• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

368

“Không phải anh rất yêu Hứa Uyển sao? Vì cô ta, đến mạng sống cốt nhục của mình còn không quan tâm cơ mà. Bây giờ tôi mệt rồi, đồng ý ly hôn với anh, chủ động bỏ đi thật xa, để cho người anh yêu nhảy vào vị trí này. Chút cổ phần đó coi như cho tôi và con tôi làm vật bảo đảm nửa đời sau đi, Lệ tiên sinh, yêu cầu này không quá đáng mà!”

Cô có thể không có gì nhưng Tiểu Bảo cần phải có, cô nhất định sẽ tranh đấu cho nó.

Hơn nữa phải nhanh.

“Tôi thấy không phải cô giải thoát cho tôi mà là tôi giải thoát cho cô đó!”

Lệ Hàn Quân đột nhiên dụi tắt đầu thuốc, những đường nét tựa như đao búa trên khuôn mặt toát ra vẻ tức giận.

“Cô cho rằng tôi không biết cô và Dung Thành đang làm gì cùng nhau? Không phải sau khi ly hôn cô sẽ cầm khoản tiền này cao chạy xa bay chứ? Hứa Vy Lương, tôi nói cho cô biết, trên đời này không có chuyện dễ dàng vậy đâu, muốn lấy cổ phần để nuôi tình nhân ư? Cô nằm mơ đi!”

Móng tay Hứa Vy Lương ghim vào lòng bàn tay.

Cô biết hắn hiểu lầm điều gì nhưng cô không giải thích mà còn châm chọc nói: “Lệ Hàn Quân, anh như vậy sẽ khiến tôi cho rằng anh yêu tôi, không thuận mắt khi tôi ở cùng người khác đó!”

Thân thể Lệ Hàn Quân cứng đờ, ngây người tại chỗ.

“Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, anh đã một mực lo lắng cho người tình của anh rồi, khoan hãy nói đến việc hiện tại tôi và Dung Thành có gì hay chưa? Lẽ nào sau này tôi phải sống cô độc cả đời sao?” Chóp mũi cô vẫn còn ngửi thấy mùi phật thủ cam thoang thoảng.

Đó là loại Hứa Uyển thường dùng.

Sự đau buốt ở lưng dường như lại trầm trọng hơn một chút.

Không có nguyên nhân nào khác, cứ nghĩ đến Hứa Vy Lương ở cùng người khác, lồng ngực Lệ Hàn Quân giống như bị đè nén bởi một tảng đá vậy, lúc này cửa phòng đột nhiên truyền đến một tràng gõ cửa.

“Ai?” Lệ Hàn Quân tức giận gầm lớn.

Giọng nói yếu đuối của Hứa Uyển vang lên: “Hàn Quân, là em, đêm qua anh để điện thoại ở đầu giường em này.” Ngừng một giây, cô lại nói bổ sung: “Anh rất bận sao? Vậy em giao cho trợ lý Trương nhé, lát nữa anh nhớ cầm đấy.”

“Biết rồi.” Lệ Hàn Quân trả lời một câu, lúc nhìn về phía Hứa Vy Lương thì thấy cô đã cầm túi đi về phía cửa rồi.

Biểu cảm trên mặt hờ hững giống như thể một khán giả vậy!

Vai diễn bị tước mất quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay.

Hứa Vy Lương vừa giơ tay định mở cửa muốn đi thì cổ tay bỗng bị nắm chặt, bàn tay lớn của Lệ Hàn Quân tóm lấy cổ tay cô vô cùng chuẩn xác rồi quăng cả người cô về phía tấm thảm một cách nặng nề...

“Tôi còn chưa đồng ý ly hôn mà cô đã vội vàng muốn đi rồi sao?”

Cơ thể Hứa Vy Lương mất cân bằng, ngã trên mặt đất.

Lưng vừa hay đụng vào đầu nhọn của sô pha, vết thương cũ càng nghiêm trọng hơn, giống như đầu khớp xương bị lệch khỏi vị trí vậy, đau đến mức mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cô gắng sức mới kiềm chế được không kêu đau lên, phẫn nộ nhìn Lệ Hàn Quân: “Anh phát điên cái gì vậy?”

“Tôi phát điên?” Đáy mắt Lệ Hàn Quân bắn ra ánh nhìn lạnh lùng tàn nhẫn: “Cô có biết hiện giờ bản thân cô giống cái gì không?”

Cổ họng Hứa Vy Lương khô khốc, sau lưng toát ra từng mảng từng mảng mồ hôi lạnh.

Cô nhịn đau mở miệng: “Giống cái gì?”

“Giống một con chim bị nhốt nhiều năm, chỉ cần chiếc lồng có một khe nhỏ là nóng lòng muốn bay ra khỏi lồng. Nhưng...”

Rõ ràng hắn mới là người bị giam cầm trong cuộc hôn nhân này mà, hiện tại cô thỏa mái không câu lệ như vậy là có ý gì chứ?

Giống như thể ly hôn là cô bố thí cho hắn vậy!

Lệ Hàn Quân nói được phân nửa thì dừng lại, Hứa Vy Lương chờ một hồi lâu cũng không chờ được nửa câu sau của hắn.

Trong phòng làm việc, yên tĩnh như thành trì đã chết.

Sắc mặt Hứa Vy Lương tái nhợt vô cùng.

Cô cũng không quan tâm và ngẫm nghĩ rốt cuộc hắn muốn nói gì nữa: “Nếu như anh nghĩ kĩ rồi, có thể tìm tôi làm thủ tục ly hôn bất cứ lúc nào.” Nói xong, cô vịn vào mép bàn đứng dậy, kéo cửa ra.

Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy gương mặt thân thuộc của Hứa Uyển, còn có trợ lý của Lệ Hàn Quân nữa.

Nhưng cô chủ động đi vòng qua, cư xử giống như một người lạ mặt chưa từng gặp trước đây vậy, đi xa rồi thì thân thể bỗng yếu đuối như lá rụng xào xạc mùa thu vậy, một cơn gió thổi qua cũng có thể rơi xuống.

Hứa Uyển đưa điện thoại cho trợ lý, cười nói một tiếng rằng không làm phiền Lệ Hàn Quân làm việc rồi cũng rời đi.

Giờ khắc xoay người đi, gương mặt hiện lên sự nham hiểm.

Cuối cùng Hứa Vy Lương cũng chịu ly hôn, nhưng cô ta lại đòi hỏi tận 20% cổ phần của tập đoàn Lệ Thị...

Số tiền đó sau này cũng sẽ thuộc về cô!

Hứa Vy Lương, cô dám cướp đồ của tôi sao?

Vậy tôi sẽ cho cô xuống địa ngục để cướp!

...

Trợ lý Trương bước vào phòng làm việc của tổng tài, đang định đưa điện thoại cho hắn thì thấy Lệ Hàn Quân ngồi bất động trên ghế giám đốc, gương mặt giống như trước giờ giông bão, âm u rất đáng sợ.

Hắn rùng mình một cái, nói bóng nói gió: “Lệ tiên sinh, thiếu gia và Lệ phu nhân có khỏe không? Tôi thấy lúc Lệ phu nhân đi ra sắc mặt rất khó coi, giống như sắp hôn mê vậy.”

Hôn mê ư?

Người phụ nữ đó sắp hôn mê sao?

Lệ Hàn Quân lấy lại tinh thần, còn chưa tới kịp nói gì thì đột nhiên hành lang phía ngoài vang lên vài tiếng hô hoảng sợ: “Nhanh đi thông báo với Lệ tiên sinh, Lệ phu nhân ngất rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK