Beta: Lẩu + Yuyu + Dii
_______________________
Sắc mặt thanh niên bên cạnh tái nhợt, hai mắt buông xuống, không trả lời.
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, không hối thúc.
Bản đồ phòng thủ này là thật hay giả, hắn tự có cách sai người đi kiểm chứng, lúc đó sẽ biết ngay lời Úc Diễn nói có phải thật hay không.
Nhưng hắn vẫn muốn nghe lời giải thích của Diệp Thư hơn.
Hắn nghĩ hành vi này của Diệp Thư vừa to gan lại vừa nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì việc giữ liên lạc lâu dài với hoàng tử nước khác sẽ dễ dẫn đến họa sát thân. Nhưng hắn cũng nhận ra việc này chỉ có lợi mà không có hại với hắn.
Diệp Thư không phản bội hắn, ít nhất là trong chuyện này.
Tấn Vọng lặng lẽ thở phào, kiên nhẫn nhỏ giọng hỏi tiếp: “Không thể nói sao?”
Diệp Thư không trả lời.
Y không biết nên giải thích thế nào.
Thuyết phục Úc Diễn quy hàng không phải là chuyện xấu, trái lại còn lập được công lớn. Tất nhiên y có thể dứt khoát thừa nhận việc này là mình làm, nhưng lại không thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra trong ba năm đó, cũng không giải thích được lý do nguyên chủ phản bội hắn.
Diệp Thư do dự một lúc lâu,sau đó chậm rãi nói: “…Tạm thời ta không nói được.”
Tấn Vọng hỏi: “Khi nào mới nói được?”
“Tóm…tóm lại là không phải bây giờ.” Ngón tay Diệp Thư vô thức siết chặt ống tay áo, gần như không dám nhìn vẻ mặt của Tấn Vọng, “Xin bệ hạ cho ta thêm ít thời gian, chờ… Chờ thời cơ đến, ta sẽ nói cho bệ hạ.”
Tấn Vọng im lặng chốc lát, rồi nói: “Được, ta tin ngươi.”
Diệp Thư ngước mắt lên, ánh mắt người nọ dịu dàng, không hề có ý trách cứ. Hắn dùng ngón tay phủi đi vụn bánh ngọt trên khoé môi Diệp Thư, khẽ nói: “Cho dù thế nào thì ta cũng rất vui.”
Ngươi không muốn hại ta, ta rất vui.
Tim Diệp Thư khẽ run lên, bỗng nhiên có hơi xúc động.
Người này vẫn dễ thỏa mãn như thế.
“Nhưng mà…” Giọng Tấn Vọng bỗng thay đổi, hai mắt hơi nheo lại: “Ngươi liên lạc với hắn ta nhiều năm rồi?”
Diệp Thư: “…”
Tấn Vọng suy tư trong chốc lát: “Bắt đầu từ trước khi trẫm kế vị?”
Diệp Thư: “…”
Tấn Vọng: “Còn hẹn gặp mặt ở Trường Lộc.”
Người này xong chưa vậy!!
Diệp Thư ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi: “Ta, ta mệt rồi, chúng ta trở về đi.”
Tấn Vọng mỉm cười: “Được.”
Tấn Vọng gọi nội thị nâng long liễn tới, Diệp Thư đang định đứng dậy thì bị Tấn Vọng kéo lại.
Tấn Vọng quay lưng về phía y, cúi người xuống: “Lên đi.”
Diệp Thư giật mình.
Tấn Vọng quay đầu lại nhìn y, thúc giục: “Nhanh lên.”
Tấn Vọng cõng Diệp Thư ra khỏi đình nghỉ mát.
Diệp Thư tựa đầu lên vai Tấn Vọng, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn: “Sao hôm nay bệ hạ lại tốt với ta vậy?”
“Lúc trước trẫm không tốt với ngươi sao?” Tâm trạng Tấn Vọng có vẻ rất tốt, hắn cười khẽ, “Ngươi giúp trẫm một chuyện lớn như vậy, lẽ ra phải được khen thưởng.”
Nụ cười trên mặt Diệp Thư hơi nhạt đi.
Thật ra những việc làm hôm nay chỉ để xác nhận Diệp Thư không cấu kết với Úc Diễn thôi, còn chuyện Úc Diễn quy hàng là thật hay giả thì còn phải kiểm chứng đã.
Có gì đáng để người này vui như vậy chứ.
Tên hoàng đế này không những chó mà còn hơi ngốc.
