Beta: Lee + Yuyu + Dii
———————————–
Cơ thể người trong lòng lạnh như băng, đôi môi chịu rét tới trắng bệch. Diệp Thư cảm nhận được vòng tay ấm áp, vô thức cuộn người lại, dụi dụi vào ngực Tấn Vọng.
Tim Tấn Vọng khẽ rung động.
Hắn nhẹ nhàng đặt Diệp Thư lên long tháp*, cởi bỏ áo ngoài giúp y, kéo chăn đắp kín người lại.
(*Long tháp là giường nhỏ, hẹp và dài, dùng để tựa lưng, khác với long sàng.)
Xong xuôi, Tấn Vọng mới ngồi xuống bên giường.
“… Khổ nhục kế.” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đặt tay Diệp Thư vào lòng bàn tay mình: “Ngươi nói đúng, trẫm không nỡ.”
Tất nhiên là thanh niên trên giường không thể nào trả lời hắn, lông mày Diệp Thư nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ yếu ớt.
Thành thật mà nói, biểu hiện của Diệp Thư hôm nay không khiến Tấn Vọng kinh ngạc lắm.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn cảm thấy như vậy mới hợp lẽ.
Đây mới là dáng vẻ mà người này nên có.
Trên đời này, ngoài y ra sẽ không có kẻ nào dám chất vấn hắn như vậy. Cũng không có kẻ nào đoán được tâm tư của hắn thật chính xác.
Thậm chí y còn biết cách làm hắn mềm lòng, hiểu rõ từng li.
Đối với một hoàng đế, đây không phải là chuyện tốt.
Sau khi đuổi Diệp Thư đi, Tấn Vọng đã suy nghĩ tận hai canh giờ.
Hắn không biết phải xử lí người này thế nào.
Nhưng dù có xử lí thế nào đi nữa, hắn cũng không nỡ.
Một tháng trước đã không nỡ, bây giờ lại càng không.
Lần đầu tiên Tấn Vọng cảm thấy có hơi hối hận.
Nếu biết trước thì khi ấy hắn sẽ không mềm lòng.
Bỗng nhiên Diệp Thư khẽ cử động.
Tấn Vọng còn tưởng y sắp tỉnh, vô thức buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay y ra. Nhưng Diệp Thư lại không tỉnh, đầu ngón tay y cong lên, đúng lúc khẽ bắt lấy ống tay áo của Tấn Vọng: “Lạnh…”
Tấn Vọng liếc nhìn đôi tay không chút huyết sắc của y, quay đầu nói: “Lại dùng chiêu này với trẫm, lần này trẫm tuyệt đối không—”
“…Tấn Vọng.” Giọng nói của Diệp Thư yếu ớt mà trầm khàn, nhỏ giọng thì thào: “Lạnh quá…”
“…”
Lát sau, Tấn Vọng cũng cởi áo ngoài ra, nằm xuống giường, ôm thanh niên đang bị lạnh tới run lẩy bẩy vào lòng.
“Là trẫm sợ ngươi chết cóng thôi.” Tấn Vọng làm mặt lạnh*, “Đợi trẫm nghĩ ra cách phạt ngươi xong, thì ngươi… Diệp Kỳ An, ngươi để tay vào y phục trẫm lần nữa thử xem!”
(*Raw 面沉如水: mặt lạnh và tĩnh lặng như nước.)
Phùng Thái y nhanh chóng được nội thị dẫn vào Dưỡng Tâm điện.
Vẻ mặt của vị đế vương trẻ tuổi đang tựa người trên long tháp không hề có cảm xúc, kéo đôi tay ấm nóng của thanh niên từ trong vạt áo mình ra.
“…”
Phùng Thái y nhìn mà ê cả răng, ngồi xuống bắt mạch cho Diệp Thư.
Mạch tượng lưu lợi, mạch đi trơn tru, tựa như hạt châu lăn trên đĩa ngọc… Hả??? (*)
(*Đây là mạch tượng của hỉ mạch.)
Phùng Thái y bỗng trợn mắt.
Mạch tượng này…
Diệp Thư mất đi nguồn nhiệt, không an phận mà cứ nhích tới nhích lui trong lòng Tấn Vọng. Tấn Vọng giữ người nọ lại, trách móc: “Ngoan ngoãn xem bệnh, lộn xộn nữa trẫm sẽ đánh ngươi.”
“Ta không xem bệnh đâu.” Dù đang ngủ nhưng Diệp Thư cũng không quên mạnh miệng: “…Tấn Vọng chó chết.”
Phùng thái y nhũn cả chân, suýt nữa quỳ xuống luôn.
Nhưng Tấn Vọng không hề tức giận.
Phùng Thái y khẽ ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt bệ hạ vẫn nghiêm trọng như cũ, nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn trước.
…Bị chửi mà còn vui như vậy???
Tấn Vọng liếc mắt nhắc nhở ông, hỏi: “Mạch tượng của công tử thế nào?”
“Mạch… Mạch tượng…”, Phùng Thái y bình tĩnh lại sau cơn hốt hoảng, suy tư một lát, hỏi thử: “Bệ hạ có thể… bảo người hầu lui xuống được không?”
Tấn Vọng lập tức ra lệnh: “Tất cả lui xuống đi.”
Đợi cho tất cả nội thị trong phòng rời đi hết, Tấn Vọng mới hỏi: “Liên quan đến thân thể khôn quân của hắn sao?”
“…Vâng.” Phùng Thái y đáp, “Xin hỏi Bệ hạ, Diệp thừa… khụ, có phải mấy ngày qua, thỉnh thoảng tin hương của công tử sẽ mất khống chế đúng không?”
“Đúng là có vài lần.”
Phùng Thái y rơi vào trầm tư.
Lông mày Tấn Vọng khẽ nhíu lại.
Việc tin hương của Diệp Thư mất khống chế, Tấn Vọng vốn cho rằng đó là vì y ở cùng mình thường xuyên, bị tin hương của Càn quân dẫn dụ khiến công dụng của thuốc ức chế giảm bớt. Nhưng trong quãng thời gian này, sự bất thường của Diệp Thư không chỉ đơn giản là mất khống chế tin hương.
Y thường xuyên mệt mỏi buồn ngủ, kén ăn kén uống, thậm chí thi thoảng còn buồn nôn ói mửa…
Tấn Vọng vô thức ôm chặt người trong lòng, trong đầu* chợt nảy lên một suy nghĩ chưa từng có.
Khôn quân… đúng là có thể mang thai con nối dòng.
Tấn Vọng đưa tay đặt lên bụng Diệp Thư, không hiểu sao tim lại đập hơi nhanh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Có phải y…”
“Mạch tượng của công tử chính là mạch hoạt*”, Phùng Thái y cúi người quỳ lạy Tấn Vọng: “…Chúc mừng bệ hạ!”
(*Có thể hiểu là mạch báo hiệu có thai trong trường hợp này)
***
Đưa tiễn Thái y xong, Tấn Vọng phất tay cho mọi người lui xuống, một mình hắn quay lại tẩm cung.
Thanh niên trên giường vẫn đang say giấc nồng, nhưng có lẽ vì mất đi nguồn nhiệt nên ngủ không ngon cho lắm.
Tấn Vọng vừa nằm xuống giường, thanh niên lập tức dùng cả tay và chân quấn lấy hắn, ôm hắn thật chặt.
Chỉ có lúc này, y mới thể hiện sự ỷ lại vào Tấn Vọng.
Tấn Vọng kéo y vào lòng, bàn tay mon men xuống phần bụng vẫn còn bằng phẳng của đối phương, trong mắt ẩn chứa một chút tình cảm dịu dàng mà ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua.
Chỗ này…vậy mà lại có một đứa bé.
Là bé con của hắn và Diệp Thư.
Đầu ngón tay của Tấn Vọng run lên, một khi nghĩ tới việc này, hắn sẽ vui đến mức không kiềm lòng được.
“Đừng…”, Diệp Thư bất an khẽ động đậy, y vùi đầu vào ngực Tấn Vọng, nói mê*: “Đừng đánh ta.”
(*Raw 梦呓般开口)
Tim Tấn Vọng khẽ run lên, cảm giác vui mừng khôn xiết dần bị cuốn đi phần nào.
Không biết thanh niên mơ thấy cái gì, sợ vô cùng, gắng sức vùi vào lòng của hắn: “Tấn Vọng, ta không mắng ngươi nữa, ngươi cũng đừng đánh ta được không…”
“Đừng sợ… Không đánh ngươi đâu.” Tấn Vọng vuốt ve lưng y, nhẹ giọng an ủi: “Cũng sẽ không bao giờ đánh ngươi nữa.”
“Ta không tin.” Diệp Thư không hề sập bẫy của hắn, y vẫn còn nhắm mắt, tức giận nói: “… Cẩu Hoàng đế.”
Tấn Vọng: “…”
***
Lúc Diệp Thư tỉnh lại thì trời đã sáng trưng rồi. Y chôn mình trên chiếc giường êm ái, cảm thấy toàn thân uể oải không thôi, từ eo trở xuống tê dại đến gần như không còn cảm giác.
Y không ngờ cơ thể này lại yếu ớt như vậy. Chẳng qua chỉ mới đứng bên ngoài hai canh giờ, thế mà cũng kiệt sức tới ngất xỉu.
…Biết vậy đã nhận lỗi sớm hơn tí, không chừng có thể đỡ khổ hơn.
Diệp Thư xoay người ngồi dậy. Đang định xuống giường thì có một bóng người bước nhanh từ ngoài vào, lên tiếng: “Đừng cử động.”
Tấn Vọng đè Diệp Thư trở lại giường, nói: “Thái y bảo gân cốt ngươi bị thương tổn lâu ngày, hơn nữa còn hơi cảm lạnh, mấy ngày nay không nên xuống giường.”
Diệp Thư nhìn hắn đầy cảnh giác.
Sao người này….khác với trước đó quá vậy?
Tấn Vọng chú ý tới ánh mắt Diệp Thư, cười nhẹ nói: “Nhìn ta làm gì, ngủ đến choáng đầu rồi à?”
…Giọng điệu mang nét cưng chiều là sao hả.
Chắc không phải tên này bị y chọc tới điên rồi chứ?
Diệp Thư hắng giọng một cái, dè dặt hỏi: “Bệ hạ, ngài… ngài không phạt ta sao?”
Tấn Vọng nhướng mày: “Sao vậy, phạt như thế mà vẫn thấy chưa đủ à?”
“Đủ rồi đủ rồi.”, Diệp Thư khẽ co người lại, thấp giọng nói: “Ngài cũng đừng phạt ta nữa, đứng như thế đau chân lắm.”
Tấn Vọng nhìn xuống dưới, bàn tay đặt lên đùi Diệp Thư, nhẹ nhàng xoa bóp: “Là chỗ này à?”
Hai chân Diệp Thư vừa tê lại vừa mỏi, vừa chạm vào đã khiến y phải hít sâu một hơi vì đau, vành mắt dần đỏ lên, Diệp Thư khẽ gật đầu.
Tấn Vọng ngồi xuống giường, xoa bóp hai chân giúp y.
Đường đường là hoàng đế một nước, Tấn Vọng chưa bao giờ phải hầu hạ người khác, tuy động tác của hắn vụng về nhưng lực tay lại rất nhẹ, có lẽ là sợ làm đau Diệp Thư.
Tâm trạng của Diệp Thư chuyển từ nghi ngờ sang khiếp sợ.
Não người này bị hỏng thật rồi à?
