• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đông

Beta: Yuyu + Dii

———————————–

Úc Diễn không hổ là hoàng tử của Đại Yến, lúc nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau, vẻ mặt y chỉ cứng đờ trong chốc lát, sau đó Úc Diễn không nhanh không chậm quay người lại, hành lễ với người mới đến: “Bái kiến bệ hạ.”

Tấn Vọng chậm rãi đi tới, hỏi: “Các ngươi đang nói gì thế?”

Úc Diễn bình tĩnh nói: “Chẳng qua tại hạ cảm thấy Hoàng phi rất giống một người quen cũ, không nhịn được nên trò chuyện vài câu.”

“Người quen cũ?”

Tấn Vọng nheo mắt lại, liếc nhìn Diệp Thư đang ngồi trên long liễn bên cạnh, trong mắt hắn mang theo ý dò hỏi.

“Ta không quen hắn.” Diệp Thư bình tĩnh nói, “Hắn nhận lầm người thôi.”

Úc Diễn: “…”

Úc Diễn liếc qua liếc lại hai người trước mặt, thở dài nói: “Được rồi…. Xem ra tại hạ đã nhận lầm người, xin cáo lui trước.”

Y nói xong còn hơi tiếc nuối mà nhìn Diệp Thư.

Diệp Thư: “…”

Úc Diễn quay người rời đi, Tấn Vọng dời mắt, lại nhìn về phía Diệp Thư.

Diệp Thư gượng cười với hắn.

Mấy kẻ làm hoàng đế đều chó thế sao, mới gặp lần đầu đã muốn chơi y một vố.

Long liễn chậm rãi trở về tẩm cung, Tấn Vọng ôm Diệp Thư vào lòng, y chột dạ cúi đầu.

Linh cảm của y không sai.

Việc Nhị hoàng tử Đại Yến tới đây, đúng là chẳng phải chuyện tốt lành.

Trong sách, Úc Diễn không có quan hệ gì với nguyên chủ, nhưng hôm nay, Úc Diễn lại gọi tên giả của gã ở trước mặt y, chứng tỏ hai người họ đã từng trao đổi thư từ với nhau.

Nguyên chủ cấu kết với Úc Diễn, cũng là vì mưu phản sao?

Nếu là vậy, mục đích người này đến Trường Lộc…

Diệp Thư cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra được chi tiết nào liên quan đến việc nguyên chủ từng liên hệ với Úc Diễn.

Trong lòng Diệp Thư tràn đầy lo lắng, không để ý tay Tấn Vọng nâng lên từ khi nào, đang vuốt ve vành tai y một cách nguy hiểm.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Tấn Vọng hỏi.

Diệp Thư bỗng tỉnh táo lại, y mới ngước mặt lên đã lập tức chạm phải ánh mắt của Tấn Vọng, bèn hoảng hốt dời mắt đi: “Không, không có gì.”

Tấn Vọng vuốt ve vành tai Diệp Thư, thỉnh thoảng đầu ngón tay hắn lại lướt qua nốt ruồi nhỏ phía sau tai y, giọng điệu vững vàng: “Úc Diễn nói ngươi giống người quen cũ của hắn?”

“…” Diệp Thư nói: “Hắn nhận lầm người thôi.”

Tấn Vọng hừ nhẹ một tiếng không rõ nghĩa, giọng hắn vẫn thản nhiên: “Nếu ái phi chưa từng gặp hắn, vậy người quen biết với hắn… Chẳng lẽ là Diệp thừa tướng?”

Diệp Thư chợt thấy sợ hãi trong lòng.

Đối với chuyện này, Tấn Vọng nhạy bén đến đáng sợ.

Diệp Thư giả vờ bình tĩnh: “Ta… Ta không nhận ra hắn, tất nhiên Diệp thừa tướng cũng không quen biết người này.”

Tuy sắc mặt y không đổi, nhưng trong lòng đã mắng Nhị hoàng tử Đại Yến xối xả.

Úc Diễn là đồ khốn kiếp, y vất vả lắm mới dụ được Tấn Vọng bỏ qua chuyện ám sát lần trước, bây giờ Úc Diễn còn mang thêm phiền phức tới, khiến người này lại muốn nổi điên rồi.

Tất nhiên lời giải thích này không thể thuyết phục Tấn Vọng.

Nhưng hắn không hỏi tiếp, chỉ tùy tiện xoa nắn gáy Diệp Thư.