Diệp Thư vừa xót xa vừa ngọt ngào, dụi đầu vào giữa vai và cổ Tấn Vọng, khẽ cọ cọ.
Sau này đối xử tốt với ngươi một chút vậy.
Gã ta có thể phản bội ngươi, nhưng ta thì không.
Không bao giờ.
…
Sứ thần Đại Yến đàm phán với Hồng Lư Tự tầm ba ngày, cuối cùng mới bàn bạc xong các điều khoản đàm phán hòa bình.
Vào ngày cuối cùng, Tấn Vọng cần phải tham dự.
Diệp Thư đeo ngọc bội lên triều phục giúp Tấn Vọng, hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ của y, khẽ cười: “Không phải chỗ đó, đeo lên trên về phía bên trái một chút, sao tay chân vụng về thế này.”
Diệp Thư lườm hắn một cái: “Tự ngươi làm đi.”
“…” Tấn Vọng ngưng cười ngay, “Ngươi làm tiếp đi.”
Hôm nay hiếm khi không cần dậy sớm, Tấn Vọng cùng ăn sáng với Diệp Thư xong rồi mới bắt đầu từ từ thay quần áo.
Trước đây lúc Tấn Vọng ra ngoài Diệp Thư còn đang ngủ, hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, hắn muốn để Diệp Thư học cách mặc quần áo giúp mình.
Lấy lý do tốt đẹp là phi tần nên làm mấy chuyện này.
Triều phục của hoàng đế rất phức tạp, Diệp Thư phải tốn thời gian gấp đôi mới giúp hắn mặc xong. Tấn Vọng cúi đầu chỉnh sửa lại ngọc bội, vừa ngước lên đã thấy Diệp Thư thừa cơ ngã phịch xuống giường.
Hắn mỉm cười lắc đầu: “Càng ngày càng lười.”
Diệp Thư vùi sâu vào nệm mềm trên giường nhỏ, hé mắt nhìn hắn, thầm nghĩ còn không phải do thằng chó con của ngươi hại sao?
Diệp Thư nói: “Bệ hạ mau xuất phát đi, sợ lát nữa lại trễ giờ.”
“Cũng nên đi rồi.” Tấn Vọng bước đến trước mặt Diệp Thư, hôn lên trán y một cái, “Mệt thì ngủ thêm một lát đi, nếu thuận lợi trẫm sẽ về nhanh thôi.”
Diệp Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Tấn Vọng nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.
Tấn Vọng mới vừa đi, Diệp Thư đã nhanh chóng bò dậy khỏi giường rồi bước ra khỏi tẩm cung.
Gần đây Tấn Vọng không còn hạn chế hoạt động trong cung của Diệp Thư, nhưng rõ ràng vẫn phái vài cung nữ đi theo, trong tối còn có mười mấy ảnh vệ bảo vệ, Diệp Thư không có cơ hội chạy lung tung.
Diệp Thư cũng không sợ có người giám sát, y dẫn người đi thẳng đến một hướng nào đó.
Mọi người không dám hỏi, chỉ đành đi theo y.
Đến khi cách tẩm cung ngày càng xa, một cung nữ mới nhịn không được nói: “Công tử, đi về phía trước nữa chính là Hội Đồng Lâu.”
“Ta biết chứ.” Diệp Thư không ngừng bước, nói bâng quơ, “Hội Đồng Lâu là nơi sứ thần Đại Yến ở, ta đi thăm bạn bè của mình cũng không được sao?”
“Việc này…”
Diệp Thư cười rộ lên: “Đừng lo, quan hệ của ta và Nhị hoàng tử Đại Yến rất tốt, việc này bệ hạ cũng biết, sẽ không trách cứ đâu.”
Cung nữ đáp: “Vâng.”
Diệp Thư đến trước cửa Hội Đồng Lâu.
Hôm nay sứ thần Đại Yến bận đi thương nghị với Tấn Vọng, chỉ để lại vài người trông coi Hội Đồng Lâu, sau khi Diệp Thư sai người đi thông báo thì nhanh chóng được thị vệ dẫn vào.
Chính là tên thị vệ đi bên cạnh Úc Diễn hôm ấy.
Úc Diễn thấy Diệp Thư đến thì có hơi bất ngờ: “Sao hôm nay Diệp thừa tướng lại đến thăm thế?”
Diệp Thư nhìn thị vệ ở bên cạnh.
Úc Diễn hiểu rõ: “Vân Quy, ngươi ra ngoài trước đi.”
Thị vệ áo đen nhíu mày: “Chủ nhân…”
“Không sao.” Úc Diễn ngắt lời, “Ta chỉ nói chuyện phiếm vài câu với Diệp thừa tướng thôi.”
“…Vâng.”
Thị vệ ra ngoài, Úc Diễn rót một chén trà cho Diệp Thư, thong thả nói: “Không phải trước đó Diệp thừa tướng còn làm bộ không quen biết ta à, sao hôm nay lại đến đây?”
“…” Diệp Thư ho nhẹ một tiếng, “Ở trước mặt bệ hạ, đương nhiên ta cần phải cẩn thận.”
“Ừ, cẩn thận đến mức không dám nhận cả bạn cũ.” Úc Diễn gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, “Thấy sắc quên bạn.”
Diệp Thư câm nín.
Sao giọng điệu này nghe có hơi u oán thế.
Nguyên chủ thân với Úc Diễn đến vậy hả???
Diệp Thư trầm ngâm một lát, nói: “Gần đây xảy ra vài chuyện xấu, ta cũng không muốn như thế.”
“Lúc ở Đại Yến ta cũng nghe được một ít.” Úc Diễn thu lại vẻ mặt lúc nãy, gật đầu, “Sao ngươi và Tấn Vọng lại ầm ĩ đến mức này, nếu không phải đã biết giữa hai người chắc chắn có bí mật, thì ta còn cho rằng các ngươi đã ầm ĩ đến mức không chết không ngừng thật rồi đấy. Còn thư lúc trước ngươi gửi cho ta nữa…”
Tròng mắt Diệp Thư khẽ cử động: “Ta gửi thư cho ngươi lúc nào?”
Úc Diễn cũng không nghi ngờ Diệp Thư, trả lời: “Khoảng ba tháng trước ta nhận được thư của ngươi, trong thư ngươi nói sau này sẽ không truyền tin cho ta nữa, nếu cần thì cứ làm bộ không quen nhau.”
Úc Diễn ngừng lại, ghét bỏ nói: “… Nhìn giống như di thư vậy.”
Diệp Thư không trả lời.
Nếu là ba tháng trước, thì có lẽ phong thư kia là di thư thật.
Bởi vì dựa theo hướng đi của cốt truyện, nguyên chủ vốn phải chết từ hai tháng trước.
Diệp Thư hỏi: “Thư còn ở đây không?”
“Ta đốt lâu rồi.” Úc Diễn nhíu mày, “Diệp Thư, ngươi coi ta là thằng ngốc hả, ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau, ta giữ thư truyền tin làm cái gì, sợ người muốn hại ta không tìm thấy chứng cứ sao?”
Nói cũng đúng.
Cho dù thông tin Úc Diễn và nguyên chủ truyền cho nhau không phải cơ mật gì, nhưng xem xong thì phải đốt ngay, giữ lại bên người có thể sẽ trở thành nhược điểm.
Nhưng hai tháng trước, tất cả thư từ chứa thông tin mưu phản của nguyên chủ và Tây Hạ đều bị Tấn Vọng lôi ra hết.
Là do nguyên chủ để sót sao?
Úc Diễn không biết Diệp Thư đang nghĩ gì, khẽ thở dài: “Ta biết ngươi làm thừa tướng ở Trường Lộc cũng không dễ gì, ba năm nay cũng không dám trao đổi thư từ với ngươi nhiều, nên ba tháng trước lúc nhận được thư truyền tin kia của ngươi, ta thật sự hơi lo lắng. Sau đó còn nghe nói Hoàng đế Trường Lộc xử tử Diệp thừa tướng, suýt nữa ta cho rằng…”
Úc Diễn sờ mũi, lẩm bẩm: “… Cho rằng ngươi đã chết thật rồi.”
Cho đến khi tham dự quốc yến, Úc Diễn thấy Diệp Thư cũng đến, mới tin rằng y thật sự không sao.
Hơn nữa Úc Diễn không hề nghi ngờ đó là hai người khác nhau.
Có lẽ người khác không dám đoán bừa về chuyện giả chết đổi thân phận, nhưng lấy hiểu biết của Úc Diễn đối với Diệp Thư và cảm tình giữa hai người thì có làm ra chuyện này cũng không lạ.
Vẫn là Hoàng đế trường Lộc biết dùng thủ đoạn.
“Dù thế nào đi nữa thì ngươi không sao là tốt rồi.” Úc Diễn ngừng lại, nửa đùa nửa thật nói: “Đúng rồi, sao trước đó Tấn Vọng không biết chuyện ngươi liên lạc với ta? Nói trước nhé, nếu đến lúc đó các ngươi dám thay đổi thì đừng trách ta trở mặt.”
Diệp Thư gượng cười: “Ta không phải loại người như vậy, yên tâm đi, chuyện hứa với ngươi chắc chắn ta sẽ làm được.”
“Có câu này của ngươi thì ta yên tâm.”
Diệp Thư lại bóng gió hỏi Úc Diễn vài vấn đề liên quan đến nguyên chủ, nhưng cũng không thu hoạch được gì nhiều.
Nhưng thông tin hôm nay thu được cũng đủ rồi.
Hai người lại nói chuyện phiếm một lát, Diệp Thư tính thời gian, cảm thấy Tấn Vọng sắp trở về tẩm cung rồi, bèn chuẩn bị tạm biệt: “Nhị hoàng tử nghỉ ngơi đi, ta về trước.”
Úc Diễn gật đầu: “Cũng được, hai ngày nữa sứ đoàn phải về Đại Yến, trước khi đi chúng ta lại gặp nhau một lúc.”
Diệp Thư nói “Được”. Lúc đứng dậy, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, phải đỡ mép bàn mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Ngươi làm sao…” Úc Diễn vô thức muốn dìu y.
Diệp Thư: “Đừng chạm vào ta.”
Vừa rồi y không hề phát hiện, bây giờ mới cảm thấy cơ thể mềm như bún, còn hơi… Nóng bất thường.
Diệp Thư vô thức cảm thấy khác thường, quay đầu nhìn về phía lò hương cạnh bàn. Lò hương tản ra khói xanh, mùi đàn hương nhàn nhạt lan tràn khắp phòng.
Diệp Thư hỏi: “Đây là cái gì?”
Úc Diễn bỗng nhiên dừng lại trong chốc lát, không dám nhìn thẳng vào y: “Huân hương ấy mà.”
Diệp Thư nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Úc Diễn.
Úc Diễn bị y nhìn cho chột dạ, nói ậm ờ: “Là… Là ức chế hương…”
Diệp Thư nghe không rõ: “Ngươi nói cái gì?”
“Là ức chế hương!” Mang tai Úc Diễn đỏ bừng, bực bội nói: “Không phải ngươi đoán được rồi sao, hỏi gì mà hỏi.”
Lông mày Diệp Thư nhíu chặt.
Tháng này y đã bổ sung thêm kiến thức liên quan đến càn khôn, nên vừa nghe tên này đã đoán được sơ sơ công dụng.
Chỉ sợ là giống như thuốc mà Tấn Vọng từng cho y ăn.
Mạch suy nghĩ của Diệp Thư hỗn loạn, y cố gắng duy trì tỉnh táo: “Sao ngươi phải dùng ức chế hương trong phòng mình, ngươi là… khôn quân?”
Rõ ràng là Nhị hoàng tử của Đại Yến, sau này sẽ ngồi lên ngôi hoàng đế, vậy mà lại là khôn quân?
Úc Diễn hạ giọng: “Suỵt! Coi chừng bị người khác nghe thấy.”
Úc Diễn ngồi xuống kế bên bàn, thở dài: “Ta cũng đâu ngờ mình lại phân hoá thành khôn quân, nếu như để người khác biết, chẳng phải hoàn toàn không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Đại phu nói muốn che giấu thì mỗi ngày phải thêm ức chế hương vào huân hương… Nghe nói một số càn quân cũng rất nhạy cảm với mùi này, thì ra ngươi cũng thế. Khó chịu lắm à, ta kêu người đưa ngươi về nhé?”
“Đừng…” Diệp Thư né tránh tay Úc Diễn, tay chân mềm oặt gần như không đứng nổi, “Nếu không phải càn quân… ngửi được sẽ thế nào?”
“Không phải càn quân?” Úc Diễn nhìn Diệp Thư từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói, “Thì ra ngươi cũng là…”
Diệp Thư: “Nói nhanh!”
Úc Diễn nói: “Hương này vô hại với tất cả mọi người, khôn quân nào cũng có thể sử dụng, tất nhiên nếu ngửi phải sẽ giúp ức chế tin hương. À, trừ khi có thai.”
Úc Diễn đột nhiên im bặt.
Úc Diễn đối diện với ánh mắt của Diệp Thư, vẻ mặt ngơ ngác: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có thai???”
Cơ thể Diệp Thư càng ngày càng nóng, lửa tình cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể, trên trán cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Y hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: “Mang thai… Sẽ thế nào?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem?
Dii có lời muốn nói: Cá ba đồng liêm sỉ là phải ấy ấy ròi