khoát.

Lúc Hứa Uyển phản ứng lại thì cả người đều ngây ra: “Hứa Vy Lương, chị làm gì đó?”

“Không nhìn ra sao? Tôi đang đánh cô đó!” Đôi mắt Hứa Vy Lương đỏ rực, đầy tia máu: “Cái chết của tiểu Bảo, cô cho rằng như thế là xong ư?”

“Hứa Vy Lương, con điên này!” Hứa Uyển bị trọc giận triệt để, kể cả trước mặt Lệ Hàn Quân, cũng không thể nhẫn nại được nữa, cô ta hung hăng tiến lên, đẩy mạnh Hứa Vy Lương: “Cái chết của tiểu Bảo không liên quan đến tôi? Tôi thấy chị mất con đến sắp điên rồi, tôi thương cảm nên không thèm kỳ kèo gì với chị, chị đừng được nước lấn tới, lại còn dám đánh tôi ư?”

Hứa Uyển lao tới khiến Hứa Vy Lương lùi lại mấy bước, mắt mở to, cố ý va vào ghế sofa, bị lực đàn hồi bắn lại, vừa hay cơ thể lao thẳng vào trong lòng Lệ Hàn Quân.

Đôi tay cô ôm lấy Lệ Hàn Quân, thấp giọng kêu: “Đau quá…”

Không phải Hứa Uyển thích Lệ Hàn Quân sao?

Không phải nhất định muốn Lệ Hàn Quân sao?

Vậy thì cô sẽ cướp Lệ Hàn Quân đi!

Đôi mắt đen của Lệ Hàn Quân như hiện lên thứ gì đó, sao hắn không hiểu chứ, tất cả những thứ vừa rồi đều là Hứa Vy Lương bày ra, cô đang cố ý để Hứa Uyển gặp cảnh này…

Đôi mắt sắc lạnh, hắn ôm bụng Hứa Vy Lương: “Đỡ hơn chưa?”

“Lệ Hàn Quân, anh đừng bị chị ta lừa!” Hứa Uyển gào lên, thậm chí còn đưa chân lên định đạp vào bụng Hứa Vy Lương: “Hứa Vy Lương, con tiện nhân này, vừa rồi tôi không có dùng sức, chị đang cố ý giở trò, Hàn Quân, anh đừng tin chị ta…”

Lúc Hứa Uyển định vồ lấy người Hứa Vy Lương, Lệ Hàn Quân liền nghiêng người tránh đi, lúc đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

“Em có biết cô ấy mới tỉnh lại, không chịu được một đạp này không?”

“Anh, Hàn Quân, anh mắng em ư?” Hứa Uyển ôm lấy tim, bộ dạng như không tin được: “Anh nói anh chỉ yêu mình em, anh còn nói sẽ ly hôn với chị ta để lấy em, Lệ Hàn Quân, anh lại thích Hứa Vy Lương rồi ư? Nhưng Hứa Vy Lương tằng tịu với đàn ông bên ngoài, ngủ với vô số đàn ông, chị ta còn bị bệnh AIDS, như vậy anh còn thích sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK