Phồn Tinh nghiêng đầu bắt đầu xâu chuỗi các suy nghĩ, học một hiểu mười: Thích Hà là bông hoa nhỏ, còn không nghe lời như vậy. Nếu là người khác thì sao có thể khiến hắn nghe lời chứ?
Trái lại cô sẽ đối xử tốt với hắn.
Đứa trẻ ngoan thì mới giống đóa hoa nhỏ cần bảo vệ.
Còn khi không ngoan...
Đánh!
Phồn Tinh suy nghĩ một lát, bất ngờ trong mắt thoáng qua chút hung tàn.
Sưu Thần Hào lập tức hoang mang, có một dự cảm xấu, cô đang nghĩ gì vậy?
Bà nội này lại đang nghĩ cái gì thế!
Ánh sáng phía trước bị che khuất, Phồn Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên có chút tò mò, là ai ngăn cô suy nghĩ?
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đến đây, bà ngoại lảo đảo vài cái mới đứng dậy.
Lúc nhìn thấy vợ chồng Vân Tiếu Hòe có chút miễn cưỡng, dù sao bà lão cũng rất lo lắng Phồn Tinh bị đưa về nhà họ Vân.
"Tinh Tinh, mau chào ba mẹ đi.""
Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn Vân Gia Duyệt có bộ dạng giống mình như đúc có chút hiếu kỳ. Cuối cùng dưới sự thúc giục của bà ngoại, chào vợ chồng Vân Tiếu Hòe một tiếng.
Đoàn người tiến vào khách sạn ăn cơm.
Ngụy Tử Trác lại quan sát kỹ Phồn Tinh.
Cô bé nhỏ ngốc nghếch, bộ dạng đáng yêu ngây thơ, không biết vì sao lại khiến hắn cảm thấy giật mình.
Không phải loại rung động giữa nam và nữ, mà là trong lòng thẫn thờ.
Giống như người đi trên đường nhìn thấy một chú cún con chưa cai sữa mắt mù, sẽ không kiềm được mà vươn tay ra chọt vào đôi mắt mù đó. Nghe tiếng cún con nức nở gào khóc, bất luận né tránh thế nào cũng không thoát...
Chính là cảm giác nắm giữ sinh mạng kẻ khác trong tay!
Trên đời này có hai loại biến thái.
Một loại còn chút lòng tốt, khi đối mặt với người khuyết tật sẽ không nhịn được xuất hiện cảm giác bản thân ưu tú.
Một loại khác là ma quỷ thật sự, bọn chúng sẽ không nhịn được muốn khi dễ, sỉ nhục, chà đạp!
Đồng thời sinh ra cảm giác sung sướng và thỏa mãn.
Phồn Tinh hoàn toàn không ý thức được bản thân chưa làm cái gì, cũng đã có người yên lặng để tâm đến cô.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đưa thực đơn cho Vân Gia Duyệt: "Bảo bối, muốn ăn gì nào?"
Vân Gia Duyệt quay sang bên cạnh hỏi Ngụy Tử Trác: "Anh Tử Trác, anh muốn ăn cái gì?""
Bốn người bàn bạc thảo luận, cười cười nói nói.
Trong lòng bà ngoại đau đớn, hận không thể lập tức ôm lấy Phồn Tinh của bà, an ủi cục cưng vài câu.
Thật đúng là không có lương tâm, không nhìn thấy ở đây còn một đứa con gái nữa sao?
Thế mà không hỏi xem Tinh Tinh muốn ăn gì?
Cũng đã nhiều năm không gặp như vậy, ngay cả giả vờ dỗ dành trẻ con cũng không được sao?
Bà nhìn Phồn Tinh của bà, bộ dạng đáng thương không có ai quan tâm...
Hả?
Bà ngoại nhìn cô bé Phồn Tinh đang gọi phục vụ, yên lặng nuốt nước mắt vào trong. Hình như do đứa trẻ không thân thiết với cha mẹ nên cũng không có dáng vẻ quá khổ sở. Ngược lại còn rất có hứng thú với đồ ăn.
Cô bé ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, nghiêng đầu hỏi người phục vụ đứng cạnh bàn.
"Có châu chấu trụng dầu không?"
Khóe miệng nhân viên co giật: "Không có."" Đây là món gì? Nghe sao ghê quá.
Phồn Tinh cau mày có chút không vui.
"Còn thịt rắn nướng?""
"Không có." Nhân viên phục vụ nhìn cô gái mang bộ dạng ngốc nghếch liền hiểu rõ, hóa ra là người thiểu năng.
"Thịt rắn xào?""
"Cũng không có."" Sau khi biết cô bé trước mặt khác với người thường, trong lòng người phục vụ có chút không kiên nhẫn. Hỏi nhiều như vậy có ích gì? Cuối cùng người quyết định cũng không phải kẻ ngốc này.
"Súp rắn thì sao?"
"Thật ngại quá, món cô chọn chúng tôi đều không có."" Sao lại thích rắn như vậy?
"Chà.""
Giọng điệu của Phồn Tinh tràn ngập sự ghét bỏ.