Diệp Thư nghi ngờ mà quan sát Tấn Vọng, bỗng người nọ mở miệng: “Lại nghĩ ngợi lung tung gì đấy?”
Diệp Thư vội thu tầm mắt về.
Tấn Vọng nâng cằm y lên: “Trẫm đang hỏi ngươi đấy.”
“Không nghĩ gì cả.” Diệp Thư nhỏ giọng nói: “Chỉ cảm thấy rằng hôm nay bệ hạ đối xử với thần rất tốt, khiến thần cảm thấy có hơi…”
Tấn Vọng: “Vui sướng?”
“Hoang mang.” Diệp Thư hạ mắt xuống, mặt ủ mày chau: “Chắc không phải ngài vẫn muốn giết ta chứ, chuyện này giống như bữa cơm trước khi bị chặt đầu của tử tù trong ngục vậy.”
“…”
Vất vả lắm Tấn Vọng mới giữ được vẻ mặt dịu dàng, hắn nghiến răng: “Ngươi coi sự đối đãi của trẫm dành cho ngươi như một bữa cơm chặt đầu?”
Diệp Thư lầm bầm: “Còn không bằng cơm chặt đầu nữa, ít ra còn ăn được. Đằng này kỹ thuật của ngươi kém như vậy, làm ta đau quá.”
Tấn Vọng mặt không cảm xúc: “Trẫm nghe thấy đó.”
Diệp Thư vội bịt miệng lại, im thin thít.
Tấn Vọng xoa xoa ấn đường, kiềm chế lắm mới ngăn được nỗi kích động trong lòng, thầm nghĩ: “Thái y nói sau khi mang thai không chịu được kích thích, không được để hoảng sợ, càng không được đánh mắng lung tung…”
Thừa dịp Tấn Vọng không đề phòng, Diệp Thư nhanh chóng rút đôi chân đang đặt trong tay hắn lại.
Hai tay y ôm chặt đầu gối, cơ thể cuộn thành một cục, lùi vào bên trong long tháp, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tấn Vọng.
Tấn Vọng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Lúc ngươi ngủ, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều.”
“Những ngày qua, lúc nào chúng ta cũng thăm dò lẫn nhau, hoàn toàn không có sự tín nhiệm.” Tấn Vọng nhìn Diệp Thư chăm chú, giọng nói vô cùng nhẹ: “Hôm qua ngươi nói đúng, trẫm muốn ngươi thẳng thắn, nhưng trẫm lại chưa từng nói một câu thật lòng với ngươi.”
“Giữa chúng ta không nên thế này, là trẫm không đúng, trẫm xin lỗi ngươi.”
Diệp Thư: “…”
Lại muốn bày mưu kế gì đây?
Tên Cẩu Hoàng đế này không dọa được y nên chuyển sang con đường dịu dàng rồi à?
Diệp Thư không đoán được suy nghĩ của Tấn Vọng, không dám đáp lại.
Tấn Vọng hỏi: “Ngươi không tin trẫm?”
Đương nhiên là Diệp Thư không tin, trong lòng y, uy tín của Tấn Vọng đã tụt xuống số âm từ lâu rồi.
Diệp Thư không muốn vòng vo với hắn, dứt khoát hỏi: “Bệ hạ, ngài có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”
Sau khi ngủ một đêm, tinh thần của thanh niên đã khá hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm, nhìn qua càng thêm gầy gò yếu ớt.
Tầm mắt của Tấn Vọng nhìn xuống dưới, dừng lại trên bụng của đối phương một lúc, sau đó bình tĩnh dời đi: “Xem ra, ngươi thật sự không còn tin ta nữa rồi.”
Đây là lần đầu Tấn Vọng không xưng “trẫm” ở trước mặt y. (*)
Tấn Vọng nâng tay lên, đầu ngón tay lướt qua gò má Diệp Thư, vén những sợi tóc tán loạn của y ra sau tai, nghiêm túc nói: “A Thư, ta muốn chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
Diệp Thư ngẩn người.
Tấn Vọng có vẻ đẹp trời sinh, đôi mắt của hắn thâm thúy mà tuấn tú, khi hắn nhìn người ta chăm chú như thế, rất dễ khiến người đó có ảo giác rằng ánh mắt ấy ẩn chứa một thứ tình cảm nồng nàn sâu kín.
Diệp Thư nhìn chằm chú vào đôi mắt kia, trái tim y khẽ rung động.
Bị một đôi mắt nhìn chăm chú như thế, thật sự rất dễ khiến người khác động lòng.
Nhưng đáng tiếc đây là Tấn Vọng.
Tấn Vọng không biết Diệp Thư đang nghĩ gì, nói tiếp: “Mặc kệ lí do mưu phản của ngươi là gì, chỉ cần ngươi đồng ý sau này ngoan ngoãn ở cạnh trẫm, không còn ý đồ tạo phản, thì tất cả những chuyện đã qua trẫm sẽ không truy cứu nữa.”
“Bây giờ toàn bộ người của Diệp phủ đang bị giam ở Đại lý Tự*, gia tài bị tịch thu vẫn chưa đưa vào quốc khố. Nếu như ngươi muốn, trẫm có thể trả lại cho ngươi.”
(*Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định)
Tròng mắt Diệp Thư khẽ nhúc nhích, không dám tiếp lời.
Tấn Vọng đứng dậy bước tới bàn, lấy giấy mực ra, viết nhanh mấy dòng.
Một hồi sau, hắn cầm một phong thư đã viết xong đưa cho Diệp Thư.
“Bây giờ ngươi tin rồi chứ?”
Diệp Thư mở phong thư ra, đây đúng là thư hạ lệnh thả toàn bộ người Diệp gia, còn trả lại gia tài và phủ đệ.
Diệp Thư hỏi: “Tại sao bệ hạ phải làm như vậy?”
Tấn Vọng lặng lẽ nhìn y chăm chú, sắc mặt bình tĩnh, không lộ vẻ sợ hãi: “Trẫm muốn chúng ta làm lại từ đầu.”
Đương nhiên chuyện này không phải là toàn bộ mục đích.
Diệp Thư còn chưa biết mình đang mang thai, Tấn Vọng cũng không định nói cho y biết ngay lúc này.
Đêm qua, sau khi cảm giác kinh ngạc ban đầu và niềm vui sướng qua đi, trong lòng Tấn Vọng chỉ còn lại lo lắng.
Quan hệ hiện giờ giữa hắn và Diệp Thư vô cùng bấp bênh. Nếu cứ tùy tiện nói cho y biết về sự tồn tại của đứa nhỏ, kinh ngạc và vui vẻ không thấy đâu mà chỉ toàn gánh nặng.
Có lẽ Diệp Thư… sẽ không chấp nhận giữ lại đứa bé này.
Chắc chắn Tấn Vọng không cho phép chuyện này xảy ra.
Đương nhiên, Tấn Vọng có thể như lúc trước, dùng chút thủ đoạn để bức ép Diệp Thư ở lại hậu cung dưỡng thai.
Nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý tức nước vỡ bờ*.
(*Raw là thành ngữ 物极必反 = vật cực tất phản = sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Càng bức ép thì sẽ phản tác dụng, chữa lợn lành thành lợn què.
Bởi vậy, hắn mới bảo với Diệp Thư rằng muốn bắt đầu lại lần nữa.
Hôm qua, sau khi Diệp Thư nói câu đó, Tấn Vọng đã hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ về thân phận của y. Nhưng đối với sự phản bội của Diệp Thư, Tấn Vọng không thể hóa giải được hết khúc mắc.
Cục diện bế tắc rồi.
(*RAW 死局.)
Nếu cục diện này không thể hóa giải, chi bằng tạm thời buông bỏ hết ân oán, bắt đầu lại lần nữa.
Tấn Vọng bằng lòng cho Diệp Thư cơ hội này.
Cũng là cho bản thân hắn một cơ hội.
Dù sao….với đầu óc mơ mơ màng màng của người kia, trong một thời gian ngắn y sẽ không thể phát hiện được sự khác thường của cơ thể.
Đương nhiên Diệp Thư vẫn chưa phát hiện được gì, y chỉ nắm phong thư trong tay, không nói nên lời.
Còn bắt đầu lại lần nữa, ai muốn làm lại từ đầu với tên cẩu hoàng đế này chứ?
Rốt cuộc vì sao tên cẩu Hoàng đế này lại sến súa như vậy chứ!
Diệp Thư thầm nghĩ, nhưng chẳng dám nói câu nào.
Tấn Vọng lại tưởng y ngầm đồng ý rồi, tiếp tục nói: “Vậy đi, trẫm sẽ lệnh hoãn đại hôn, cũng hoãn luôn đại điển tế tổ sắp tổ chức mấy ngày sau.”
“Khoan khoan… đại điển tế tổ gì cơ?” Diệp Thư nhạy bén bắt được điểm mấu chốt.
Tấn Vọng giải thích: “Đây là tập tục của Trường Lộc, trước khi hoàng thất đại hôn cần phải đến tổ miếu* tế bái trước, gọi là đại điển tế tổ. Nhưng nếu nói bắt đầu lại lần nữa, trẫm sẽ không vội kết hôn với ngươi.”
(*Tổ miếu là miếu nơi vua chúa thờ cúng tổ tiên).
“…Trẫm muốn đợi tới ngày ngươi cam tâm tình nguyện thành hôn với trẫm.”
Lời Tấn Vọng nói thâm tình vô cùng, nhưng Diệp Thư lại chẳng nghe lọt chữ nào.
Bây giờ trong đầu y chỉ toàn là đại điển tế tổ.
Trong hoàng thành canh phòng rất nghiêm ngặt, chắc chắn một mình y không thoát nổi, tuy nhiên đến tổ miếu thì không hẳn.
Nói không chừng đây còn là cơ hội duy nhất để y có thể trốn thoát.
Diệp Thư vội vàng nói: “Không cần hoãn lại, tại sao phải hoãn?”
“A Thư?”
Diệp Thư nắm lấy tay Tấn Vọng, khuyên nhủ: “Người trong thiên hạ đều biết tháng sau hoàng đế của Trường Lộc sẽ thành hôn, bây giờ mà hoãn lại thì coi sao được. Hơn nữa, đã tốn biết bao nhiêu tiền của và sức người để chuẩn bị một đại hôn như vậy, nói hoãn là hoãn được à. Công sức lúc trước không phải đều đổ sông đổ bể?”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì cả, cứ nghe ta.” Diệp Thư quả quyết nói: “Có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng hôn lễ không được hoãn lại.”
Thái độ của y chưa bao giờ kiên quyết đến thế, trong lòng Tấn Vọng sinh nghi, ngờ vực nhìn về phía y.
Nhưng một giây sau, Tấn Vọng đã đưa tay lên vuốt tóc Diệp Thư: “Được thôi.”
“Mọi chuyện đều nghe theo ngươi.”
————————–
*Về mạch hoạt: nguồn từ nguyenkynam.com.
– Hoạt là trơn tru, sức mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu (viên ngọc) lăn (động) dưới ngón tay.
Người thường mạch Hoạt mà xung hòa là dấu hiệu vinh vệ đầy đủ. Phụ nữ không bệnh mà thấy mạch Hoạt thì nên xét xem có thai hay không.
(*) Về vụ xưng “trẫm”: rõ ràng ở các chương trước, có đôi chỗ tác giả vẫn dùng “ta” cho anh Vọng, sau khi suy nghĩ, để theo ý tác giả, beta xin được phép đổi từ “ta” ở đôi chỗ trong các chương trước thành “trẫm”.
Hết chương 18.