Diệp Thư như con mèo bị nắm trúng điểm yếu, chỉ biết rúc vào ngực Tấn Vọng, không dám nhúc nhích.

Y nhanh chóng chịu hết nổi, dè dặt cầu xin: “Bệ hạ..”

Tấn Vọng thở dài, nâng cằm Diệp Thư lên, ép y nhìn thẳng vào mắt mình: “A Thư, trẫm không thích ngươi nói dối.”

Trong bữa tiệc tối nay, Tấn Vọng uống khá nhiều, hai mắt đã hơi màng, ở gần còn có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.

Nhưng Diệp Thư hoàn toàn vô tội.

Y thật sự không muốn nói dối, đúng là Diệp Thư không biết tại sao nguyên chủ lại liên hệ với Úc Diễn.

Sau khi xuyên qua, ký ức bị thiếu hụt, y có thể làm gì chứ?

Hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí bên trong long liễn có hơi căng thẳng.

Đến tẩm cung.

Nội thị vén bức màn lên, muốn đỡ hai người xuống.

Diệp Thư đã đợi đến khó chịu, muốn đứng dậy rời khỏi thì bị Tấn Vọng kéo lại. Tấn Vọng bế y lên, trực tiếp nhảy xuống long liễn, nhanh chân đi vào tẩm cung.

Sau khi xem xét tình hình, không một nội thị nào dám đi theo.

Tấn Vọng đặt người lên long tháp, sau đó nghiêng người đè lên.

Trong Dưỡng Tâm Điện, đèn được thắp sáng trưng.

Từ phía trên, Tấn Vọng nhìn Diệp Thư chăm chú.

Hiếm khi thấy người này mặc quần áo màu đen trước mặt hắn, cổ áo lót màu đỏ nhạt làm tôn lên làn da trắng, áo ngoài màu đen vừa khít eo càng làm nổi bật thân hình gầy gò của y.

“Cơ hội cuối cùng.” Tấn Vọng dịu dàng nói.

Đầu Diệp Thư nghiêng qua một bên, kiên trì nói: “…Ta không quen biết hắn.”

Tấn Vọng cởi thắt lưng Diệp Thư ra.

Diệp Thư nhắm mắt lại, khẽ run lên, nhưng y không chống cự.

Xưa nay hoàng đế bệ hạ vô cùng nhạy cảm lại dễ tức giận, nếu trêu vào hắn, y sợ đêm nay không thể trôi qua dễ dàng.

Coi như y xui xẻo đi.

Úc Diễn chết tiệt.

Bộ triều phục phức tạp dần dần bị lột ra, Diệp Thư không biết người này sẽ hành hạ y như thế nào, y căng thẳng đến mức mím chặt môi.

Nhưng Tấn Vọng chậm chạp không chịu làm tiếp.

Một lát sau, hắn ngồi dậy.

Cảm giác ngột ngạt trên người Diệp Thư biến mất, y ngẩng đầu lên, thấy Tấn Vọng đang tiện tay treo bộ triều phục vừa cởi ra trên người y lên kế bên.

Tiếp đến, hắn cúi đầu, hôn phớt lên gò má Diệp Thư: “Nghỉ ngơi sớm đi, trẫm đi tắm.”

“Ngươi ——” Không chờ Diệp Thư lên tiếng, Tấn Vọng đã quay người rời khỏi điện.

Trước khi đi còn không quên thổi tắt đèn.

Lúc Diệp Thư ngủ thường sợ ánh sáng.

Dòng nước ấm áp chảy từ đầu rồng xuống hồ tắm, Tấn Vọng dựa vào thành hồ được điêu khắc bằng bạch ngọc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi nội thị bẩm báo xong, Tấn Vọng mới mở mắt ra: “Bọn họ chỉ nói những việc này?”

“Vâng.” Nội thị quỳ gối bên cạnh hồ, khẽ đáp.

“…Lui xuống đi.”

Nội thị rời khỏi hồ tắm, Tấn Vọng cười giễu một tiếng.

Từ ánh mắt của Úc Diễn đối với Diệp Thư trên yến tiệc đến cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa hai người bên ngoài điện Thái Cực, trực giác của Tấn Vọng mách bảo hắn nhất định giữa hai người này có mối liên hệ nào đó.

Bây giờ hắn càng chắc chắn hơn.

Kỳ Tuyên… Diệp Thư cũng sử dụng cái tên này khi viết mật hàm gửi cho Tây Hạ.

Người này lại tính làm cái gì, chẳng lẽ còn muốn ám sát hắn lần nữa?

Thật ra, đối với Tấn Vọng, muốn biết chân tướng mọi việc cũng không khó.

Hắn hiểu Diệp Thư rất rõ, biết phải làm sao để y chịu không nổi, biết dùng cách gì để cưỡng ép y nói ra sự thật.

Nhưng khi Tấn Vọng nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Diệp Thư, hắn không có cách nào xuống tay được.

Lần nào cũng vậy, người kia chưa kịp nói gì, hắn đã mềm lòng trước.

…….Hắn muốn đối xử tốt với y.

Lúc Tấn Vọng trở lại tẩm cung, trong điện đã trở nên im ắng.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống mặt đất, in ra hình dáng thanh niên đang an ổn ngủ trên giường.

Tấn Vọng nằm xuống giường, vô thức muốn ôm người vào lòng.

Ngay lập tức, có một vật cứng đâm vào ngực hắn.

Tấn Vọng cảm giác được nguy hiểm, hắn ngước nhìn lên, thấy rõ đôi mắt trong suốt dưới ánh trăng của Diệp Thư, không nhìn ra tí mỏi mệt nào trong đó.

“Đừng nhúc nhích.” Diệp Thư vươn tay ra, đẩy mạnh vật trong tay về phía trước một đoạn.

Dựa vào hình dạng của cái bóng, Tấn Vọng nhận ra đây là một thanh chủy thủ.

Đáy mắt Tấn Vọng xẹt qua một tia âm u.

Y thật sự muốn giết hắn.

“Lần này ngươi không thể tránh được rồi.” Một tay Diệp Thư nắm lấy bả vai Tấn Vọng, giọng điệu vô cùng thoải mái.

“Nếu lúc nãy ngươi thẳng tay đâm vào luôn, trẫm sợ mình sẽ không tránh được.” Tấn Vọng thấy lòng chùng xuống, hắn cười khẩy: “Ngươi không nên để trẫm có thời gian phản ứng.”

Diệp Thư bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”

Diệp Thư không tập võ, Tấn Vọng sẽ chẳng đề phòng, nếu lúc nãy trực tiếp ra tay, nói không chừng y có thể thành công.

Nhưng bây giờ thì không thể.

Chỉ cần Tấn Vọng muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bẻ gãy tay người này trước khi chủy thủ đâm vào ngực.

Diệp Thư không thể chống lại.

Hai người giằng co trong im lặng, một lát sau, bỗng nhiên Diệp Thư buông tay, tùy tiện ném vật đang cầm trong tay xuống giường.

Vật kia vừa khéo lăn tới dưới ánh trăng, lúc này Tấn Vọng mới nhìn rõ, đó chỉ là một cái vỏ kiếm.

Đây là ý gì?

Tấn Vọng mơ hồ hiểu được gì đó, quay đầu định hỏi thì bỗng nhiên Diệp Thư dang tay ôm lấy cổ hắn, ghét sát vào: “Ta chỉ muốn ngươi biết, nếu như ta thật sự muốn giết ngươi, ta không cần phải cầu xin sự giúp đỡ từ một tên hoàng tử ngoại quốc.”

Quan hệ giữa hai người bọn họ khắng khít vô cùng, mỗi đêm đều ôm nhau ngủ, nếu Diệp Thư thật sự nổi lên sát tâm thì y có vô số biện pháp thần không biết quỷ không hay để giết hắn.

Diệp Thư không cần phải lặn lội đường xa nhờ một vị hoàng tử ngoại quốc đến kinh thành để lập mưu ám sát.

Sắc mặt Tấn Vọng vẫn chưa dịu xuống: “Cho dù ngươi có thể giết trẫm, nhưng nếu ngươi không có viện trợ từ bên ngoài, ngươi cũng chẳng thể rời khỏi hoàng thành.”

“…”

Thật hợp lý.

Hoàng đế mấy người đúng là nghĩ nhiều quá rồi.

Diệp Thư thở dài, quyết định thẳng thắn.

Y ngẩng đầu hôn lên khóe môi Tấn Vọng, giọng điệu mềm mại hơn: “Ta không định phản bội ngươi, ngươi tin ta thêm lần nữa được không?”

“Úc Diễn kia…”

Diệp Thư bất mãn: “Có thể đừng nhắc tới hắn được không, ta đang dỗ ngươi mà!”

Ta đang dỗ ngươi đấy.

Câu nói này không hề báo trước mà đánh mạnh vào tim Tấn Vọng, đánh vang từng tiếng.

Tấn Vọng mở miệng nhưng nói không nên lời.

Diệp Thư chăm chú nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Trước đây ngươi hỏi ta, làm thế nào để ta tin tưởng ngươi. Ta cũng muốn hỏi, phải làm thế nào thì ngươi mới tin tưởng ta.”

“Tấn Vọng, ta không muốn chúng ta lại nghi ngờ nhau tiếp, như vậy rất mệt mỏi.”

“Ngươi có bí mật giấu ta, tạm thời ta cũng không thể nói với ngươi chuyện này, nhưng ta chưa bao giờ có ý nghĩ muốn làm tổn thương ngươi.”

Y biết Tấn Vọng đang sợ cái gì.

Mấu chốt trong lòng Tấn Vọng là việc cấu kết với ngoại địch.

Người này không truy cứu lần ám sát trước đó, không có nghĩa là hắn chẳng thèm quan tâm đến sự phản bội của y.

Ngược lại, hắn rất để ý.

Nhưng hắn không hề làm tổn thương y.

Tất cả dịu dàng, cưng chiều và nhượng bộ của hắn đều dành cho Diệp Thư.

Diệp Thư hiểu rõ.

Vì vậy hôm nay, y cũng muốn đáp trả hắn một ít.

Diệp Thư lại hôn hắn một cái, tay từ từ hạ xuống.

Tấn Vọng thở chậm lại, nắm lấy tay y: “Ngươi đừng…”

“Ta đã sớm biết, nói nhiều với ngươi cũng vô dụng, hành động thực tế vẫn tốt hơn.” Diệp Thư ngồi quỳ trước mặt Tấn Vọng, nhìn hắn mỉm cười, con ngươi trong suốt: “Lần này là tự nguyện.”

Ánh trăng như nước, tầng tầng màn lụa che đi âm thanh ám muội.



Sau một lúc, Diệp Thư mệt bở hơi tai ghé vào ngực Tấn Vọng, tức giận nói: “Lần sau còn lâu như vậy, ngươi tự giải quyết đi.”

Tấn Vọng: “…”

Chuyện này có thể trách hắn sao?

Tấn Vọng ôm người vào lòng, khẽ hôn lên tóc mai của y.

Diệp Thư thấp giọng hỏi: “Giờ đã hết tức giận chưa?”

Tấn Vọng không trả lời.

Diệp Thư ngẩng đầu trừng hắn: “Ta đã dỗ ngươi như vậy, ngươi vẫn còn giận sao?”

“Hết giận rồi.” Tấn Vọng ôm chặt y, thở dài nói: “Trẫm thật sự không nỡ gây khó dễ cho ngươi”.

Bắt đầu từ lần thứ nhất Diệp Thư hôn hắn, Tấn Vọng đã không thể nổi giận được nữa.

Hoàng đế bệ hạ có “nguyên tắc” như vậy đấy.

Người trong lòng dần an tĩnh lại, Tấn Vọng chợt hỏi: “Ngươi dỗ ta, là vì sợ ta giận, rồi sau đó sẽ hành hạ ngươi sao?”

“Đúng thế.” Diệp Thư buồn ngủ dựa vào lòng Tấn Vọng, giọng nói nhuốm vẻ mệt mỏi: “Ngươi hẹp hòi như vậy, nếu như ngươi tức giận, người chịu thiệt không phải là ta sao?”

Tấn Vọng khẽ cười một tiếng, đang muốn trả lời, lại nghe Diệp Thư nói tiếp: “Nhưng mà cũng có nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân gì?”

Diệp Thư như con vật nhỏ dụi dụi vào ngực Tấn Vọng, tìm được vị trí thoải mái, hài lòng nhắm mắt lại: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi buồn.”

Không muốn nhìn thấy ngươi buồn.

Cho nên mới muốn dỗ ngươi.

Chỉ đơn giản như vậy.

——————————

Yu có điều muốn nói: Má Trì à, vì ba dòng cuối chương, Yu sẽ tha lỗi cho má những lần má lag (Y. Y)

Hết chương 34.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK